Tuy
nhiên còn chưa xem được, vừa nhìn xuống dưới, hai người đều là chấn động, câu
nói đầu tiên của Chử Lỗi chính là: Nghịch đồ Chung Mẫn Ngôn, vứt bỏ sư môn,
phạm phải tội tày trời. Ngay trong ngày trục xuất khỏi sư môn, từ nay về sau
cùng Thiểu Dương phái không còn liên quan, đặc lập trạng này.
Toàn Cơ kinh hãi nói : "Cha... Cha lại
có thể chiêu cáo thiên hạ! Trục xuất Lục sư huynh khỏi sư môn!"
Vũ Tư Phượng một phen túm lấy mảnh giấy,
lướt qua cực nhanh, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nói nhỏ: "Hắn... Giết Trần
Mẫn Giác! Còn đặt thi thể ở cửa lớn của Thiểu Dương phái! Tất cả mọi người đều
nhìn thấy!"
Toàn Cơ thở dốc vì kinh ngạc, hai người
ngơ ngẩn nhìn nhau sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên thấp giọng nói: "Muội
không tin! Lục sư huynh sẽ không làm loại chuyện này! Huynh ấy, huynh ấy từ nhỏ
chính là người miệng cứng lòng mềm... Huynh ấy tuyệt đối sẽ không giết Nhị sư
huynh đâu!"
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu, thật lâu sau,
mới nói: "Cha muội vì chuyện này phẫn nộ không thôi, thề phải tróc nã hắn
quy án. Phân phó chúng ta nếu nhìn thấy hắn... không được hạ thủ lưu tình. Còn
nói lần này là khiêu khích của đám yêu ma kia, chúng ta xuất môn bên ngoài,
phải thật cẩn thận, cho nên phái Hồng Loan ra ngoài tìm chúng ta, lưu nó lại,
coi như là trợ thủ."
Hắn lại nhìn nhìn ngày tháng phía dưới
mảnh giấy: tháng canh tử ngày bính mão. Là nửa tháng trước rồi, Chử Lỗi cũng
không xác định bọn hắn có còn ở tại Cách Nhĩ Mộc hay không, cho nên phái Hồng
Loan tìm kiếm khắp nơi, đã tốn rất nhiều thời gian.
Toàn Cơ gắt gao nắm chặt chéo áo, sắc mặt
trắng bệch, sau một lúc lâu, vẫn là câu nói kia: "Muội không tin!"
Vũ Tư Phượng thở dài một hơi, đặt mảnh
giấy kia lên bàn, nói nhỏ: "Huynh cũng không tin. Huynh bây giờ muốn đi
Bất Chu Sơn, tìm Mẫn Ngôn hỏi rõ mới được!"
Toàn Cơ vội vàng đứng dậy nói: "Vậy
chúng ta bây giờ liền..." Bỗng nhiên nghĩ lại, lập tức ngồi trở xuống, lắc
đầu nói: "Không. Không đi."
Nàng bắt lấy tay áo Vũ Tư Phượng, thấp
giọng nói: "Thương thế của huynh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, muội sẽ
không tiếp tục đâm đầu vào bất kỳ hiểm cảnh nào nữa. Huống chi, lấy bản lĩnh
của hai chúng ta, xông vào cũng chỉ có một con đường chết."
Vũ Tư Phượng không nghĩ tới nàng cũng có
lúc bình tĩnh lý trí, không khỏi sửng sốt. Tay Toàn Cơ nắm rất chặt, như là tận
lực đè nén sợ hãi trong lòng, cách một hồi, bình tĩnh hơn chút, nói :
"Chúng ta còn chưa trở nên mạnh mẽ, còn chưa có thể lông tóc vô thương cứu
bọn họ trở về. Một ngày nào đó... một ngày nào đó..."
Nội tâm của nàng hiển nhiên cực kỳ kích
động, đôi môi tái nhợt run nhè nhẹ, trong mắt lệ long lanh, lại bị nàng dùng
sức nén xuống, "Thù của Nhị sư huynh, thù của Lục sư huynh. thù của Linh
Lung... Muội nhất định sẽ tìm Ô Đồng đòi lại!"
