Liệt Hỏa yêu phu - Chương 76

Chương 76: Mãng xà tinh





Địa ngục nhân gian, vừa tiến vào trong thành Tử Vũ chỉ cảm thấy trong lòng bị một kích nặng nề, cái gì gọi là địa ngục nhân gian, lúc này đây nàng đã chân chính lĩnh hội. Vòng tay ôm của cô bé vô thức buộc chặt, một ngọn lửa thịnh nộ bùng lên trong ngực, hai mắt gần như muốn bốc lửa. Tình cảnh như thế này khiến Tử Vũ gần như muốn cắn gãy răng.

Trong thành khắp nơi đều là người, trên đường phố, trên bậc thềm, trên nóc nhà, thậm chí trên tường, trên cửa sổ, khắp nơi đều là người. Tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu cứu, tiếng khóc lóc, hội tụ thành một con sông lớn, khiến cả Băng thành mang theo hơi thở thê lương hòa cùng tuyệt vọng.

Cường bạo, dâm loạn, không thể dùng từ ngữ để hình dung tình cảnh này. Thế giới nguyên bản thuần tịnh kia đã bị phủ kín một tầng bóng tối. Thiếu nữ xinh đẹp, phụ nữ trẻ tuổi, thậm chí cả những cậu bé dáng dấp xinh đẹp bị xà tinh toàn thân bao phủ bởi hắc khí đè xuống đất, y phục bị xé rách có thể thấy rõ khắp nơi, cứ như vậy trần truồng lộ thể bị xâm phạm.

Có mấy tên xà tinh xâm phạm một cô gái, có xà tinh chiếm giữ một thiếu nữ. Tiếng kêu tuyệt vọng cùng tiếng cười dâm đãng khi được như ý quyện vào nhau khiến cả thế giới đều run rẩy, một khúc bi ca tuyệt vọng.

Ánh mắt Tử Vũ quét qua, một cậu bé gần kề mình nhất lại bị xâm phạm. Dáng dấp cậu bé cực kì xinh xắn, so với Tiểu Vân còn đẹp hơn vài phần, lúc này là vẻ mặt tuyệt vọng cùng tiếng kêu đau đớn. Mà con xà tinh đang đè cậu bé đang hưng trí cao giọng hô to với bè lũ, nói rằng cậu bé này mùi vị không tệ, mà cậu bé ình như vẫn còn chưa thành niên, nhìn qua chỉ lớn hơn Hiểu Phong một chút. Tử Vũ bị kinh hãi đến ngây người.

"Đệ đệ, đệ đệ, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta giết ngươi, buông đệ đệ ra, buông ra." Con gấu được Tử Vũ ôm trong lòng thét lên một tiếng chói tai, điên cuồng phóng về phía cậu bé bị xâm phạm kia.

Con xà tinh đang đè cậu bé kia ngẩng đầu thấy người tới là một nữ tử, tay vung lên cười hô hố, kêu gọi bè lũ bên cạnh tiến lên. Chú gấu nhỏ nào phải đối thủ của đám xà tinh kia, vẫn còn chưa xông tới, đã bị hắc khí vừa tiếp xúc trong nháy mắt liền biến trở về hình người khiến cho đám xà tinh xung quanh phá lên cười.

"Tỷ tỷ, đi mau, tỷ đi mau đi." Cậu bé kia nhìn thấy tỷ tỷ bị bắt, nhất thời kích động, liều mạng giãy dụa, nhưng nào phải đối thủ của đám người kia.

"Khốn kiếp." Trong nháy mắt Tử Vũ phục hồi lại tinh thần, hai mắt gần như phun ra máu, không chút nghĩ ngợi , một roi mang theo mười phần công lực công kích tới. Đám xà tinh vẫn còn đang bừng bừng thú tính ngay cả hừ cũng không hừ kịp đã bị Tử Vũ trực tiếp quất thành thịt vụn.

Trong lúc đó Liệt Hỏa cũng động thủ, một màn thê thảm như thế khiến Liệt Hỏa căn bản chưa từng gặp tình huống như thế này phẫn nộ đến toàn thân như muốn nổ tung, ngũ chỉ hư không nhất trảo, một đạo hỏa quang qua đi, hỏa chi kiếm dài bằng cánh tay trong nháy mắt được Liệt Hỏa cầm trong tay, một kiếm liền hướng về phía tiếng gầm giận dữ của Tử Vũ, thu hút đám xà tinh ngẩng đầu lên quan sát công kích.

