Liệt Hỏa yêu phu - Chương 75

Chương 75: Băng Thành



Hình minh họa cho kiến trúc phi lương đấu củng của Băng thành

Điều chỉnh lại một chút tâm tình, Hiểu Lan sắc mặt tái nhợt nói: " Trong Băng cung cũng không phải phản loạn, cũng không phải địch nhân muốn cướp đoạt vị trí Vương tộc mà là con mãng xà tinh bị đè dưới hai mươi mốt trực đã thoát khỏi phong ấn giam cầm, khống chế toàn bộ Băng thành".

Liệt hỏa, Tử Vũ nghe thấy cũng chưa có gì kinh ngạc, thế nhưng điều này đối với Tiểu Vân hiểu biết Băng tộc không ít lại thay đổi toàn bộ sắc mặt, khẩn trương nắm chặt tay Hiểu Phong bên cạnh, khiếp sợ nói: " Cái gì, mãng xà đã thoát khỏi phong ấn rồi, điều này sao có thể? Đó không phải là hai vị trưởng bối Chu Tước cùng Bạch Hổ năm đó liên thủ phong ấn sao? Nó sao có thể trốn khỏi?"

Sắc mặt Hiểu Lan nửa là hổ thẹn, nửa là lúng túng trầm ngâm một lát, run giọng nói: " Là Vương thúc, sau khi say rượu đã vô ý phá hủy phong ấn, mới để cho con mãng xà thoát thân." Nói xong, giọng run rẩy đến gần như không nói thành lời.

Sắc mặt Tiểu Vân sau khi thay đổi mấy lần, giận dữ nói: "Đây, đây là đại tội đó".

Hiểu Lan nghe vậy cuống quít gật đầu nói: "Cho nên, cầu mọi người nghìn vạn lần chớ nói ra ngoài, bằng không Vương tộc chúng tôi sợ là sẽ không chết trong tay mãng xà, cũng sẽ chết trong tay Long hoàng". Cũng là bởi vì lo lắng đến điểm ấy cho nên ngay từ đầu nàng mới giấu giếm không nói.

Tiểu Vân nghe vậy liên tục giậm chân, Tử Vũ thấy vậy không khỏi nhíu mày hết nhìn Hiểu Lan lại nhìn Tiểu Vân, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghe lời thì không phải là một con mãng xà trốn thoát sao, có quan hệ gì tới Long hoàng, có nghe nhưng không hiểu.

Liệt Hỏa bên cạnh thấy vậy giơ tay xoa đầu Tử Vũ, lại nói: "Tự ý rời cương vị ở Yêu giới là đại tội, đặc biệt là loại tội phạm bị giam  giữ này. Bởi do bản thân sơ xuất tha ra ngoài là tội lớn nhất của Yêu giới, đừng nói sau này không còn Vương quyền nữa, ngay cả có thể bảo vệ bản thân không chết đã là cực kỳ khó khăn rồi."

Liệt Hỏa khiến Tử Vũ hiểu rõ, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hiểu Lan nói: "Mãng xà tinh rốt cuộc là cái thứ gì? Vì sao lại bị giam cầm?" Ở Yêu giới, không phải phạm vào tội lớn ngút trời sẽ không bị phong ấn nhốt lại, hơn nữa còn là Bạch Hổ Chu Tước hai vương liên thủ phong ấn. Thứ nhất nói rõ con mãng xà này bản lĩnh thông thiên, thứ hai nói rõ tội lỗi nó phạm có chết cũng chưa hết tội.

Hiểu Lan lắc lắc đầu nói: "Cái này ta không biết, trước đây ta cũng không biết bên dưới Băng cung bọn ta lại có phong ấn một con mãng xà tinh. Là phụ vương phát hiện không bình thường, lúc đưa ta và đệ đệ xuất thành cầu cứu Huyền Vũ Vương đại nhân đã khẩn cấp dặn dò ta vài câu. Con mãng xà tinh này rốt cuộc là kẻ nào, phạm vào tội gì, ta cũng không biết."

Ta dựa vào bộ dáng chỉ biết là không sai, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn có chút như lọt vào trong sương mù, ù ù cạc cạc mở to mắt nhìn mọi người, chỉ biết đó là những lời nói thực.

Tiểu Vân thì quay sang Liệt Hỏa nhún nhún vai. Hắn cũng là từ chỗ gia gia hắn nghe được chút chuyện, biết bên dưới Băng cung của Băng tộc có áp chế một con mãng xà tinh, nghe nói tương đối lợi hại. Cụ thể hắn cũng không biết giá trị của kẻ này.

Liệt hỏa nghe thế không khỏi hơi nhíu nhíu mày, Ứng Thanh Liên ở một bên vẫn không nói gì lúc này đột nhiên vuốt càm nói: "Ngược lại ta có nghe nói qua có một nhân vật như vậy."

Sau khi thu hút ánh mắt của mọi người, Ứng Thanh Liên hiếm khi không có chút nào đùa cợt, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Vị trí thứ nhất trên bảng truy nã của Yêu giới, mãng xà tinh Viên Hắc, trăm năm trước đốt giết cướp đoạt, không chuyện ác nào không làm, hơn nửa Yêu giới đều bị y náo loạn đến kinh hoàng không chịu nổi, thực lực cường hãn, ra tay độc ác, tính tình dâm loạn, rất háo sắc, tung hoành Yêu giới hầu như không ai có thể ngăn cản."

Nói đến đó hơi hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Đến cuối cùng, Yêu hoàng không thể nhịn được nữa, lệnh cho Bạch Hổ và Chu Tước hai vương liên thủ cầm nã, sau đó không còn nghe thấy chuyện ác của y nữa. Ta còn tưởng rằng là đã bị giết, không nghĩ tới lại là bị đè dưới vân băng nguyên, lệnh cho Băng tộc trông giữ." Nói đến đây phát ra một tia hưng phấn.

"Wow, nhân vật lợi hại à nha." Tử Vũ nhíu mày, nghĩ đến đây là tên hắc đạo cấp bậc lão đại, ý nghĩ vừa thay đổi, Tử Vũ đột nhiên tiến tới trước mặt Ứng Thanh Liên, trợn to mắt nhìn trợn to mắt nói: "Ta nói này, cái tên này rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi, chuyện trăm năm trước ngươi cũng nghe qua, chẳng lẽ là một lão yêu tinh?"

Ứng Thanh Liên nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: "Ta phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời thế này, chỗ nào giống lão yêu tinh? Mắt nàng kiểu gì thế, chẳng lẽ không biết trong tửu lâu, phòng trà tin tức là nhiều nhất sao? Một đại lão bản như ta đây biết chút chuyện có gì kỳ quái, làm sao giống vài người thiển cận quê mùa, cái gì cũng không biết." Vừa nói vừa trừng mắt liếc Liệt Hỏa.

Liệt hỏa căn bản không để ý tới Ứng Thanh Liên khiêu khích, một phát bắt lấy Tử Vũ xách trở về, trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: "Không cho phép đến gần như thế." Tử Vũ không khỏi cười hắc hắc, cực kỳ nhu thuận áp sát vào cạnh Liệt Hỏa, rước lấy cặp mắt trợn trừng của Ứng Thanh Liên.

Lần này chân chính biết mọi người đối mặt với cái gì rồi, Liệt Hỏa chăm chú nhìn Hiểu Lan thấp thỏm khẽ nhíu mày suy tư. Hiểu Lan thấy vậy cắn chặt răng, sắc mặt buồn bã muốn khóc.

Tiểu Vân lần này hiếm khi không nói lời mạnh miệng, chần chừ một lát rồi nói: "Ta thấy vẫn là ta nên quay về tìm gia gia và tiểu thúc. Nếu là tên ma đầu này, bọn người gia gia đứng ra mới được."