Vũ Tư Phượng đưa tay nắm lấy bả vai nàng,
dúi đầu nàng vào trong lòng, ôn nhu nói: "Muội có thể nghĩ như vậy, chứng
tỏ muội đã trưởng thành hơn rất nhiều. Những mối thù này, huynh và muội cùng
nhau báo, hai người so với một người sẽ tốt hơn."
Nàng yên lặng gật đầu, mái tóc mềm mại cọ
vào cổ hắn, vừa tê vừa ngứa. Trong lòng hắn lại rung động, nhưng rốt cuộc là
không có tâm tình. Chỉ thở dài một tiếng, nói : "Chúng ta ngày mai rời
khỏi nơi này, đi Khánh Dương. Xem xem Liễu đại ca có phải ở đó không."
Toàn Cơ vẫn là gật đầu, không nói lời nào.
Vũ Tư Phượng chỉ cảm thấy không khí dần
dần lúng túng hẳn lên. Tuy nói hai người đều vì chuyện Chung Mẫn Ngôn mà tâm tình
khuấy động, nhưng rốt cuộc đêm đã khuya, nàng một nữ hài tử ở tại chỗ này, còn
cuộn tròn trong lòng mình, thấy thế nào cũng không tốt lắm. Trên bàn Hồng Loan
ngẩng đầu nhìn hai người bọn hắn, kêu khẽ hai tiếng, rồi rụt cái đầu to vào dưới
cánh, tiếp tục ngủ. Thoạt nhìn nó hệt như Toàn Cơ, cũng rất thích phòng của Vũ
Tư Phượng.
"Toàn Cơ... đêm đã khuya, muội trở về
phòng nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường." Hắn ôn
nhu nói xong, sờ sờ tóc nàng.
Nàng ấp úng "Vâng" một tiếng, rốt
cuộc ngồi thẳng lên, trên mặt ướt sũng, vài giọt lệ còn đọng trên má. Vẻ mặt
buồn bã, nhìn qua rất ư điềm đạm đáng yêu. Hắn theo bản năng dùng tay lau đi,
ai ngờ càng lau càng nhiều, nước mắt của nàng lã chã rơi xuống lòng bàn tay
hắn, nóng hổi.
"Toàn Cơ." Âm thanh của hắn nghe
như tiếng thở dài.
Nàng lắc lắc đầu, đáng thương nói:
"Tư Phượng... muội không muốn về, trong lòng khó chịu... Huynh... Huynh
nói chuyện với muội chút được không?"
Vũ Tư Phượng nói nhỏ: "Nói chuyện
gì?"
Nàng nghẹn lời, lát sau, đột nhiên đẩy tay
hắn ra, thấp giọng nói: "Huynh có phải rất chán ghét muội không? Muội
khiến huynh thấy phiền sao?"
Vũ Tư Phượng trong lòng cả kinh, vội la
lên: "Không có! Muội sao lại ..."
Nàng thấp giọng nói: "Huynh chính là
càng ngày càng chán ghét muội, trước kia huynh sẽ không như vậy... Chẳng lẽ,
muội lại làm sai chuyện gì? Muội rất ngốc, luôn phạm sai lầm, hơn nữa bản thân
vẫn không rõ rốt cuộc sai ở chỗ nào... Huynh cảm thấy phiền cũng là bình thường
thôi, có đôi khi chính muội cũng cảm thấy phiền nữa là..."
"Toàn Cơ." Hắn đề cao âm thanh.
Nàng lặng đi một chút, chớp chớp mắt, lệ
trên mi rơi xuống, dừng trên mu bàn tay.
"Huynh nếu cảm thấy... ở cùng muội
không vui vẻ, huynh, huynh liền về..."
"Về đâu?" Âm thanh của hắn bỗng nhiên
trở nên bén nhọn. Toàn Cơ cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn sắc mặt
tái nhợt, hai mắt lại sâu thẳm, bình tĩnh nhìn mình, bình tĩnh hỏi: "Muội
muốn nói, bảo huynh quay về Ly Trạch Cung?"