Tử Vũ tiến lên một bước, ôm cậu bé xinh đẹp kia vào trong tay. Cậu bé xinh đẹp vốn bị màn huyết quang trước mắt dọa đến ngây người, lúc này được Tử Vũ ôm chặt, trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi ôm cổ Tử Vũ, khóc đến thương tâm, tỷ tỷ cậu bé một bên nắm lấy y phục Tử Vũ, một bên khóc nói: "Đệ đệ không khóc, đệ đệ không khóc, bọn họ là người tốt, bọn họ cứu chúng ta rồi, cứu chúng ta rồi."

"Cứu mạng, ân nhân cứu mạng."

"Cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi."

Bị động tĩnh lớn như vậy kinh động, những người trong Băng tộc chịu nạn lúc này đều hướng về phía Liệt Hỏa và Tử Vũ không ngừng hô lên. Vốn dĩ lòng mọi người đã chết, nay nhìn thấy cứu tinh, ý chí cầu sinh trong nháy mắt đã được kêu ra, tiếng kêu thê lương khiến Tử Vũ nghe thấy một mặt dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, một mặt lòng đau đến xoắn lại.

"Ta giết các ngươi." Tử Vũ ôm cậu bé, để chú gấu nhỏ nắm lấy y phục của nàng, hắc tiên trong tay điên cuồng vung vẫy. Đám xà tinh thấy chuyện tốt bị quấy rối, ào ào xông tới kia chỉ có tới mà không có về, ra tay ngoan độc, gần như không cho bất cứ tên xà tinh nào toàn thây.

Mà Liệt Hỏa lại càng cường hãn hơn, hỏa chi kiếm trong tay mang theo sức mạnh thiêu đốt mọi thứ, không gì cản nổi, nơi nào đi qua xà tinh ngay cả chút bụi cũng không còn, trực tiếp hóa thành tro tàn.