Liệt Hỏa nghe thế hừ lạnh nói: "Năm đó Bạch Hổ và Chu Tước hai vương liên thủ mới có thể tróc nã được, hiện tai một Huyền Vũ vương có biện pháp gì, lão tay yếu chân run, vẫn là nên an hưởng tuổi già tốt đi." Dứt lời nắm tay Tử Vũ xoay người tiến về phía trước. Tiểu Vân nhất thời có chút sững sờ, cư nhiên lại có người nói gia gia hắn tay yếu chân run, thực là tức chết đi được.

Ứng Thanh Liên thấy Liệt Hỏa kéo Tử Vũ đi xa. Đám người Hiểu Lan, Tiểu Vân còn đang sững sờ, không khỏi lắc đầu nói: "Còn không mau đuổi theo, còn nói mình thông minh, một đám ngu như heo." Dứt lời phất ống tay áo, phiêu phiêu như tiên tiến về phía trước.

Hiểu Lan cùng Tiểu Vân đều là người cơ trí, nghe Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, nhất thời đại hỉ, đây là Liệt Hỏa đã đáp ứng hỗ trợ rồi, hai người túm lấy Hiểu Phong đuổi theo hướng ba người  vừa rời đi. Có thể thu xếp không kinh động đến những người khác là tốt nhất, bằng không hậu quả đối với Băng tộc thiết tưởng không kham nổi.

Liệt hỏa, Tử Vũ đi rất nhanh, không quá vài ngày đã tiếp cận Vương  thành của Băng tộc, khu nội địa của vân băng nguyên.

Vân băng nguyên này thời tiết cũng thực là quá quái dị, bên ngoài vẫn là băng tuyết liên miên, lạnh đến phà hơi ra cũng đóng băng, thế nhưng càng đến gần Vương thành thời tiết ngày càng nóng. Đây là cái đạo lý gì, chưa nghe nói qua những loài động vật  như chim cánh cụt, gấu bắc cực hàn băng lại đi thích khí hậu nóng bức của mùa hè. Khí hậu này thực sự khiến Tử Vũ mơ hồ, lẽ nào Yêu tinh cũng biến dị.

"Nóng quá, nóng quá." Bị Tử Vũ ôm ở trong lòng xem như máy điều hòa không khí, chim cánh cụt béo Hiểu Phong thực sự không chịu nổi, vụt một tiếng biến thành hình người, nhất thời để lột thân thể trần truồng bị Tử Vũ ôm ở trong ngực.

Liệt hỏa thấy vậy nhất thời sắc mặt đen thui, túm lấy Hiểu Phong nhấc lên ném về phía Tiểu Vân. Tiểu Vân v65i vàng giang hai tay đón lấy, không nghĩ tới sức lực Liệt Hỏa không nhỏ, bị thế tới của Hiểu Phong đụng đến đặt mông ngồi xuống đất. Tiểu Vân không khỏi cả giận nói: "Dùng lực lớn như vậy làm gì? Hiểu Phong vẫn là con nít đó." Lời nói này hình như không coi hắn là trẻ con, khiến người ta nghe xong dở khóc dở cười.

Liệt Hỏa nhất thời mở trừng hai mắt, khiến lời nói phẫn nộ của Tiểu Vân đều rụt lại trong miệng,không dám phát  ra nữa.  Ứng Thanh Liên thấy vậy không khỏi cười ha ha, nổi máu ghen với một đứa trẻ, Liệt Hỏa này thật đúng là một bình dấm chua, thật không phong độ mà.

Tử Vũ dở khóc dở cười liếc nhìn sắc mặt đen thui của Liệt Hỏa, giơ tay kéo tay Liệt Hỏa, quay đầu nhìn Hiểu Lan đang không ngừng lau mồ hôi, nghi ngờ hỏi: "Đã sợ nóng như vậy vì sao còn muốn trú thành ở nơi nóng thế này?" Đây là đạo lý gì chứ.

Hiểu Lan vừa lau mồ hôi vừa lắc đầu nói: "Không phải như thế, vân băng nguyên chính là thế giới băng tuyết, là nơi đóng băng. Hơn nữa vân băng nguyên là nơi lạnh nhất, làm sao có thể nóng như vậy. Lúc chúng tôi rời đi không phải là bộ dạng này, đột nhiên biến hóa thế này, nóng quá." Vừa nói vừa càng không ngừng lau mồ hôi.

Tử Vũ thấy bộ dạng hai tỷ đệ cực khổ, không khỏi nhíu mày, khí hậu đột nhiên cải biến, đây chính là do mãng xà tinh Viên Hắc được phóng xuất làm ra, lại không lên tiếng, nhìn Liệt Hỏa đợi Liệt Hỏa ra quyết định. Trước kia ở xã hội hiện đại, không có ai có thể dựa vào, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân, thực vất vả. Hiện tại có Liệt Hỏa có thể dựa vào thì kiên quyết thi hành  chính sách có thể dựa vào liền dựa, có thể không suy nghĩ liền không suy nghĩ, dù sao có Liệt Hỏa chắn phía trước, nàng muốn làm sâu lười, làm sâu lười có người yêu thương.

Ứng Thanh Liên tiếp lời: "Xà tính đông ngủ hè thức, thì ra khí hậu không thích hợp cho y xuất thế, hiện tại khí hậu ấm áp này ngược lại có lợi cho y."

Liệt Hỏa nghe vậy gật đầu, nhìn bộ dạng cực khổ cực kỳ của Hiều Lan và Hiều Phong, Liệt Hỏa hơi nhíu nhíu mày nói: "Ta thấy các ngươi đợi ở đây thì hơn, càng đi lên trước khẳng định sẽ càng nóng, các ngươi đi chỉ có hại không ích gì." Trái ngược với bọn họ, công năng khí hậu như thế này được xem như thoải mái, nhưng đối với tập quán sinh sống của Băng tộc tại thế giới hàn băng mà nói, khả năng quá miễn cưỡng rồi.

Ứng Thanh Liên vừa nghe lời này, nhất thời nói: "Ta không ở lại."

Loài hồ ly chưa nghe nói đần bao giờ, lời Liệt Hỏa vừa rơi xuống, lập tức tỏ rõ thái độ của bản thân. Lưu lại ba đứa nhỏ, chuyện này không xấu, nếu như đối diện với kẻ cường hãn như vậy ba đứa này chỉ có thể bó chân bó tay. Bất quá bọn chúng trong lúc chạy trôn lại còn rơi vào tình cảnh bị truy sát, không lưu lại người ở lại bảo hộ chúng mới là lạ. Hắn mới không cần, hắn muốn đi gặp hắc lão đại kia.

Liệt Hỏa nghe Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, cũng không phản bác trực tiếp gật gật đầu nói: "Được, vậy ta lưu lại, ngươi đi." Lập tức lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Tiểu Vân, khoanh tay nhìn Tử Vũ.

Ứng Thanh Liên nhất thời đại hỉ, ha hả cười nhìn Tử Vũ nói: "Lão bà, đi, chúng ta cùng đi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo bảo hộ lão bà của ngươi."

Tử Vũ hắc hắc cười xán lạn hai tiếng, dưới cái nhìn bức người của Liệt Hỏa, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Liệt Hỏa, nhún vai nói với Ứng Thanh Liên: "Lão công ta ở đâu, ta ở đó. Cái này, ngươi đi một mình đi ha."

Ứng Thanh Liên nhất thời hung tợn trừng mắt nhìn Liệt Hỏa nói: "Ngươi đồ Khuyển yêu chết tiệt."

Liệt Hỏa đắc ý hất cằm nhìn Ứng Thanh Liên nói: "Ngươi ở lại hay ta ở lại?"

Ứng Thanh Liên cực kỳ bất mãn quay đầu nhìn Tử Vũ nói: "Lão bà, nàng quá thiên vị." Tuy trong miệng nói như vậy nhưng bước chân lại di chuyển về phía Tiểu Vân. Đùa sao, một mình hắn đi, một tên hắc lão đại cấp bậc như thế, hắn làm sao đối phó lại y.