Toàn Cơ bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm cổ
hắn, khóc nói: "Rõ ràng là huynh không tốt! Vì cái gì mỗi lần đều nói
giống như là lỗi của muội? Tư Phượng! Muội không muốn huynh đi đâu! Huynh...
Huynh đừng như vậy được không? !"
Vũ Tư Phượng không đề phòng nàng đột nhiên
kích động, bị nàng dùng sức như vậy nhào lên trước, liền ngửa người về phía
sau, hai người 'bịch' một tiếng ngã xuống đất. Toàn Cơ chỉ cảm thấy cánh tay
một trận đau nhức, lập tức quên khóc, chỉ lo nhe răng trợn mắt ôm tay.
"Đừng nhúc nhích, huynh xem
nào." Vũ Tư Phượng nằm trên mặt đất, kéo cánh tay nàng đến trước mắt, vén
tay áo lên, quả nhiên tại chỗ khuỷu tay đã bị rách da, có vẻ như sắp chảy máu.
Hắn lập tức từ trong túi da bên hông lấy ra thuốc trị thương, tỉ mỉ thoa lên,
cuối cùng lại gắt gao dán một tầng băng vải.
Toàn Cơ lúc này ngược lại không khóc nữa,
chớp chớp mi, chỉ biết lo đau. Chợt thấy hắn cúi đầu, ở trên cổ tay nàng nhẹ
nhàng hôn xuống, đôi môi nóng bỏng, dần dần lướt lên trên, cuối cùng hôn lên
làn da nơi mẫn cảm nhất tại khủy tay nàng. Nàng nhịn không được "Á"
một tiếng, mặt trướng đến đỏ bừng, muốn rút tay, lại rút không được, dườn như
vết thương trên cánh tay kia đã không còn đau nữa.
"Toàn Cơ." Hắn gọi nàng, bỗng
nhiên cười, ngoắc tay với nàng, "Lại đây, huynh có lời muốn nói."
Nàng do dự một chút. Chẳng biết tại sao
đột nhiên sợ sệt, đỏ mặt lắc lắc đầu, chống người muốn đứng dậy, ai ngờ hắn kéo
cánh tay nàng, nàng lại ngã trở xuống, đụng vào trên người hắn. Hai người té
thành một đoàn.
"Vết thương! Vết thương!" Nàng
kêu to, vội vàng chống người dậy, chỉ sợ đè trúng ngực hắn, gáy bỗng nhiên bị
hắn dùng lực ấn xuống, lại ngã xuống, cũng là kéo theo hắn. Má hai người dính
sát vào nhau, cánh tay hắn hữu lực như thế, cơ hồ nàng dúi vào trong thân thể
hắn. Toàn Cơ chỉ cảm thấy lồng ngực như có một con thỏ nhỏ đang phóng, đập quá
nhanh, nhịn không được khe khẽ gọi hắn: "Tư Phượng..."
Hắn ấn trụ phần gáy nàng. lẩm bẩm nói:
"Đừng nói chuyện. Cứ thế này là được..."
Toàn Cơ giống như người gỗ, tựa vào bên má
hắn động cũng không động, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Trong lòng chỉ
cảm thấy tư thế này của hai người bọn hắn rất quái dị, có giường không ngủ lại
muốn ở trên đất, như đang chơi trò chơi vậy. Nhưng chẳng biết tại sao, nàng
càng ngày càng khẩn trương, giống như sắp ngạt thở đến nơi, loáng thoáng có một
loại bản năng, như cái móc câu nhỏ, một khắc không ngừng câu nàng lên, nhắc nhở
nàng một số chuyện không nói rõ được.
Thật lâu sau, Vũ Tư Phượng đột nhiên nặng
nề cười, thấp giọng nói: "Hai chúng ta, có đôi lúc thật sự là bọn
ngốc."
Toàn Cơ quay mặt đi, môi không cẩn thận
phớt qua mặt hắn, đỏ mặt lên. Vội vàng nói: "Muội... Muội..."
Hắn nghiêng đầu, cũng hôn lên má nàng, nói
nhỏ: "Huynh vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy muội phiền. Toàn Cơ, là bản
thân huynh quá vụng về, không liên quan đến muội."