Trong lúc nhất thời hai cỗ sức mạnh một đỏ một đen, tại trong thành liên tục không ngừng. Những tiếng cầu cứu thê lương dần dần chuyển thành tiếng kêu la căm phẫn, mang theo sự phẫn nộ không gì sánh nổi. Những người trong Băng tộc đã được giải cứu, hai mắt đỏ rực, oán hận đến muốn ăn thịt, uống máu khiến đám xà tinh khiếp sợ không thôi, Tử Vũ và Liệt Hỏa như hổ thêm cánh.
Một trận sát phạt này gần như có thể xem là nghiêng về một phía. Xà tinh đông đảo, mặ dù đối với người Băng tộc mà nói là thực lực cường hãn, tuy nhiên đối với Liệt Hỏa và Tử Vũ mà nói thì hoàn toàn không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa hai người đều là phẫn nộ động thủ, ra tay không chút lưu tình. Trong khoảnh khắc, trên con đường toàn bộ xà tinh làm xằng bậy kia đều bị Liệt Hỏa và Tử Vũ liên thủ giết sạch.
"Cứu mạng, cứu chúng tôi, cứu chúng tôi . . ."
Trong lúc Tử Vũ và Liệt Hỏa cho rằng đã xử lý xong đám xà tinh, còn chưa kịp thở một hơi thì ở phía xa loáng thoáng có tiếng kêu cứu, xuyên qua tầng kiến trúc đang từ từ tan rã truyền đến. Liệt Hỏa và Tử Vũ nhất thời cau mày.
"Ân nhân, nhanh đi cứu bọn họ đi." Vẫn luôn nắm lấy y phục Tử Vũ, chú gấu nhỏ chạy theo Tử Vũ vẻ mặt phẫn nộ và giọng nói bi thương nói với Tử Vũ.
Người Băng tộc chịu bức hại tụ tập bên cạnh, cũng nhất tề gật đầu nói: "Ân nhân, cứu bọn họ đi."
"Tỷ tỷ tôi vẫn còn ở bên kia, xin các người cứu tỷ ấy."
"Ca ca tôi cũng ở bên kia, ân nhân . . ."
Tiếng cầu cứu liên tục hướng về phía Liệt Hỏa và Tử Vũ van xin. Tử Vũ vốn mười phần phẫn nộ, hiện tại hoàn toàn biến thành mười hai phần. Quá ghê tởm, thực quá ghê tởm, còn tưởng rằng chỉ trên con đường này là như vậy, hiện tại xem ra là toàn bộ Băng thành, toàn bộ Băng tộc trong Băng thành đều bị hại, quả thực tội không thể tha.
Tử Vũ lập tức quát to một tiếng: "Liệt Hỏa, đi." Một bên ôm cậu bé xông về phương hướng truyền đến tiếng kêu cứu.
Toàn thân Liệt Hỏa đều bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ, lớn tiếng nói: "Theo ta." Một bên nhấc chân vọt về phường hướng Tử Vũ chạy. Nơi đây hiền nhiên là đã bị Viên Hắc khống chế, nếu để những người này đợi ở đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn là theo bọn họ, để bọn họ bảo hộ mới có thể đề phòng vạn nhất.
Những người Băng tộc vừa được cứu kia liền dìu đỡ, lôi kéo run rẩy nỗ lực bước đi theo Liệt Hỏa, hướng về nơi người nhà, thân nhân, bằng hữu của bọn họ mà chạy.
Tình hình giống y như vừa rồi, tình cảnh khiến người ta bùng nổ. Liệt Hỏa thấy Tử Vũ không nói hai lời xông đến, hắc tiên kia hạ xuống không một xà tinh nào còn sống. Nghe xa xa liên tục truyền đến tiếng kêu cứu, mỗi một nơi kêu cứu thế này, thời gian lãng phí biết bao, có những thương tổn không phải ai cũng có thể chịu đựng, cứu được sớm một chút vậy đối với cuộc sống của mỗi người đều sẽ cực kì quan trọng.
Liệt Hỏa cắn răng, vụt một cái xuất thủ ngăn cản người ở phía sau muốn chạy lên, quát một tiếng: "Đứng nguyên tại chỗ." Những người Băng tộc theo tới kia nhất thời nghe lời đứng tại chỗ bất động.
Hỏa chi kiếm tập trung hỏa nguyên tốt, một kiếm của Liệt Hỏa thiêu đến tim đám xà tinh xông về phía hắn, huyết dịch đen sì chầm chậm chảy trên hỏa kiếm của Liệt Hỏa. Liệt Hỏa nhìn dòng máu đen trên kiếm, hừ lạnh một tiếng, mi nhãn thoáng qua một tia khí phách hòa cùng phẫn nộ cùng cực, trở tay vụt một cái, đem hỏa kiếm cắm vào trong tuyết.
Tay cầm chuôi kiếm, lấy máu đen làm đường dẫn, Liệt Hỏa chắp hai tay lại, vỗ một cái. Chỉ thấy trong nháy mắt, lấy vị trí hỏa kiếm làm trung tâm, quang mang lửa đỏ bắn mạnh ra bốn phương tám hướng. Trong phút chốc lửa đỏ ngút trời.
Quang mang ửa đỏ kia bắn ra chạm phải xà tinh bap phủ hắc khí, nhập vào cơ thề chém giết không lưu tình. Đám xà tinh vốn không biết lợi hại thấy thế, một đám sợ đến mặt cắt không còn hột máu, cũng không để ý tới xâm phạm người trong Băng tộc cuống quýt chạy trốn, muốn trốn tránh một kích toàn lực c ủa Liệt Hỏa.
Thế nhưng bọn chúng nhanh, sức mạnh một kiếm của Liệt Hỏa còn nhanh hơn, chỉ thấy từng tên một mặt mày vặn vẹo, bị thiêu cháy sạch trong ánh lửa, từng cái cơ thể ô uế đều tan biến trên thế gian, tiếng kêu thảm thiết đã thay thế tiếng cười dâm đãng cùng đắc ý trước đó. Báo ứng nhanh như vậy, thực không phải lúc mới vừa rồi bọn chúng tiến hành thú tính có thể nghĩ đến.
"Giết hay, giết bọn chúng, giết bọn chúng."
"Một tên cũng không lưu lại, giết, giết sạch."
"Các ngươi cũng có ngày hôm nay, các ngươi cũng có ngày hôm nay."
Từng tiếng kêu bi phẫn xen lẫn âm thanh khóc lóc ngút trời không ngừng vang lên, sự phẫn nộ kia đã vượt qua tất cả, chỉ có trong ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt tất cả sự vật thối nát mới có thể lắng lại.
Ầm, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả tiếng kêu đều lắng xuống, hồng quang qua đi, toàn bộ Băng thành đều yên tĩnh. Máu tươi vốn đầm đìa đã ghi lại khuất nhục và nhục nhã mọi người trong Băng tộc đã chịu tại Băng thành, khôi phục lại thế giới thất thải lưu ly sạch sẽ, thoải mái, không nhiễm bụi trần.
Một mảnh tĩnh lặng, tĩnh lặng đến một sợi tóc rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tử Vũ quay đầu lại, nhìn thế giới trong suốt như thế nhưng ánh mắt của Băng tộc lại trống rỗng, lòng không khỏi đau đớn, đi tới bên cạnh Liệt Hỏa, giơ tay nắm thật chặt tay Liệt Hỏa, không tiếng động an ủi Liệt Hỏa đồng thời tìm kiếm sự an ủi của Liệt Hỏa.
Hức hức, tiếng nức nở dần dần khuếch trương đến vô tận. Toàn thành đều đang khóc, nhìn người Băng tộc từ phẫn nộ đến bình tĩnh, rồi đến ánh mắt trống rỗng, đến hiện tại hoàn toàn bi thương mất khống chế. Tử Vũ không khỏi hít một hơi thật sâu, ôm thật chặt cậu bé trong lòng, mặc cho nước mắt kia thấm qua y phục của bản thân.
Liệt Hỏa thu lại hỏa chi kiếm, vươn tay ôm Tử Vũ, nhìn người Băng tộc nức nở trước mắt, thở dài một hơi thật sâu dưới đáy lòng. Cá lớn nuốt cá bé, thiết luật của Yêu giới, cách sinh tồn của Yêu giới, vào lúc này chỉ mang đến thống khổ, là thống khổ hắn không thể khuyên nhủ. Hắn có thể cứu bọn họ, nhưng lòng chịu tổn thương như thế nào hắn cũng không thể góp sức.
"Sớm biết thế này chúng ta nên đếm sớm một chút." Tử Vũ ôm chặt cậu bé đã khóc đến khàn giọng, đỏ mắt nói.
"Chuyện đời không thể biết trước được." Liệt Hỏa hiếm khi khẽ đáp.