Tử Vũ cười hắc hắc nói: "Ta vốn là một lòng hướng về hắn, sao lại nói bất công." Liệt Hỏa nghe vậy, đuôi lông mày khóe mắt đều là nụ cười đắc ý khiến Ứng Thanh Liên phỉ nhổ vài cái.

"Chúng ta trước vào thành xem một chút, các ngươi tránh ở gần đó đi. Nếu có tin tức chúng ta sẽ quay về bàn bạc với các ngươi." Liệt Hỏa cũng không lãng phí thời gian, rất nhanh phân phó.

Hiểu Lan dù sao cũng là con cái Vương tộc, kiến thức và gan dạ đều có, biết mình chỉ là gánh nặng, lúc này rất nhanh vẽ ra kết cấu của Băng cung cùng phương hướng Băng thành và đặc trưng của người trong Vương tộc, cũng không nói thêm lời cảm kích nào. Đại ân như thế này đã không thể hồi báo bằng lời nói được.

"Lão bà, cẩn thận một chút." Ứng Thanh Liên cố ý xem nhẹ Liệt Hỏa, quay qua Tử Vũ ôn nhu dặn dò. Tử Vũ còn chưa trả lời đã bị Liệt Hỏa nắm cổ tay, nhanh chóng phóng đi, để lại cho Ứng Thanh Liên bóng lưng xem như trả lời.

Băng thành, hết thảy đều do băng tinh mà thành. Ánh mặt trời vàng óng kia chiếu rọi vào Băng thành, khúc xạ ra những tia sáng cầu vồng, vạn phần rực rỡ và mê người. Phần tinh thuần hòa cùng thuần túy kia, thật sự là ở bất cứ nơi đâu, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể so sánh.

Thế nhưng, địa phương vốn dĩ xinh đẹp rực rỡ này lại đang dần dần tan rã. Từng tòa từng tòa kiến trúc trong suốt lóng lánh dưới khí hậu ấm áp, đang thong thả tan rã. Từ mái hiên, tường bích, bậc thềm, các dạng kết cấu đang tan ra, tựa như những công trình kia đang rơi lệ, từ đầu chảy đến chân, thẩm thấu vào mặt tuyết, dần dần biến mất.

Tử Vũ thấy còn chưa tiến vào Băng thành đã xuất hiện những biến hóa lớn như thế này không khỏi chặc lưỡi. Nhìn lướt qua đường phố không một bóng người, mặc dù đang ở ngoài cửa thành thế nhưng tình huống không có một bóng người thế này thực sự quá quỷ dị rồi, không khỏi nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Liệt Hỏa nhíu mày nói: "Vào xem thì biết." Liền hướng cổng thành đang mở không một bóng người đi đến.

Thất thải lưu ly thế giới, nếu ngoài thành đã là xinh đẹp rực rỡ thì bên trong thành chỉ có thể dùng thiên kính để hình dung. Trong mắt Tử Vũ, kiến trúc kia mang theo chút sắc màu Thái Lan, nóc nhà hình bầu dục, thiết kế dạng phi lương đấu củng, thủ nghệ khéo léo tuyệt vời. Một từ mỹ không đủ để hình dung về thế giới băng tuyết, thế giới lưu ly như thế này chỉ có thể dùng một câu Phật ngữ để hình dung : 'Nơi nào bám bụi trần', chân chính không nhiễm một tia bụi trần.

"Thực không thể tưởng được." Tử Vũ khẽ khàng ca ngợi, thế giới to lớn, không hiếm vật lạ, vốn cho là đã thấy nhiều cảnh đẹp thiên hình vạn trạng tại thế giới hiện tại, bất kỳ cảnh sắc gì cũng sẽ không động dung, không nghĩ tới, thực như ếch ngồi đáy giếng. Kiến trúc như thế này đã vượt qua trí tưởng tượng của loài người, thật khiến người ta rung động.

Trong lúc Tử Vũ thán phục cảnh sắc tuyệt mỹ, Liệt Hỏa bất chợt lướt qua cổng thành bọn họ vừa đi qua, một đạo thanh quang lờ mờ lóe lên nhưng không nhập vào trong không khí, nhanh đến dường như chưa từng xảy ra. Liệt Hỏa thấy vậy hơi nhíu mày, mặt mày lóe lên một tia cuồng vọng cùng ngạo khí, mang theo Tử Vũ sải bước vào trong Băng thành.

"Cứu mạng . . . đừng . . . đừng . . ." Vài bước tiến vào trong thành, hai người còn chưa lấy bản đồ Hiểu Lan đưa ra xem thì một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ đằng xa vọng đến.

Liệt hỏa, Tử Vũ nhất thời liếc nhìn nhau, thân hình lóe lên liền hướng về nơi đó chạy tới. Khi đên nơi vừa thấy, nhất thời Tử Vũ dấy lên phẫn nộ.

Chỉ thấy trên đường phố cạnh băng nhai một nam tử toàn thân ô uế, đối mặt với bọn họ là một nữ tử bị đè ép. Y phục trên người cô gái kia đã te tua đến không thể che thân, vẻ mặt bi phẫn và khuất nhục kêu gào, liều mạng giãy dụa và phản kháng, lại bị nam tử trên người đè thật chặt, không thể động đậy.

"Kêu đi, dùng sức kêu đi, ta thích ngươi kêu nha, ngươi kêu càng lớn ta càng hưng phấn, hắc hắc, xem xem Băng thành còn ai ra cứu ngươi, bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là." Nam tử toàn thân hắc khí, mặt cười dâm đãng, duỗi đầu lưỡi liếm lên mặt nữ tử, đầu lưỡi đỏ tươi chẻ nhánh kia khiến Tử Vũ nhìn thấy mà muốn nôn.

"Buông ta ra, buông ta ra." Tiếng kêu sắc nhọn xen lẫn tuyệt vọng hòa cùng sợ hãi.

Mắt thấy cô gái bị bao phủ bởi hắc khí trên người nam tử kia, ngay cả khi cô gái muốn biến trở lại bản thể cũng không làm được. Thật khinh người quá đáng, nhất thời Tử Vũ cuộn chặt nắm đấm, nhanh chóng xông tới, quất roi về phía nam tử kia.

"Ai dám phá hỏng chuyệt tốt của gia gia ta?. . . A. . . " Nam tử cảm thấy không tốt, chỉ kịp ngẩng đầu lên đã bị roi của Tử Vũ quất trúng người, trói lên cao sau đó hunh hăng nện xuống đường, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, cứ như vậy đã kết thúc sinh mạng bẩn thỉu.

Mọi thứ bất quá chỉ trong nháy mắt, tay Tử Vũ run lên một cái, chiếc roi co rụt lại ném ra xà nhân đã bị cắt ra thành mấy khúc kia. Cô gái thiếu chút nữa bị khi dễ kia vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Đừng khóc, đừng khóc, ta giết hắn rồi, cô đừng sợ." Tử Vũ bước nhanh tới, giơ tay ôm lấy cô gái hầu như trần trụi toàn thân. Liệt Hỏa thì khẽ nhíu chân mày, tức giận đầy mặt trừng mắt nhìn dâm xà đã bị giết chết, đưa lưng về phía hai người mà đứng.

Cô gái dưới giọng an ủi ôn hòa của Tử Vũ chậm rãi khôi phục thần trí, Tử Vũ chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, cô gái liền biến thành một con gấu Bắc cực nho nhỏ dán chặt vào người nàng, nươc mắt đã ngừng rơi. "Ta sợ, ta sợ."

"Chết rồi?Không, không, vẫn còn có rất nhiều, vẫn còn có rất nhiều." Tử Vũ vẫn chưa nói hết, cô gái nọ đột nhiên kêu lên. Cơ thể vốn dĩ dán ở trong lòng Tử Vũ lập tức dựng thẳng sau đó đứng lên, một phát bắt lấy cánh tay Tử Vũ lo lắng nói: "Bọn chúng rất nhiều, nhanh lên, cứu tỷ tỷ và đệ đệ của ta đi, bọn họ vẫn còn ở bên trong, nhanh lên." Vừa nói vừa kéo Tử Vũ chạy vào bên trong thành.