Nàng rụt rè nhìn hắn, như đứa bé bị ủy
khuất. Vũ Tư Phượng nhướng mày cười, nói : "Trước mắt cứ thế này cũng quá
không ra thể thống gì. Chúng ta hảo hảo ở trên giường, nằm xuống nói chuyện,
được không?"
Hắn ôm lấy eo nàng, đứng dậy đi đến mép
giường. Trải chăn ra, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Toàn Cơ trên mặt đột nhiên đỏ
lên, một loại cảm giác kỳ lạ đánh úp vào trong tim, nhanh chóng ngồi dậy, thấp
giọng nói: "Không, không... Hay là quên đi, muội trở về phòng ngủ."
Hắn cũng không ngăn cản, chỉ cười nói:
"Không cần huynh nói chuyện nữa sao?"
Nàng bối rối lắc đầu, "Không,
không... Muội cảm thấy... Như vậy hình như không tốt lắm... Mặc dù... không
biết vì sao... Vẫn là trở về thì hơn."
Nàng đứng dậy muốn đi, ai ngờ hắn một phen
ôm trụ eo nàng, trời đất đảo lộn, nàng lại nằm lại trên giường. Trên người bỗng
nhiên nặng xuống, là bị hắn đè lên. Toàn Cơ chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy,
đầu lưỡi đều có chút tê dại, ngơ ngác nhìn cặp mắt tối đen của hắn, một chữ
cũng nói không ra.
Hắn bỗng nhiên cúi đầu, hơi thở nóng rực
lướt qua môi nàng. Toàn Cơ từ trong cổ họng phát ra một chuỗi rên rỉ, vội vàng
quay đầu đi, từ đầu đến chân như muốn nóng lên. Chỉ cảm thấy hắn dán vào lỗ
tai, thấp giọng nói: "Đừng không chút phòng bị nào như thế, huynh không
phải thánh nhân."
Nàng gắt gao nhắm mắt lại, không biết là
đang sợ cái gì, hay là đang chờ mong điều gì. Đợi sau một lúc lâu, trên người
bỗng nhiên nhẹ đi, bên tai truyền đến âm thanh sột soạt. Nàng vội vàng mở mắt
ra, đã thấy hắn vẻ mặt thoải mái, bộ dạng như không cởi ngoại y chui vào trong
chăn, sau đó vỗ vỗ gối đầu bên cạnh, cười nói: "Chỉ một lần này thôi, lần
sau không được viện cớ nữa. Lại đây đi, huynh nói chuyện với muội."
Toàn Cơ trong lòng vừa là mờ mịt vừa là
khẩn trương, mơ hồ còn có chút mất mát. Sợ run thật lâu sau, rốt cuộc bò qua,
như con mèo lớn dựa vào người hắn, thấp giọng nói: "Huynh nói không sai,
hai chúng ta có đôi lúc thật đúng là bọn ngốc. Bất quá đứa ngốc nhất vẫn là
muội."
Hắn cúi đầu cười, trên lồng ngực truyền
đến chấn động. Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người trên dưới đều như ngâm mình trong dòng
nước ấm, thoải mái không thôi, uể oải chơi đùa ngón tay hắn. Tiểu ngân hoa đại
khái là bị một phen "vật lộn kịch liệt" vừa rồi của bọn hắn kinh
động, chần chừ từ trong ống tay áo hắn chui ra, cái lưỡi lạnh lẽo liếm lên lòng
bàn tay Toàn Cơ, như đang hỏi.
Toàn Cơ vừa thấy được nó, trong đầu linh
quang chợt lóe, kêu lên: "Tư Phượng! Muội cũng nuôi một con Linh Thú được
không?"