"Ca, ca. . ., đừng . . . " Liệt Hỏa vừa dứt lời, trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng tiếng thét chói tai. Tử Vũ và Liệt Hỏa trong nháy mắt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử sắc mặt quyết tuyệt vung chưởng đánh vào trái tim, mà bên cạnh hắn cô gái gái vừa khóc đỏ mắt lại liều mạng lôi kéo.

Tử Vũ tức thì cổ tay run lên, vung roi công kích về phía nam tử tự sát, sắc mặt nam tử tái nhợt, trong mắt lóe lên một tia cương liệt, cắn răng nói: "Ô uế thế này, Bạch Từ nào có mặt mũi sống trên đời này, cô cản ta được một lần sẽ không cản được lần thứ hai."

Dừng lại một chút, đột nhiên quay về phía Tử Vũ và Liệt Hỏa quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Bạch Từ đối với ơn cứu mạng của hai vị không thể báo đáp, kiếp sau nhất định truy tìm để xả thân báo đáp." Dứt lời trở tay vung chưởng.

Tử Vũ thấy người cương liệt như thế, không khỏi cắn răng. Lời của y không sai, hôm nay ở đây nàng có thể cản y, ngày khác bọn họ đi rồi, y muốn chết, còn ai có thể cản được y. Người cầu sống thì không dễ dàng chứ cầu chết thì vô cùng đơn giản.

Bịch, một tiếng vang khẽ, Tử Vũ thấy trước ngực người kêu Bạch Từ đổ máu, lại không có dấu hiệu mất mạng, còn chưa kịp phản ứng chỉ thấy y cười thảm một tiếng: "Thậm chí ngay cả tự sát cũng làm không được."