Tử Vũ thấy vậy còn chưa lên tiếng, Liệt Hỏa hỏa đã lên tiếng nói: "Đuổi theo." Tử Vũ nghe vậy gật đầu, thấy cô gái đã tỉnh lại bước chân nhanh nhẹn, dứt khoát một phát ôm lấy con gấu nhỏ, chạy về phương hướng mà nàng chỉ.
Chương 74 2 : Lấy thân báo đáp

"Trẻ con." Ứng Thanh Liên khinh thường hướng về phía tử sĩ bị đánh bay đang điên cuồng phun máu kia lắc lắc đầu, còn muốn nói gì đó, đột nhiên xung quanh truyền đến vài tiếng ầm ầm, nhất thời Ứng Thanh Liên thu lại sắc mặt khinh thường, chống lại cặp mắt đang xoay tròn của Liệt Hỏa.

"Không tốt rồi, tuyết lở." Hiểu Lan là cư dân cư trú lâu năm ở đây, vừa nghe âm thanh vang dội kia sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hoảng hốt hét lớn, sáu người trong nháy mắt sắc mặt đại biến. Tuyết sơn chập chùng, sừng sững cao vút như thế này, lại thêm bọn họ vừa vặn ở chân núi, hậu quả thiết tưởng không kham nổi.

Hai mắt Liệt Hỏa bốc lửa tức giận nói: "Thủ đoạn thật độc, cư nhiên nổ núi." Một bên túm lấy Tử Vũ, lớn tiếng nói: "Chạy mau."

Tử Vũ đương nhiên biết sự lợi hại của tuyết lở, tuy rằng bản thân vẫn chưa trải qua, thế nhưng trong TV và sách lý giải cũng không ít. Nếu như chạy không kịp bị tuyết chôn vùi bên dưới, ngay cả có bản lĩnh thông thiên cũng không ngoi lên được. Hiện tại, nàng mặc dù là nửa người nửa yêu, cũng không biết cụ thể hẳn phải được coi là loại chủng tộc nào, bản lĩnh cũng có chút, thế nhưng nếu như bị chôn ở trong tuyết vài trăm nghìn mét, phỏng chừng nàng cũng chỉ có thể trở thành hóa thạch.

Vừa nghĩ tới có thể trở thành hoá thạch, ở ngàn năm vạn năm sau bị xem xét, giải phẫu, Tử Vũ liền là một trận ác hàn, đầu óc còn chưa khởi động, thân thể đã nhanh chóng chạy theo Liệt Hỏa vọt về phía trước.

Tuyết sơn của vân băng nguyên này, từng ngọn đều cao cả nghìn mét, mặc dù chỉ một ngọn núi bị nổ, thế nhưng phản ứng dây chuyền tương đối dọa người. Chỉ thấy trong thoáng chốc thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, từng khối từng khối tuyết từ trên núi cao ùn ùn lăn xuống, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mang theo sức mạnh mãnh liệt hòa cùng tiếng gió, rit gào mà đến, khí thế kinh người, sát khí đằng đằng.

Sáu người Liệt Hỏa, Tử Vũ cũng may khởi động nhanh, không bị vây khốn không nhúc nhích được, thế nhưng thanh thế như vậy, chẳng phải cự ly mấy trăm mét căn bản không thể an toàn. Chỉ thấy Liệt Hỏa, Tử Vũ, Ứng Thanh Liên đều mang theo một người vội vàng phi như bay, những quả cầu tuyết ùn ùn kéo tới phía sau bọn họ, rít gào, quay cuồng, mang theo sức mạnh áp đảo hết thảy mà đến.

"Nhanh." Ba người như lưu tinh cản nguyệt, vội vàng nhào về phía trước, tốc độ tuy đã nhanh đến cực hạn, nhưng so sánh với sức mạnh của thiên nhiên, sức mạnh của người và yêu đều là hữu hạn, khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, mắt thầy cầu tuyết càng ngày càng lớn, nhanh như gió tiếp cận sáu người. Sắc mặt Liệt Hỏa cực kỳ nghiêm túc, nắm lấy Tử Vũ điên cuồng vọt lên trước.

"Tiểu Vân, súc địa thành thốn." Tử Vũ bị cầu tuyết áp sát ngày một gần hơn, đã nghe thấy âm thanh rít gào, kinh hãi đến mặt mày trắng bệch, vừa liều mạng chạy về phía trước, vừa hướng Tiểu Vân hô to.

Tiểu Vân sớm đã bị sợ đến co rụt trong tay Liệt Hỏa, động cũng không dám động, lúc này nghe thấy tiếng rống của Tử Vũ, khôn khỏi run giọng lớn tiếng thét to: " Cái đó chỉ dùng được trong nước." Tử Vũ vừa nghe, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Ôm lấy ta, nhanh lên." Liệt hỏa thấy vậy, đột nhiên hướng về phía Tử Vũ cao giọng quát. Tử Vũ là một người thông minh, không chút nghĩ ngợi trở tay ôm lấy phần eo Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa một phát nắm lấy Tiểu Vân trong tay nhét cho Tử Vũ. Hiểu Phong sớm đã bị dọa đến nói không nên lời, theo bản năng giơ tay gắt gao ôm lấy tay Tiểu Vân. Chỉ thấy hồng quang lóe lên, một con chó lớn cao cỡ nửa người đột nhiên xuất hiện, Liệt Hỏa ngửa đầu, tru lên một tiếng, thanh chấn tận trời, móng vuốt bắt lấy lưng Tử Vũ, phóng như bay về phía trước, trong nháy mắt chỉ thấy một sợi tơ hồng vụt lóe lên trên mặt đất trắng tuyết, bạch quang ngàn dặm một điểm hồng, rất bắt mắt.

Liệt Hỏa trong chốc lát biến thành bản thể, tốc độ nhất thời tăng lên đẳng cấp hai người. Chỉ thấy hồng quang như sao băng lướt qua mặt tuyết, như sấm đánh, như thiểm điện, cầu tuyết cuồn cuộn khí thế kinh người phía sau kia bị bỏ rơi ngày càng xa.

Ứng Thanh Liên thấy vậy ngửa đầu huýt dài một tiếng, kim quang lóe lên, một con hồ ly kim sắc chợt xuất hiện trong tuyết. Ứng Thanh Liên cúi đầu một ngụm cắn sau lưng Hiểu Lan, xòe bốn chân, vọt theo Liệt Hỏa, kim quang thon dài, hòa cùng ánh mặt trời, rực rỡ chói mắt.

Tuyết lở ầm ầm, từ điên cuồng dần dần dừng lại, đến nhanh lặng cũng nhanh, tuy chỉ trong nháy mắt, lại có thể gửi đến cho tử thần bất cứ kẻ nào.

"Thật lợi hại." Liệt Hỏa thấy băng tuyết dần dần ngừng lại, liền thả chậm tốc độ. Tử Vũ vừa lau mồ hôi vừa từ trên người Liệt Hỏa hạ xuống.

Cho tới bây giờ không nghĩ tới dựa vào sức mạnh bản thân lại có thể tránh được băng tuyết mạnh mẽ như thế, Tử Vũ nhìn quần sơn vững vàng đã gầy đi một ít, và mặt tuyết đã cao không ít, vẻ khiếp sợ trên mặt không mất đi trái lại còn tăng thêm,  giơ tay ôm chặt cổ Liệt Hỏa. Thời điểm mấu chốt có Liệt Hỏa liền không có vấn đề, nếu ngày hôm nay chỉ có một mình, xác định chờ vạn năm sau chờ thành vật phẩm triển lãm đi.

"Buông tay, buông tay." Giọng nói của Liệt Hỏa vang lên bên tai.

Tử Vũ lắc đầu, ôm càng chặt hơn nói: "Không buông." Bị dọa, chỉ có ôm liệt hỏa mới có thể bình tĩnh trở lại, mới cảm giác được an toàn.

"Nàng nếu không buông, hắn sẽ phải chết." Ứng Thanh Liên đã khôi phục thành hình người, xách theo Hiểu Lan đi tới, vừa hất tuyết trên đầu xuống, thiếu chút nữa bị chôn ở trong tuyết rồi, nguy hiểm thật, vừa hài hước nói với Tử Vũ.

Tử Vũ nhất thời kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa, thấy hắn mệt mỏi đang hung hăng nhìn mình, mặt đều đã xanh rồi. Tử Vũ cuống quít thu tay về, một bên buông Tiểu Vân cùng Hiểu Phong, một bên đưa tay vuốt ve cổ Liệt Hỏa nói: "Thế nào? Thế nào? Giờ khá hơn chút nào không?" Ây da, nàng ôm cổ Liệt Hỏa dùng sức quá rồi, thiếu chút nữa siết Liệt Hỏa thở không nổi.

Liệt Hỏa hồng quang lóe lên biến trở về hình người, đưa tay ôm chầm lấy Tử Vũ bị dọa trắng mặt, xoa xoa tóc Tử Vũ, tùy ý để Tử Vũ dính lên người hắn, lướt qua tuyết sơn sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hiểu Lan: "Muốn chúng ta hỗ trợ thì nói rõ ràng chân tướng. Ta không tin vì một cá vương vị, lại có thể đuổi tận giết tuyệt đến nước này, ngươi nếu như vẫn còn giấu diếm, thì đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn."

Yêu giới vẫn luôn là dựa vào thực lực nói chuyện, có thực lực đoạt vương vị liền đoạt, mọi người cũng đều tâm phục khẩu phục, cách làm đuổi tận giết tuyệt thế này, cư nhiên bỏ mình cũng cho nổ tuyết phong sơn, cách làm diệt tuyệt hậu hoạn, thực sự rất khó là tác phong của người trong Yêu giới, sự tình tất nhiên còn có ẩn tình.

Ứng Thanh Liên lúc này cũng mỉm cười, mặt mày lóe lên một tia lợi hại, lơ đãng nói: "Đám con nít này, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, đừng nói là chúng ta ỷ thế hiếp người."

Hiểu Lan nghe Liệt Hỏa và Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, thần sắc không khỏi vừa hốt hoảng vừa do dự, vài lần mở miệng nhưng cái gì cũng không nói ra. Tử Vũ thấy vậy hừ lạnh một tiếng cả giận nói: " Hôm nay quân ta tự nhiên bị người ta tính kế, không nói cũng được. Liệt Hỏa, đi, không qua vân băng nguyên này ta không tin không qua được Mộc giới." Dứt lời, đứng dậy kéo Liệt Hỏa muốn đi.

Hiểu Lan vừa thấy động tác Tử Vũ như thế, nhất thời có chút luống cuống, vội vã nhảy dựng lên chạy lên trước ngăn hai người, vội vội vàng vàng nói: " Các ngươi đừng đi, đừng đi."

Tử Vũ cười lạnh một tiếng nhìn Hiểu Lan nói: "Thế nào, bằng thực lực của ngươi lại mốn ngăn cản chúng ta hay sao?"

Nàng mới vừa rồi là bị tuyết lở dọa, ở xã hội hiện đại ngay cả lông ngỗng rơi cũng chưa từng thấy, hơn nữa tuyết sơn đẹp như thế ở chỗ Tử Vũ làm gì thấy qua, bị dọa sợ cũng không lạ, lại thêm cũng không quá hiểu rõ quy tắc ngầm ở Yêu giới, cho nên không phản ứng kịp trận tuyết lở này có quan hệ gì với Hiểu Lan. Thế nhưng Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên vừa mở miệng như thế, lập tức liền phản ứng kịp. Suốt ngày chỉ có nàng tính kế người khác, hôm nay lại bị người ta tính kế, vẫn là mới mẻ. Nàng ngược lại muốn xem xem Hiểu Lan này rốt cuộc che giấu điều gì.

Hiểu Lan lắc đầu liên tục, trong sắc mặt chần chừ mang theo lo lắng nói: "Không phải, ta không phải ý đó."

Tiểu Vân ở bên cạnh sau khi nghe mọi người nói chuyện rõ ràng, kéo theo Hiểu Phong mang theo vẻ mặt ù ù cạc cạc tiến lên nhìn Hiểu Lan nói: "Tiểu Lan tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu Vân đã nói, ba người họ là đáng tin cậy, nếu muốn bọn họ giúp đỡ, tỷ cũng đừng giấu diếm. Gia gia nói, kết giao bằng hữu nhất định phải quý ở tình cảm, tỷ nếu muốn bọn họ giúp tỷ, tỷ lại không nói thật, bọn họ muốn đi ngay cả Tiểu Vân cũng không thể giúp tỷ giữ lại."

Hiểu Lan nghe vậy vẻ do dự trên mặt càng tăng, Tiểu Vân thấy thế hơi đảo mắt tăng thêm liều: "Tiểu Lan tỷ tỷ, Tiểu Vân đệ cũng không gạt tỷ, cái tên tóc đỏ kia ngay cả gia gia cùng tiểu thúc đệ liên thủ cũng không thắng được hắn, thực lực của hắn tỷ nghìn vạn lần không được xem thường, cơ hội cũng chớ bỏ qua vô ích."

Hiểu Lan vừa nghe nói thế, nhất thời mắt sáng lên, liếc nhìn Liệt Hỏa. Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi nhíu nhíu mày, Hiểu Lan cắn răng nói: "Được, Hiểu Lan cũng không che giấu nữa, ta nói."

Liệt Hỏa yêu phu - Chương 73 2 (hạ)

Chương 73 2: Vận đào hoa  (hạ)


Lời vừa rơi xuống, chỉ thấy phía trước Tiểu Vân ôm một vò rượu hướng phương hướng đại điện mà đi đến. Tử Vũ tức thì nhún nhún bả vai, hắc tiên trong tay vung lên, liền trói kẻ mang vò rượu đem tới.
Tiểu Vân trước tiên bị dọa sợ, định thần nhìn lại là ba người bọn Tử Vũ, không khỏi bất mãn quát: “Làm gì thế hả, mau buông ra, rượu này là gia gia muốn, ủ mấy trăm năm đó, đừng làm vỡ.”
Tử Vũ hắc hắc cười sáng lạn tiến tới, sờ sờ đầu Tiểu Vân nhíu mày nói: “Thật không phải, lại mang ngươi lên đường lần nữa.”
Tiểu Vân sau khi ngẩn người, nhất thời đen mặt, cả giận hỏi: “Vì sao lại là ta? Ở đây có điểm nào không tốt, mọi người đối đãi với các ngươi tốt như vậy.”
Tử Vũ sờ sờ mũi, tốt, quả thật nhiệt tình, bất quá đối với khí lạnh cùng cực tỏa ra ở sau lưng, nàng vẫn là cảm thấy mạng nhỏ quan trọng hơn. Chọc vào Liệt Hỏa, ngay cả tân lão hai Huyền Vũ vương liên thủ cũng đánh không lại hắn, nàng lại càng thêm không có cái bản lĩnh kia. Đều tại Liệt Hỏa hẹp hòi, bất quá chỉ là một hỏa mỹ nhân mà thôi, đến mức giận dữ như vậy sao.
Ở lần bắt cóc Tiểu Vân kia, Tiểu Vân tức giận đến muốn hộc máu, hảo cảm đối với bọn họ vốn đã biến mất. Nó bắt bọn họ một lần, sao lại đền những hai lần, thiên lý ở đâu?
Bốn người lặng yên không một tiếng động chuồn đến biên giới nội hải, Tiểu Vân đang muốn thi pháp mang ba người vào nước, sau lưng đột nhiên có một cỗ yêu lực cường đại hiện ra, “Không từ biệt mà đã đi rồi sao.” Tựa tiếu phi tiếu, âm thanh giống như giận mà không phải giận, làm cho bốn người trong nháy mắt xoay người lại.
Lão Huyền Vũ vương, chỉ thấy lão Huyền Vũ vương chậm rãi hiện thân ở trong nước, khuôn mặt hiền từ tiến về phía bốn người. Tiểu Vân nhất thời hoan hô một tiếng, liền nhào về phía lão Huyền Vũ vương, lại bị Tử Vũ nhanh tay lẹ mắt túm lại, để ở trước người làm con tin.
Lão Huyền Vũ vương thấy vậy lắc đầu bật cười, trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, quay đầu nhìn Liệt Hỏa nói: “Chuyến đi này gian nan, Mộc hoàng Lục Yêu tính tình cổ quái, bản lĩnh cao cường, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng liều mạng với họ.”
Tử Vũ, Liệt Hỏa đều không nghĩ đến lão Huyền Vũ vương đột nhiên sẽ nói lời này. Liệt Hỏa hơi ngây người, sau đó khẽ gật đầu với lão Huyền Vũ vương: “Liệt Hỏa hiểu.”
Lão Huyền Vũ vương khẽ gật gật đầu, tựa như vui mừng nói: “Tiểu Liệt Thanh có một nhi tử tốt.”
Tử Vũ nghe vậy mặt mày khẽ chuyển ngắt lời hỏi: “Ông quen ba ba?”
Lão Huyền Vũ vương cười nói: “Yêu giới tứ tướng thấy bổn vương cũng phải thỉnh an hành lễ, sao ta lại không quen biết, năm đó là do bổn vương đề bạt hắn lên một trong tứ tướng. Hừ, nếu không phải niệm tình Liệt Thanh, bổn vương sao lại khai hải vạn dặm xa xôi mang ngươi nhập vào hải vực ta.”
Liệt Hỏa, Tử Vũ, Ứng Thanh Liên đều là người thông minh, nghe lão Huyền Vũ vương vừa nói như vậy, hơi chút suy nghĩ liền đã hiểu ra. Ngày đó không phải là tình cờ, mà là lão Huyền Vũ vương cố ý đến mang bọn họ rời đi, tế tư chi hạ, cái gọi là quân nô gì gì đó, cũng liền hiểu ra ý nghĩa rồi, đây là vì nâng cao thực lực của Liệt Hỏa mà bố trí, nếu không đường đường vương tộc Thuỷ tộc, há có thể một chút luật pháp cũng không có.
Lão Huyền Vũ vương thấy mấy người bọn hắn đều hiểu ra, không khỏi nói với Liệt Hỏa: “Thiên phú cực cao, bổn vương vốn định rèn luyện ngươi vài năm, nâng cao toàn diện sau đó thả ngươi ra ngoài, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, bổn vương đã không còn gì để dạy nữa, không hổ là nhi tử của tiểu Liệt Thanh.”
Liệt Hỏa nghe thế không khỏi có chút xấu hổ, nếu không phải Tử Vũ trộm toàn bộ linh dược của Huyền Vũ tộc, hắn cũng không có khả năng nhanh như vậy tăng đến trình độ này, nhất thời có hơi xấu hổ. Mà Tử Vũ thì da mặt thật dày, đầy mặt sáng lạn cười liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi đỏ mặt, trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, sau đó đầy mặt chính sắc nhìn lão Huyền Vũ vương nói: “Đại ân của tiền bối, Liệt Hỏa không biết làm sao báo đáp, ngày khác chỉ cần chuyện Liệt Hỏa làm được, Liệt Hỏa nhất định sẽ báo đáp đại ân của tiền bối.”
Lão Huyền Vũ vương gật đầu ha ha cười: “Không tồi, không tồi, hảo nam nhi phải là như thế.” Bất quá nếu như ông biết bảo bối trong nhà đều là bị hai người trước mắt này ăn sạch, có lẽ ông sẽ cười không nổi.
“Được rồi, các ngươi phải đi rồi, bổn vương cũng sẽ không giữ lại. Vượt qua huyễn hải, phía trước chính là Vân Băng Nguyên, là con đường nhanh nhất đến Mộc giới. Bổn vương tiễn các ngươi một đoạn, đỡ phải chạy vài ngày, lại đụng phải chuyện xấu khác.” Nói đến đây lão Huyền Vũ vương không khỏi cười ha ha, Liệt Hỏa, Tử Vũ không khỏi xấu hổ.
“Vậy Tiểu Vân thì......”
“Để nó mang bọn ngươi qua, Vân Băng Nguyên các ngươi không quen, tiểu tử này rất quen thuộc với đám yêu tinh kia, sẽ thuận lợi hơn chút.” Tử Vũ còn chưa dứt lời, lão Huyền Vũ vương liền tiếp lời nói.
Tử Vũ vừa nghe nhất thời gật đầu nói tốt, cánh tay vốn muốn đẩy Tiểu Vân ra ngoài nhẹ kéo lại, một lần nữa kéo Tiểu Vân trở về, ôm cổ Tiểu Vân cười cứ gọi là gian trá.
Lão Huyền Vũ vương thấy vậy lắc đầu nhìn vào hắc tiên quấn trên cánh tay phải của Tử Vũ. Tử Vũ vừa thấy ánh mắt lão Huyền Vũ vương đảo tới, nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng mang theo Tiểu Vân lùi về sau một bước, núp ở bên cạnh Liệt Hỏa. Hắc tiên này nàng thật rất thích, vũ khí tốt như vậy nàng đi đâu tìm đây, không trả, kiên quyết không trả.
Lão Huyền Vũ vương thấy Tử Vũ phản ứng cứ gọi là một từ nhanh, không khỏi đảo mắt khinh thường, lắc đầu nói: "Thứ kia nếu đã cho ngươi dùng, tự nhiên là có lòng tặng cho ngươi, núp cái gì mà núp."
Tử Vũ nghe vậy nhất thời trên mặt cười như nở hoa, thẳng hướng lão Huyền Vũ vương cám ơn. Liệt Hỏa nhìn không được giơ tay vò tóc Tử Vũ, gia hỏa này sao lại xem trọng tiền tài thế kia chứ.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn nhìn Ứng Thanh Liên ở một bên không lên tiếng, cười nhàn nhã, lão Huyền Vũ vương cười cười nói: “Ngươi ta thế nhưng lại không tặng gì cả.”
Ứng Thanh Liên tao nhã cười: “Không hề gì.”
Sau khi nói mấy lời chia tay, lão Huyền Vũ vương vung tay lên, hải vực trước mặt chợt mở ra đại đạo. Tiểu Vân vẻ mặt không tình nguyện lại không có cách nào dẫn đầu tiến về phía trước, súc địa thành thốn, ngàn vạn dặm hải vực có lão Huyền Vũ vương xuất mã, so với Tiểu Vân quả thực không ở cùng cấp bậc.
Ngắn ngủn một canh giờ, bốn người liền từ đáy nước ngoi lên, so với toàn lực đối phó lần trước, đi vài ngày còn chưa đi được một nửa lộ trình, nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bốn người từ lúc ngoi lên khỏi đáy nước, đã bị cảnh sắc trước mắt làm choáng váng. Băng nguyên mênh mông, một thế giới tuyết trắng, trắng thuần túy, trắng không chút tạp sắc, thế giới tuyết trắng tinh thuần như lưu ly thế này, làm cho con người ta tận đáy lòng phát ra tán thưởng.
Tới gần vị trí tiếp giáp biển rộng mênh mông, tất cả đều là từng tảng từng tảng bông tuyết, lóng lánh trong suốt, có thể chiếu ra người đi ở phía trên, mà xa xa tầng tầng lớp lớp núi đồi nhấp nhô, mặt băng, tất cả đều là một khoảng trắng mênh mông, liếc mắt nhìn lại, căn bản không thấy bến bờ. Thế giới như vậy, khiến Tử Vũ ngay cả hô hấp hầu như cũng ngừng lại, thật đẹp, thế giới thật tinh khiết.
“Thật chưa trải sự đời.” Tiểu Vân thấy ba người đều có chút giật mình ngây người, không khỏi nhếch miệng, mặt lộ vẻ khinh thường nói. Vốn hảo hảo ở Thủy Tinh cung hưởng lạc, không ngờ lại bị gia gia tống cho bọn họ, dẫn đường cho họ, quả thực ghét muốn chết, bởi vậy trong lời nói cảm xúc bất mãn thật nghiêm trọng..
“Oa, thật đẹp mà.” Tử Vũ lao về trước, vọt ra xa nằm rạp trên đất. Mặt băng kia trơn như mỡ, một cú lao này, Tử Vũ vọt xa trăm mét.
“Mất mặt, mất mặt.” Tiểu Vân nhất thời kêu to, không phải là chút băng thôi sao, đến nỗi như thế này, quả thực là cực kỳ mất mặt nó. Nếu quanh đây có bằng hữu quen thấy nó mang người tới bộ dạng như thế này, còn không chê cười nó đến chết sao, nhất thời giương nanh múa vuốt vọt tới.
Liệt Hỏa thấy vậy cũng là trợn trắng mắt, cho dù chưa thấy qua cũng không nên đến mức như thế, lập tức vọt theo Tiểu Vân.
Ứng Thanh Liên thì chậm rãi từng bước một đi tới, chỉ là một bước sải ra chỉ sợ là chưa tới mười thước, lại cứ vẫn là khí chất phong nhã thái quá, đi trên mặt băng, quả thực có phần phiêu dật xuất trần, làm cho người ta hoài nghi chính là thần tiên hạ phàm trần.
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Xông tới thấy Tử Vũ cư nhiên ở trên mặt băng chơi đùa, Liệt Hỏa nổi cơn tam bành rống về phía Tử Vũ. Đó là chuyện trẻ con mấy tuổi làm ra, nàng lớn như vậy còn làm ra loại chuyện này, thật xấu mặt mà.
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa rống giận, ngược lại càng thêm cao hứng nhào xuống đất không dậy. Vốn dĩ nàng cũng không phải là loại tính tình này, nhưng sau khi đi theo Liệt Hỏa lâu như vậy, không ngờ càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng nghịch ngợm, nhưng hiển nhiên nàng cũng không có ý nghĩ muốn thay đổi.
Tuyết mênh mông này, bên trên bóng loáng, lại không thấy lạnh chút nào, sờ vào chỉ cảm thấy thật thoải mái, thật tinh khiết, cùng với ở trong xã hội hiện đại, phải bao thành cái bánh chưng mới có thể nhìn thấy tuyết, mới có thể trượt tuyết ra xa như vậy. Hiện tại nàng một thân trang phục hè, lại ở giữa băng thiên tuyết địa chơi đùa, cảm giác này, khẳng định đối với nhân loại mà nói chính là trước nay chưa từng có, cho nên Tử Vũ vừa nghĩ đến đến điểm này, nhất thời cảm thấy đắc ý cực kỳ, sao lại còn để ý xấu mặt hay không xấu mặt, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
Liệt Hỏa thấy vậy vừa giận vừa cười, một phen nhào tới bắt lấy Tử Vũ, nhấc lên giáo huấn một trận. Mà Tử Vũ thì nghe tai này qua tai kia, vẻ mặt hưng phấn ôm Liệt Hỏa.

“Tiểu Vân.” Đang lúc lôi lôi kéo kéo, một âm thanh yếu ớt, tràn ngập hưng phấn đột nhiên truyền đến, bốn người đồng thời quay đầu nhìn, thấy phía sau núi băng sơn một con chim cánh cụt mũm mĩm cao cỡ nửa người chui ra, lắc lắc lư lư chạy về phía Tiểu Vân. Bộ dáng kia buồn cười biết bao, mắt Tử Vũ trong phút chốc phát ra từng đốm sáng rực rỡ, thật đáng yêu làm sao.

LƯU LY MỸ NHÂN SÁT

Tên gốc: 琉璃美人煞
Tác giả: Thập Tứ Lang
Thể loại: Tiên hiệp, có chút ngược, HE
Độ dài: Hình như 3 hoặc 4 quyển gì đó. Ta đọc tới đâu edit tới đó nên hem bít rõ ^^
Nguồn: mhd – Tàng thư viện
Edit: Quỳnh Nhật Các


Sau đây là spoil của bạn moonpdp trong Tàng thư viện.

Nữ chính : Chử Toàn Cơ, nàng kiếp trước thân phận đặc thù, thiên giới âm phủ đều phải kinh sợ, thân là chiến thần tướng quân, kiếm Định Khôn trong tay, nàng một mình đối mặt thiên binh vạn mã tuyệt không một tia sợ hãi. Oan có đầu, nợ có chủ, thiên giới nợ nàng lớn như vậy, há có thể buông tha.. Vì trả thù, nàng bị coi là tội nhân, đại nghịch bất đạo. Nể tình nàng trước lập ngàn vạn chiến công, cho nàng đầu thai làm người phàm trần, giác ngộ tri đạo, chân lí, mong rằng lệ khí oán hận của nàng có thể biến mất.

Tái sinh lần nữa, nàng mang danh Chử Toàn Cơ, đầu thai làm con gái Chử Lỗi, chưởng môn Thiếu Dương phái, một trong ngũ đại phái tu tiên uy trấn giang hồ. Cùng với tỉ tỉ song sinh Chử Linh Lung, Lục sư huynh Chung Mẫn Ngôn, gặp được Vũ Tư Phượng. Câu chuyện là quá trình trưởng thành của tất cả mọi người, Toàn Cơ từ một đứa trẻ vô tâm vô phế, lười nhác bất quán, chuyện gì cũng không màng, dần biết yêu thương người khác, dần biết suy nghĩ, nhìn xa trông rộng, gánh vác trách nhiệm, có người quan trọng, biết đến tình yêu ..

Trải qua muôn ngàn biến cố, từ nhỏ là cứu Giao nhân Đình Nô, phát hiện cơ thể dị thường, lúc nguy cấp hay giận dữ quá mức, có thể tự phát sinh sức mạnh cường đại, phóng xuất tam muội chân hỏa .., thu phục linh thú... Nàng dần dần tìm được kí ức kiếp trước của mình, những biến cố, sự kiện nhỏ trong cuộc đời nàng không gì không có nguyên nhân, đọc hết mới hiểu được. Cuối cùng, ân ân oán oán, sóng gió, tất thảy đêu qua đi, mới biết, buông tha cho hết thảy, cùng người mình yêu nắm tay, phiêu diêu tự tại, mới là hạnh phúc chân chính.

Nam chính : Vũ Tư Phượng, hắn cũng là kẻ có thân phận đặc thù, lúc mười một tuổi gặp nàng vừa ra tay đã bắt trụ tiểu ngân hoa, sai điểm đem nó bóp chết, kết quả khiến Vũ Tư Phượng nổi trận lôi đình, vẫn kêu nàng ác nữ nhân. Trải qua thiên biến vạn cố, không biết từ lúc nào bắt đầu yêu nàng. Trời xanh mây trắng, vạn vật xung quanh cũng không nhìn, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có một mình nàng. Mà nàng cái loại vô tâm vô phế, thực không hiểu nổi tình yêu, vẫn chỉ đánh đồng yêu cùng thích làm một, nàng ở bên hắn, hứa vĩnh viễn hai người bọn họ cũng không tách rời, chẳng qua cũng chỉ vi nàng sợ cô đơn, trong lòng nàng hắn chỉ là cây cột, mãi mãi đứng đó, mãi mãi sủng nàng, trong lòng hắn vẫn chờ nàng lớn lên, chờ nàng hiểu được tình yêu. Bộ tộc hắn có một dạng quyết tuyệt, yêu tuyệt đối, làm cho đối phương cũng phải tuyệt đối yêu lại, bằng không đoạn tuyệt, cũng không hứa gặp lại. Hắn đợi nàng, đợi không được, thẳng đến hắn ra đi, nàng mới hiểu, yêu, là thế nào. Với Toàn Cơ, nơi bình yên nhất, nhà của nàng, là bên cạnh Vũ Ti Phượng, chôn mình trong vòng tay hắn.

Diễn biến tình cảm của 2 người cũng là quá trình trưởng thành của 2 người, chậm rãi, từ từ, mà sâu sắc, khắc cốt ghi tâm.  

 Quyển 1: Thời niên thiếu như lá xanh 

Chương 1    Chương 2    Chương 3    Chương 4     Chương 5    Chương 6     Chương 7     
Chương 8     Chương 9     Chương 10    Chương 11    Chương 12    Chương 13
Chương 14     Chương 15     Chương 16    Chương 17    Chương 18
Chương 19    Chương 20    Chương 21    Chương 22    Chương 23    Chương 24
Chương 25    Chương 26    Chương 27    Chương 28    Chương 29    Chương 30
Chương 31    Chương 32    Chương 33    Chương 34    Chương 35    Chương 36
Chương 37    Chương 38    Chương 39    Chương 40

Quyển 2: Đào chi yêu yêu

Chương 1    Chương 2    Chương 3    Chương 4    Chương 5    Chương 6
Chương 7    Chương 8    Chương 9    Chương 10    Chương 11    Chương12
Chương 13    Chương 14    Chương 15    Chương 16    Chương 17    Chương 18
Chương 19    Chương 20    Chương 21    Chương 22    Chương 23    Chương 24
Chương 25    Chương 26    Chương 27    Chương 28    Chương 29    Chương 30
Chương 31    Chương 32    Chương 33    Chương 34    Chương 35    Chương 36
Chương 37    Chương 38    Chương 39    Chương 40    Chương 41    Chương 42
Chương 43    Chương 44    Chương 45    Chương 46    Chương 47    Chương 48
Chương 49    Chương 50

Quyển 3: Vô  tâm Toàn Cơ

Chương 1    Chương 2    Chương 3    Chương 4    Chương 5    Chương 6
 Chương 7   Chương 8    Chương 9    Chương 10    Chương 11    Chương 12  
Chương 13    Chương 14    Chương 15    Chương 16    Chương 17    Chương 18
Chương 19    Chương 20    Chương 21    Chương 22    Chương 23    Chương 24
Chương 25    Chương 26    Chương 27    Chương 28    Chương 29    Chương 30
Chương 31    Chương 32    Chương 33    Chương 34    Chương 35    Chương 36
Chương 37    Chương 38    Chương 39    Chương 40    Chương 41    Chương 42
Chương 43    Chương 44    Chương 45    Chương 46    Chương 47    Chương 48
Chương 49    Chương 50

Quyển 4: Mộng hoa tan vỡ


Chương 1    Chương 2    Chương 3    Chương 4    Chương 5    Chương 6
Chương 7    Chương 8    Chương 9    Chương 10    Chương 11    Chương 12
Chương 13    Chương 14    Chương 15    Chương 16    Chương 17    Chương 18
Chương 19    Chương 20    Chương 21    Chương 22    Chương 23    Chương 24
Chương 25    Chương 26    Chương 27    Chương 28    Chương 29    Chương 30

6 TUỔI TIỂU XÀ HẬU


Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Edit: Quỳnh Nhật Các
VĂN ÁN
"A ——"
Một tiếng kêu sợ hãi làm thanh tỉnh mộng đẹp của nàng, nha, là kẻ nào không muốn sống  dám quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư?
Nha, không đúng, mỹ lệ vô song nàng sao có thể biến thành một tiểu bạch xà?
Chẳng lẽ là xuyên không?
Xuyên không thì kệ xuyên không, nhìn thân phận tôn quý của con rắn này nàng có thể chấp nhận chuyện xuyên không hoang đường này vậy.
Nhưng nàng cự tuyệt trở thành cô công chúa ngu ngốc sáu tuổi lại thiện lương ngu ngốc  nha, nàng chính là nàng, là Lãnh Loan Loan độc nhất vô nhị.
Vỗ vỗ mông, nàng rời đi. Tiểu nha đầu sáu tuổi cũng có thể làm dậy lên sóng lớn động trời, cũng có thể chơi đùa thế gian trong lòng bàn tay.
Cứu tuyết lang, thu nạp tiểu hồ, hàng phục chồn tía, bắt kim xà. Chúng ta nửa người nửa yêu tung hoành thiên hạ.
Nha, bà già  mặt đầy màu sắc này lại dám chơi nàng. Tốt lắm, phải chỉnh chết bà ta.
Nhưng nam nhân này là ai? Dám ngăn cản nàng tìm niềm lạc thú.
Bất quá hời hợt nhìn hắn cũng không tệ, nô tính đủ mạnh, nàng có thể miễn cưỡng cho phép hắn dùng năm tháng một đời để chuộc tội.
Hắn là Thái tử tôn quý của Nguyệt Diễm quốc, tuấn mỹ vô song, một đôi mắt tím hút hồn người, lãnh ngạo vô cùng.
Dẫm nát ánh mắt ái mộ của nữ tử khắp thiên hạ dưới chân, bắt đầu, vô tình hành động nhưng dẫn tới một tiểu nha đầu bốc lửa.
Rõ ràng chỉ là một tiểu nữ oa sáu tuổi nhưng lại hấp dẫn ánh mắt hắn so với thiếu nữ thanh xuân, rốt cục nàng là ai?

Quyển thứ nhất:
Chương 45    Chương 46    Chương 47    Chương 48    Chương 49    Chương 50    
Chương 51    Chương 52    Chương 53    Chương 54    Chương 55    Chương 56
Chương 57    Chương 58    Chương 59    Chương 60    Chương 61    Chương 62
Chương 63    Chương 64    Chương 65    Chương 66    Chương 67    Chương 68
Chương 69    Chương 70    Chương 71    Chương 72    Chương 73    Chương 74
Chương 75    Chương 76    Chương 77    Chương 78    Chương 79    Chương 80
Chương 81    Chương 82    Chương 83    Chương 84    Chương 85    Chương 86
Chương 87    Chương 88    Chương 89    Chương 90    Chương 91    Chương 92
Chương 93    Chương 94    Chương 95    Chương 96    Chương 97    Chương 98
Chương 99    Chương 100    Chương 101    Chương 102    Chương 103

Quyển thứ hai:
Chương 104    Chương 105    Chương 106    Chương 107    Chương 108    Chương 109
Chương 110    Chương 111    Chương 112    Chương 113    Chương 114    Chương 115
Chương 116    Chương 117    Chương 118    Chương 119    Chương 120    Chương 121
Chương 122    Chương 123    Chương 124    Chương 125    Chương 126    Chương 127
Chương 128    Chương 129    Chương 130    Chương 131    Chương 132    Chương 133
Chương 134    Chương 135    Chương 136    Chương 137    Chương 138    Chương 139
Chương 140    Chương 141    Chương 142    Chương 143    Chương 144    Chương 145
Chương 146    Chương 147    Chương 148    Chương 149    Chương 150    Chương 151
Chương 152    Chương 153    Chương 154    Chương 155    Chương 156    Chương 157
Chương 158    Chương 159    Chương 160    Chương 161    Chương 162    Chương 163
Chương 164    Chương 165    Chương 166    Chương 167    Chương 168    Chương 169
Chương 170    Chương 171    Chương 172    Chương 173    Chương 174    Chương 175
Chương 176    Chương 177    Chương 178    Chương 179    Chương 180    Chương 181
Chương 182    Chương 183    Chương 184    Chương 185    Chương 186    Chương 187
Chương 188    Chương 189    Chương 190    Chương 191    Chương 192    Chương 193
Chương 194    Chương 195    Chương 196    Chương 197    Chương 198    Chương 199
Chương 200    Chương 201    Chương 202    Chương 203    Chương 204    Chương 205
Chương 206    Chương 207    Chương 208    Chương 209    Chương 210    Chương 211
Chương 212    Chương 213    Chương 214