Thì ra nàng thấy phần lớn người tu tiên
đều có Linh Thú, thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp đỡ rất nhiều, chính mình
không bằng cũng thuần dưỡng một con, như hổ thêm cánh.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này
không tồi, như đọc thuộc lòng thì thầm: "Trước mắt huynh đã biết Dao Hoa kiếm
pháp, Dương Khuyết công cũng có khởi sắc, muội thì sao, còn chưa đem kiếm thuật
của Ly Trạch Cung các huynh luyện thuần thục. Sau này muốn đi Bất Chu Sơn cứu
người, lơ mơ thế này thì không được. Nuôi một con Linh Thú, tốt nhất là biết
bay, hoặc là cái loại thân thể nhẹ nhàng, có nó tương trợ, kiếm pháp kia uy lực
mới có thể lớn hơn rất nhiều so với hiện tại."
Vũ Tư Phượng nói: "Nuôi Linh Thú
không phải là nuôi sủng vật, nửa năm mới có thể có khởi sắc. Trừ phi có thể bắt
được yêu ma lợi hại, nếu như giống Tiểu ngân hoa từ nhỏ nuôi đến lớn thế này,
không tốn thời gian mười mấy năm thì nó căn bản không giúp được gì."
"Vậy chúng ta đây liền đi bắt yêu ma
lợi hại đi."
Toàn Cơ nhìn nhìn tay mình, bỗng nhiên thở
dài một hơi, nói nhỏ: "Nếu muội có thể tùy thời tùy nơi dùng Tam Muội chân
hỏa, như ở Bất Chu Sơn cùng Ly Trạch Cung vậy thì chúng ta cái gì cũng không
cần lo lắng rồi. Thế nhưng pháp thuật lúc linh lúc không linh, không có biện
pháp dựa vào nó."
Vũ Tư Phượng cười nói: "Vậy thì đừng
dựa vào, chân chân thực thực tu luyện. Về phần chuyện Linh Thú, sau này sẽ có
cơ hội gặp được duyên, nhất thời gấp gáp tìm kiếm, vị tất có thể tìm được thứ
tốt."
Toàn Cơ gật gật đầu, dần dần chỉ cảm thấy
mí mắt rất nặng, mệt mỏi kéo tới. Nàng ngáp một cái, kéo mền qua chui vào, dựa
vào bả vai hắn, cọ hai cái, thấp giọng nói: "Tư Phượng... khi nào trở về
tham gia trâm hoa đại hội, chúng ta cùng hướng phụ thân cầu tình, được
không?"
Vũ Tư Phượng hơi sững sờ, mới hiểu được
nàng đối với chuyện Chung Mẫn Ngôn vẫn là canh cánh trong lòng. Hắn cười cười,
gật đầu nói: "Được. Lão nhân gia ông ấy có lẽ là đang giận dữ, như lần
trước ở đài tế thần... Huynh nghĩ, Nhị sư huynh của muội không phải là do Mẫn
Ngôn giết, hắn không phải loại người như vậy. Trong này có thể có hiểu lầm hoặc
âm mưu nào đó."
Toàn Cơ cúi đầu đáp ứng, hơi thở dần dần
trầm xuống, cuối cùng là chìm vào mộng đẹp. Vũ Tư Phượng thay nàng ém chăn,
đang muốn thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, chợt nghe nàng cúi đầu kêu một tiếng:
"Nhị sư huynh... Vạn hoa đồng... Huynh, huynh đừng đi..."
Có
lẽ là nàng mơ thấy cảnh tượng lúc nhỏ tại Thiểu Dương phái. Trần Mẫn Giác tại
sau khi nàng bị Ô Đồng đâm bị thương, sợ nàng nhàm chán, đặc biệt đưa đến cho
nàng vạn hoa đồng để nàng chơi, sau đó cũng không lấy về, một đoạn thời gian
rất dài đều là đồ chơi giải sầu của nàng ở Tiểu Dương phong.
"Toàn Cơ?" Vũ Tư Phượng gọi nàng
một tiếng, cúi đầu nhìn, đã thấy hai hàng lông mày của nàng cau chặt, trên mi
mắt đọng lại một giọt lệ lớn, như là đang nằm mơ, một mặt lẩm bẩm nói:
"Vạn hoa đồng... Nhị sư huynh... Thực xin lỗi..."
Hắn thở dài một tiếng, nhớ tới kịch biến
trong mấy tháng này, trong lòng lại có một tia thê lương, thật lâu cũng không
thể ngủ được.