Tử Vũ không khỏi nhíu mày còn chưa lên tiếng, Liệt Hỏa bên cạnh đột nhiên buông nàng ra tiến lên trước, một chưởng dán vào ngực trái Bạch Từ. Một đạo hỏa quang hiện lên, trên mình Bạch Từ bỗng nhiên hiện lên một đạo bạch quang. Tử Vũ nhất thời cảm thấy yêu lực của Bạch Từ rất mạnh, cũng không yếu, đây là bị người khác phong ấn không thể sử dụng. Vừa hiểu rõ điểm ấy, Tử Vũ không khỏi âm thầm lắc đầu, người gcường hãn lại cương liệt như thế lại chịu nhục thế này, thảo nào lại nghĩ không thông.

"Nam tử hán, sống phải đội trời đạp đất, chết cũng phải làm quỷ anh hùng, chuyện nhỏ thế này lại đòi chết đòi  sống, sao được xem là nam tử hán." Liệt Hỏa vừa giải khai phong ấn trên người Bạch Từ lập tức giận dữ hét.

Bạch Từ nghe xong cả giận nói: "Chút việc nhỏ, nếu cái này được coi là việc nhỏ thì cái gì mới là chuyện lớn? Có ai sinh ra đã bị người ta làm nhục chứ?"

Liệt Hỏa gầm một tiếng trả lời: "Tài nghệ không bằng người, kêu la cái gì."

Bạch Từ nhất thời sửng sốt, trên mặt vừa là phẫn nộ vừa là bi thương, tức giận nhìn Liệt Hỏa lại nói không nên lời. Liệt Hỏa hừ lạnh một tiếng nói: "Chết còn không dễ dàng sao, hiện tại ta đã giải khai phong ấn của ngươi, ngươi muốn chết thế nào cũng đều có thể. Muốn sống, phải sống thật tốt mới gọi là bản lĩnh, ta thấy ngươi ngay cả nữ nhân cũng không bằng, chết đi thì tốt miễn cho ta phí lời."

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi, cương liệt, hừ, chó má, đồ vô dụng."

Bạch Từ bị mấy lời đó của Liệt Hỏa kích thich đến sắc mặt xanh tím đan xen, trợn trừng mắt nhìn Liệt Hỏa. Nếu không phải nhớ Liệt Hỏa từng cứu y một lần, phỏng chừng sẽ xông vào đánh nhau với Liệt Hỏa.
"Ta dối trá, ta chó má, ngươi đừng tưởng rằng ngươi cứu ta thì có thể vũ nhục ta, ngươi không có tư cách đó."
Liệt Hỏa liếc mắt nhìn Bạch Từ, hừ lạnh một tiếng nói: "Cứu ngươi là ta muốn làm, không muốn ngươi ghi nhớ ân tình gì hết. Chết nhanh đi, chết rồi ta liền đạp vài đạp, ném xuống cống cho bốc mùi. Nhanh lên, ta còn có việc, đừng trì hoãn thời gian của ta."
Bạch Từ nghe thế sắc mặt tái xanh, giũ tay áo tả tơi cả giận nói: "Ngươi mơ tưởng, ngươi muốn ta chết, ta không chết, ngươi . . ." Lời còn chưa hết, Bạch Từ đột nhiên ngừng lại, thoáng cái phản ứng lại, nhất thời sắc mặt xanh trắng đan xen, nhìn Liệt Hỏa không nói nên lời.
Tử Vũ lúc này cũng tiến lên trước, hơi khuyến khích cười nhìn Bạch Từ, nhẹ giọng nói: "Một đại nam nhân như ngươi còn sống không nổi, những cô nương hài tử này có phải cũng đều muốn nhảy sông hay không? Việc này quả thực khó có thể chấp nhận, nếu đổi lại là ta ta khẳng định cũng thương tâm, thế nhưng, ai đã khi dễ ta, ta nhất định phải khi dễ lại, kẻ khiến ta chịu thiệt, ta tất hoàn trả gấp mười. Đây cũng không phải là lỗi của các người, tại sao lại để cho kẻ hại các ngươi cười, thân nhân của mình khóc. Ngu xuẩn như thế không phải là người như ngươi vậy."
Bạch Từ đầu tiên là bị Liệt Hỏa chọc giận, lúc này nghe Tử Vũ nhẹ giọng nói, không khỏi lập tức mềm nhũn khí tức, Tử Vũ lắc đầu nói tiếp: "Đừng xem thường vứt bỏ sinh mạng, mạng chỉ có một, phải biết quý trọng, hiện tại ngươi nghĩ lúc này không thể chấp nhận, biết đâu một năm, mười năm sau khi đó ngươi sẽ cảm thấy đây chỉ là nét phẩy trong cuộc đời. Nét phẩy có đẹp có xấu, thế nhưng nó không nặng như ngươi đã nghĩ, đừng để mình phải hối hận, cũng đừng để bản thân không còn hậu duệ."
Bạch Từ bình tĩnh nghe Tử Vũ nói, giọng nói thanh thúy không nhanh không chậm cất lên như gió xuân, lại khiến cho người ta như được gột rửa. Bạch Từ không khỏi nhìn Tử Vũ và Liệt Hỏa nhỏ hơn rất nhiều so với y ở trước mặt, xấu hổ đứng lên. Không ngờ lại để hai đứa trẻ đến điểm phá y, thực sự như sống lại.
Liệt Hỏa chờ tiếng nói Tử Vũ vừa dứt, kéo Tử Vũ qua nói: "Không cần nói với hắn nhiều như vậy, muốn chết thì chết, ai quản hắn. Trên thế giới này chỉ có người bền gan vững chí mới đáng giá tôn kính và cứu giúp, quản hắn làm gì." Tử Vũ biết Liệt Hỏa đối với người coi rẻ bản thân luôn không vừa mắt, hôm nay có thể khuyên bảo đôi câu đã là không tệ, lập tức cũng không phản đối, cười nhìn Bạch Từ.
Bạch Từ thu liễm thân hình, sau khi vái một cái về phía Tử Vũ và Liệt Hỏa, trầm giọng nói: "Bạch Từ thụ giáo, , đa tạ hai vị." Bạch Từ vốn là người thông minh, chỉ là gặp phải đại nạn nhất trời mê man tâm trí. Một đại nam nhân thế này cũng không chịu nổi vậy thật sẽ bị những cô nương nam hài có dũng khí sinh tồn coi thường rồi."
Liệt Hỏa thấy Bạch Từ tỉnh táo trở lại, nhíu mày liếc về phía người Băng tộc thần sắc bi thương phía sau Bạch Từ, hướng về phía Bạch Từ nói: "Những người đó là chuyện của ngươi."
Bạch Từ hít sâu một hơi, ưỡn ngực, nhìn Liệt Hỏa nói: "Tại sao là ta?"
Liệt Hỏa không nhịn được trừng mắt nhìn Bạch Từ nói: "Chẳng lẽ còn muốn ta làm, chúng ta còn có việc, nếu ngươi không quản thì ném bọn họ ở đó đi." Dứt lời, lôi cậu bé khóc đến bất tỉnh trong lòng Tử Vũ ném vào lòng Bạch Từ, kéo Tử Vũ muốn đi.
"Ân nhân, các người . . ." Con gấu nhỏ nãy giờ vẫn kéo quần áo Tử Vũ, sải bước đuổi theo Tử Vũ, run run rẩy rẩy mở miệng nói.

Tính tình Liệt Hỏa vốn nóng nảy, cứu người không thành vấn đề, thế nhưng nếu để cho những người này cứ ân nhân dài, ân nhân ngắn, dây dưa với hắn, vậy thì rất có vấn đề. Dằn xuống tính khí để cảnh tỉnh Bạch Từ đã là rất nể tình rồi, nếu muốn hắn đối phó với đám người Băng tộc khóc lóc đứt từng khúc ruột, hắn thực không có cái kiên trì kia cũng thực sợ tình cảnh khóc lóc.

Gạt tay con gấu nhỏ ra, cũng không quay đầu lại ném nó cho Bạch Từ, Liệt Hỏa lôi Tử Vũ đi. Những người Băng tộc được cứu ở phía sau lúc này đều thấy người cứu họ muốn đi, nhất thời ai nấy đều xông lên trước, mở miệng là ân nhân, khiến Liệt Hỏa nổi da gà đầy mình.

Tử Vũ thấy vậy không khỏi bật cười, tên Liệt Hỏa này có chỗ nào giống người khuyên bảo, trấn an chúng nhân đâu chứ. Lập tức nhẹ kéo Liệt Hỏa dừng chân, xoay người hướng về phía người Băng tộc chạy tới nói:

"Chúng tôi có chút việc phải làm, hắn sẽ giúp đỡ mọi người. Còn có, hay nhất là mọi người tập trung lại một chỗ, không tách ra, miễn cho xảy ra chuyện nữa. Ta nghĩ tốt hơn là nên ra khỏi thành, bên ngoài có người sẽ bảo hộ mọi người." Dứt lời xoay người kéo Liệt Hỏa sải bước rời đi, quay lại với Ứng Thanh Liên ở ngoại thành, kiếm cho hắn chút chuyện làm cũng tốt.

Vài bước quẹo cua rời khỏi tầm mắt mọi người, Tử Vũ không khỏi thở ra một hơi, bầu không khí mới vừa rồi quá ép người mà, nàng lớn như vậy cũng chưa thấy qua tình cảnh thế này, thực sự không biết nên làm sao đối mặt với người Băng tộc chịu tổn thương lớn như vậy, chỉ có thể giao cho người của chính bọn họ xử lý. Hiện tai phẫn nộ trong lòng chẳng những không lắng xuống mà trái lại càng tăng thêm. Tên mãng xà tinh Viên Hắc chết tiệt, nếu để cho nàng bắt được, lột da hắn, rút gân hắn cũng không xả được phẫn hận của nàng.

Bị Liệt Hỏa kéo đi được vài bước, Tử Vũ nhìn trên bản đồ là đang đi về hướng Băng cung, có mấy con đường nhỏ Hiểu Lan đã đánh dấu, mà rõ ràng Liệt Hỏa là không thể đi trên đường lớn, không khỏi hơi sững sờ nhìn Liệt Hỏa nói: "Cứ như vậy xông vào Băng cung? Ta cho rằng. . ." Nói còn chưa dứt lời Tử Vũ liền ngừng, vừa rồi thanh thế quấy nhiễu lớn như vậy đối phương khẳng định đã sớm biết, trốn trốn tránh tránh nữa thì quá mất mặt rồi.

Liệt Hỏa sau khi ừ một tiếng liền ngẩng đầu nhìn Băng cung lóng lánh phía xa, xen lẫn tức giận và nghiêm túc nói: "Cửa thành có cấm chế, chúng ta vừa vào thành người bày cấm chế sẽ biết." Hắn vừa vào cửa thành cũng đã cảm giác được, Tử Vũ đối với những thứ này không quá quen thuộc, chấn động nho nhỏ không có chú ý, không biết vừa vào thành đã ở dưới sự giám thị của người ta rồi.

Tử Vũ nghe vậy nhất thời cau mày nói: "Thật lợi hại." Nàng còn tưởng rằng mới vừa rồi bị đối phương phát hiện sự tồn tại của bọn họ, đâu nghĩ tới vừa vào cửa thành đã bị đối phương phát hiện.
"Ha ha." Tử Vũ vừa dứt lời, một tiếng cười âm trầm đột nhiên phá không truyền đến.
"Không nghĩ tới trong thành của ta lại tới nhân vật lợi hại thế này, này thì phải gặp một lần cho thân thiết mới được." Âm thanh hư vô như có như không vang vọng trong Băng thành, ngữ điệu ngả ngớn và âm trầm không nói nên lời.
Liệt Hỏa tức giận hừ một tiếng nói: "Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào phát rồ như thế."
Âm thanh kia ha ha cười nói: "Đại môn Băng cung mở rộng mời hai vị, ta ở chỗ này chờ các ngươi." Dứt lời lại là một tràng cười âm hiểm, sau đó không còn âm thanh.
Liệt Hỏa thấy vậy kéo tay Tử Vũ, trầm giọng hỏi: "Có sợ không?"
Tử Vũ thấy Liệt Hỏa nghiêm mặt hỏi nàng, không khỏi nắm lại tay Liệt Hỏa, nở nụ cười nói: "Có ngươi bên cạnh liền không sợ."
Liệt Hỏa nghe vậy hung hăng gật đầu, gắt gao ôm Tử Vũ một cái, kéo tay Tử Vũ nói: "Đi." Hai người đằng đằng sát khi hướng phía Băng cung mà đi.

Không có nhận xét nào: