Liệt Hỏa yêu phu - Chương 78

Chương 78: Huyễn cảnh



"Hắc hắc, ha, ha." Hai người đang lúc cảnh giới, âm thanh của Viên Hắc phá không truyền ra, chỉ nghe âm thanh của hắn đặc biệt già nua và suy yếu, cùng với giọng nói tràn đầy sung mãn nghe được trong thành hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng là đã chịu thua thiệt nhiều dưới tay Tử Vũ.

"Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Đến đây đi, ta ở tầng cuối cùng chờ các ngươi, xem các ngươi có bản lĩnh vượt qua Linh Lung bảo tháp này hay không, hắc hắc." Câu thông báo âm trầm qua đi liền hoàn toàn biến mất, một chút khí tức của Viên Hắc cũng không cảm giác được.

"Linh Lung bảo tháp? Là thứ gì vậy?" Tử Vũ nhíu mày nhìn Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa cau mày xoa tóc, trầm ngâm hồi lâu nói: "Nghe nói là nơi phong ấn Viên Hắc."

Tử Vũ nghe vậy lập tức đen mặt. Có lầm không hả, đó là nơi trấn áp xà tinh, nhớ trước kia có một cái Lôi Phong tháp trấn áp Bạch nương tử, không ngờ bây giờ nàng lại gặp phải một Linh Lung bảo tháp trấn áp mãng xà tinh, mà xà sao lại có lắm duyên phận với tháp thế nhỉ. Nhưng nàng ngay cả yêu tinh cũng không phải, vì sao cũng bị phong bế ở trong này, thực bực đến muốn giết người mà.

"Đi, nhất định có đường đi xuống." Liệt Hỏa là người thuộc phái hành động, Viên Hắc có thể tìm được đường tùy ý rời đi, hắn không tin bọn họ có thể bị vây ở chỗ này, lập tức kéo Tử Vũ bắt đầu tìm kiếm cơ quan. Linh Lung bảo tháp này tuy nói là một tòa tháp, kỳ thực bất quá chỉ là một hình thức dùng để hình dung nơi phong ấn mà thôi, đều sẽ có cơ quan có thể tìm được để rời đi.

Tử Vũ thấy vậy nhíu mày, địa phương trống trải như thế này cái gì cũng không có, liếc mắt một cái liền không bỏ sót chỗ nào, không ngờ lại còn có chỗ thần kỳ khác. Người trong Yêu giới cũng quá rỗi hơi rồi, cứ cố làm một vài thứ quái lạ, nhốt không được kẻ nên nhốt, cũng chỉ có thể nhốt người tốt như nàng đây ở bên trong, rõ là vô dụng.

Dưới đáy lòng lôi kẻ kiến tạo chỗ này ra mắng triệt để, Tử Vũ vừa túm lấy Liệt Hỏa vừa đuổi theo bước chân của Liệt Hỏa tra xét khắp nơi.

Đi được vài bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một làn khói trắng, giống như sương mù buổi sáng mùa đông, một khoảng trắng mênh mông, ở ngoài mấy thước liền không thấy bóng dáng, Tử Vũ không khỏi nói: "Liệt Hỏa cẩn thận."

Không nghe trả lời, Tử Vũ quay đầu nhìn lại. Không có dấu tích Liệt Hỏa, đây là có chuyện gì, không phải mới nãy vẫn còn ở chung sao, rõ ràng là kéo đi thế nào thoáng cái đã không thấy tăm hơi. Tử Vũ nhất thời có chút luống cuống, đây tuyệt đối không phải Liệt Hỏa buông nàng ra, nhất định là nơi này quá tà môn rồi, vội vã cao giọng gọi: "Liệt Hỏa, Liệt Hỏa, ngươi ở đâu? Ngươi ở đâu?" Một mặt đứng tại chỗ không ngừng tìm kiếm bốn phương.

Lại nói đang vào lúc Liệt Hỏa kéo Tử Vũ, đột nhiên thấy Tử Vũ ngừng bước, mở tay hắn ra bắt đầu sờ loạn, trong miệng kêu tên hắn đầy lo lắng. Liệt Hỏa quay phắt đầu bình tĩnh nhìn Tử Vũ, thấy thần sắc Tử Vũ lo lắng, ngữ điệu bất an, cặp mắt kia không ngừng xem xét xung quanh, lại không có một điểm chính xác. Tức thì trong lòng Liệt Hỏa hoảng sợ, tại sao Tử Vũ xuất hiện tình huống như vậy, mà hắn lại một điểm phản ứng cũng không có. Lập tức quay người lại ôm Tử Vũ, nắm lấy tay Tử Vũ nói: "Ta ở đây, ta ở đây, ngươi làm sao vậy? Ta không rời khỏi ngươi mà."

Trước mắt Tử Vũ chỉ thấy môt khoảng sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác được sương mù xung quanh càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, nặng đến hai tay của nàng giống như bị vậy khốn, động cũng không động được, không khỏi càng thêm lo lắng la lên: "Liệt Hỏa, ngươi ở đâu? Ngươi thế nào rồi? Hiện tại trước mặt ta tất cả đều là sương mù, ta không nhìn thấy ngươi, ngươi thế nào?"

Không có âm thanh, không có gì cả, trong lòng Tử Vũ lo lắng, nhưng vẫn có khả năng giữ vững bình tĩnh, mới vừa rồi hoảng loạn bừa bãi, nàng không suy nghĩ kỹ càng. Liệt Hỏa vốn bên cạnh nàng, tại sao đột nhiên lại không thấy, Liệt Hỏa tuyệt đối sẽ không buông nàng ra, vừa nghĩ đến điểm này, Tử Vũ nhất thời cao giọng hỏi: "Liệt Hỏa, có phải ngươi ở cạnh ta không?"

"Không có, hắn không có ở cạnh ngươi, hắn đã sớm đi rồi." Trong màn sương trắng mờ ảo, một giọng nói khoan thai vang lên, mang theo trêu tức cùng đồng tình.

"Ngươi là ai?" Tử Vũ cau mày nghiêng tai nghe.

"Ha ha, ta là ai không quan trọng, lại đây, ta dẫn ngươi đi tìm Liệt Hỏa của ngươi." Âm thanh như có như không kia rơi xuống, màn sương trắng trước mắt Tử Vũ trong nháy mắt tản ra một con đường. Tử Vũ thấy vậy do dự đi hay không đi, Liệt Hỏa nhất định ở bên cạnh, hắn sẽ không buông nàng ra, thế nhưng vì sao lại không cảm nhận được, cái gì cũng không cảm nhận được.

"Đến đây nào, không phải ngươi muốn gặp hắn sao? Nếu không đến thì không gặp được đâu." Âm thanh như có như không đầy mê hoặc, đánh thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn Tử Vũ.

Tử Vũ vừa nghe thấy không được gặp Liệt Hỏa, trong lòng hơi hốt hoảng, trong đầu nửa thanh tĩnh lại cho rằng Liệt Hỏa ở ngay bên cạnh, lập tức cắn răng một cái cao giọng nói: "Liệt Hỏa, nếu ngươi ở cạnh ta, thì kéo ta đi." Vừa nói vừa cất bước hướng về phía con đường lớn đã dọn sẵn kia mà đi.

Liệt Hỏa đang ôm chặt Tử Vũ, nghe lời nói của Tử Vũ, thấy Tử Vũ hình như là hoàn toàn rơi vào một thế giới khác, vẻ mặt dần nghiêm trọng, không ngừng gọi Tử Vũ, muốn gọi nàng tỉnh, lại thấy Tử Vũ một chút ý thức tỉnh lại cũng không có, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Xuyên qua sương mù dày đặc, cảnh vật trước mắt biến đổi, trên chiếc giường lớn mạ vàng là Liệt Hỏa đang ngủ, mái tóc màu đỏ hòa cùng sắc đen của đệm giường đặc biệt chói mắt. Tử Vũ vừa thấy lập tức phóng tới, đầy lo lắng hỏi: "Liệt hỏa ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Còn chưa xông tới nơi, đột nhiên nhìn thấy phía sau Liệt Hỏa vươn ra một đôi tay ngọc, tựa vào lồng ngực Liệt Hỏa, chống cơ thể mở mắt cười với Liệt Hỏa.

Đó là một khuôn mặt thế nào đây, bế nguyệt tu hoa không đủ để miêu tả dung mạo, khuynh quốc khuynh thành không thể miêu tả phong thái, phong hoa tuyệt đại không đủ để nói rõ khí chất, nữ tử như thế, nhan sắc đoạt thiên địa, lại còn đẹp đến cực hạn, lúc này đang nằm cạnh Liệt Hỏa. Nhất thời bước chân Tử Vũ dừng lại, đầy kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ.

"Liệt hỏa, ngươi đang làm gì?" Tử Vũ thấy hai người đều là xích lõa, nhất thời một cỗ lửa giận thiêu đốt trong ngực, căm tức nhìn Liệt Hỏa, vài bước đã vọt tới, bắt lấy hai cánh tay nữ tử kia đẩy ra xa. Một phát nắm lấy Liệt Hỏa, kéo về phía nàng.

"Ta đang làm gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Tránh ra." Liệt Hỏa đẩy Tử Vũ ra, vẻ mặt chán ghét nhìn nàng một cái, xoay người muốn kéo nữ tử tuyệt mỹ kia.

Tử Vũ nhất thời giận dữ, túm lấy Liệt Hỏa không buông, ngực vừa đau vừa phẫn nộ, rồi lại có điểm giãy dụa, thần trí nửa thanh tĩnh nói cho nàng biết, Liệt Hỏa tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng như vậy, trong lòng Liệt Hỏa chỉ có một mình nàng, làm sao sẽ như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là tính cách của Liệt Hỏa, đây nhất định là giả.

Nhưng màn trước mắt đặc biệt chân thực, xúc cảm trong tay cũng chân thực như thế. Tử Vũ âm thầm nhéo mình một cái, đau, thực sự rất đau, có thể thấy được không phải đang nằm mơ, tình huống này phải nói thế nào đây.

"Hắn thích nữ nhân khác rồi, hắn không muốn ngươi nữa." Giọng nói như có như không giống như đang ở bên tai, kích thích Tử Vũ liên tục lắc đầu.

"Tuyệt đối sẽ không, Liệt Hỏa của ta chỉ thích một mình ta. Đây nhất định là giả, hắn sẽ không đối xử với ta thế này."

"Phải không, ngươi nhìn thử xem ngươi có điểm nào bì được với nữ nhân kia, dáng dấp của ngươi có đẹp như nàng? Ngươi có sắc sảo linh động như nàng?Ngươi có gia thế như nàng? Nhìn đi, nàng chính là nữ nhi của Yêu hoàng, môn đăng hộ đối với Liệt Hỏa không nói, lại còn thật lòng yêu Liệt Hỏa, ngươi thật lòng yêu sao?

Lòng của ngươi có thuần khiết như nàng không? Ngươi tự hỏi lòng mình xem, ngươi tin Liệt Hỏa vẫn một mực yêu ngươi sao? Cả đời yêu ngươi, không rời không bỏ? Ha ha, cả đời, là khoảng thời gian rất dài đó, ngươi thật dám tin? Một ngày nào đó, có người tốt hơn ngươi, thông minh hơn ngươi, đẹp hơn ngươi xuất hiện, Liệt Hỏa sẽ vẫn yêu ngươi? Tình yêu, là một thứ mông lung, ngươi nên biết nó luôn thay đổi." Âm thanh êm dịu như có như không vang lên bên tai Tử Vũ, hỏi toàn những vấn đề tận đáy lòng Tử Vũ tối kỵ nhất.

Tử Vũ nghe vậy nhất thời chôn chân tại chỗ, những lời này cho đến bây giờ nàng không dám nghĩ đến, bởi vì nàng sợ đáp án cuối cùng là phủ định, lúc này bị hỏi thẳng thừng như vậy, Tử Vũ không khỏi có chút như trút được gánh nặng, nhưng trái tim lại thít chặt đau đớn.

Trên thực tế, Liệt Hỏa thấy Tử Vũ đi mấy bước liền ngừng lại, những lời chất vấn hắn kia, trên mặt là phẫn nộ, khiến hắn run sợ trong lòng, mà bây giờ Tử Vũ không nói gì, thế nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ do dự và đau xót, lại làm cho Liệt Hỏa cảm thấy tim mình cũng đang đau. Nếu nàng nói ra, có thể hắn sẽ biết nàng bị vây hãm ở nơi nào, hiện tại Tử Vũ cái gì cũng không nói, thần sắc lại như vậy khiến lòng Liệt Hỏa hoảng sợ.

Ôm chặt lấy Tử Vũ không ngừng gọi: "Tử Vũ, ta ở đây, ta ở đây, ngươi xảy ra chuyện gì thế? Ta chỉ thích một mình ngươi, chỉ thích một mình ngươi, ngươi biết mà, tại sao lại hỏi như vậy, cái gì ngươi nhìn thấy cũng đều là giả, Tử Vũ, tỉnh lại đi, ta ở đây, đại cẩu của ngươi ở đây, đừng sa bẫy, ngàn vần lần đừng sa bẫy mà."

Huyễn cảnh, lúc này Liệt Hỏa đã biết địa phương trống trải này có cơ quan gì rồi, không ngờ là huyễn cảnh, khai thác điều sợ hãi nhất, lo lắng nhất, ngờ vực nhất trong nội tâm con người. Không ngờ lại là tình cảm của hắn đối với nàng, Liệt Hỏa vừa gấp vừa đau lòng, có thể thấy được Tử Vũ là một người không có cảm giác an toàn nhường nào.

Trong huyễn cảnh, Tử Vũ cắn răng đứng đó không nói gì, âm thanh như có như không tiếp tục nói: "Ngươi đừng quên, người thân ngươi tín nhiệm cũng phan bội ngươi, thứ tình yêu này càng thêm không vững bền, sớm hay muộn cũng có ngày nó sẽ phản bội ngươi, thế giới này không có gì đáng tin, chỉ có dựa vào chính ngươi, chỉ có mình mới là đáng tin nhất."

"Không đâu, Liệt Hỏa sẽ không phản bội ta, hắn đã đáp ứng ta." Tử Vũ mãnh liệt lắc đầu, muốn đẩy âm thanh này ra khỏi đầu mình, nhưng những lời nói kia cũng chính là điều mà nàng đã từng nghĩ.

Người ta nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, đó là bởi vì họ không suy nghĩ nhiều, hồ đồ cũng không phải dễ làm, mà người thông minh lại bởi vì thông minh, suy nghĩ quá nhiều, Tử Vũ trùng hợp lại là một người thông minh, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, tư duy theo thói quen, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, đã đem những nghi ngờ đặt dưới đáy lòng.

"Ngươi thật tin tưởng sao?" Năm từ trầm thấp kia, tựa như gió xuân lướt qua, chẳng qua là đã kích khởi nghìn tầng hoa.

Tử Vũ nhìn trước mắt cảnh tượng Liệt Hỏa và nàng kia hoan hảo, không ngừng hiện lên cử án tề mi, đêm xuân một lần, phu thê tình thâm, từng màn từng màn đều nặng nề gõ vào tim nàng, mắt không khỏi muốn phun ra máu, răng cắn ken két.

Trên thực tế Liệt Hỏa thấy bộ dáng Tử Vũ như thế, không khỏi vừa yêu thương, vừa lo lắng, ôm Tử Vũ mạnh mẽ cạy mở hàm răng, vói tay vào không để nàng cắn, một bên không ngừng nói: " Lão bà, tin tưởng ta, cũng tin tưởng chính nàng, đời này ta vẫn luôn yêu nàng, luôn luôn, nhanh tỉnh lại đi."

Cũng không dám đánh bất tỉnh Tử Vũ, huyễn cảnh là trực tiếp nhắm vào tâm cảnh, ở trong hôn mê tử vong cũng không kỳ lạ, Liệt Hỏa lúc này một chút biện pháp cũng không có, tin và không tin, chỉ có bản thân Tử Vũ mới có thể giải thoát, qua cửa này là trời quang mây tạnh, không qua cửa này, e rằng có lẽ là táng mệnh, không dựa vào người khác được, chỉ có thể dựa vào chính nàng.

"Liệt Hỏa à, chàng xem, nữ nhân kia cứ ở mãi chỗ này, chàng đuổi nàng ta đi có được không, thật đáng ghét." Trên chiếc giường lớn mạ vàng, nữ tử tuyệt mỹ nhíu mày nói với Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa nghe vậy không chút do dự gật đầu một cái nói: "Được." Liền xuống giường nhìn cũng không nhìn công kích về phía Tử Vũ, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cút."

Tử Vũ vừa nghe lời này, phẫn nộ vốn đầy nay lại tràn ra. Tính tình nóng nảy của Liệt Hỏa không ngờ lại dùng để đối phó nàng, lập tức hắc tiên trong tay vung lên nghênh đón, phẫn nộ quát: "Liệt Hỏa, ngươi nhìn cho rõ ta là ai, không ngờ ngươi lại dám đánh ta."

"Ta đánh chính là ngươi, Tử Vũ, trước đây ta từng thích ngươi, giờ không thích nữa, ngươi không muốn mạng dây dưa, còn không mau cút cho ta, bằng không đừng trách không khách khí với ngươi." Liệt Hỏa trong nháy mắt yêu hóa, một trảo liền chộp về phía Tử Vũ.

Tử Vũ nghe lời này nổi trận lôi đình đồng thời vừa đau triệt nội tâm, hắc tiên vung về phía Liệt Hỏa, tức giận nói: "Trước đây thích, ngươi đừng quên, ta đã nói nếu ngươi dám phản bội ta, ta nhất định giết ngươi."

"Giết hắn, giết ên phụ tình này, giết hắn . . ." Âm thanh như có như không lần thứ hai thêm mắm dặm muối vang lên.

Trên thực tế, Liệt Hỏa thấy Tử Vũ đột nhiên đại khai sức mạnh thoát khỏi vòng ôm của hắn, hắc tiên công kích, thần sắc vừa phẫn nộ lại đau thương, khiến tâm Liệt Hỏa đau đến không thể đau hơn nữa, liều mạng ôm lấy Tử Vũ, hai mắt đỏ bừng rống lên: "Ta sẽ không phụ nàng, sẽ không, phải tin tưởng ta, nàng tên khốn kiếp phải tin tưởng ta, nhanh tỉnh lại cho ta, nàng có nghe thấy không, nếu nàng không tỉnh lại, ta liền đánh đến cha mẹ nàng cũng không nhận ra."

Trong sương mù, một roi Tử Vũ cuốn lấy cổ Liệt Hỏa, một phát kéo Liệt Hỏa tới, Tử Vũ hướng ra ngoài giận dữ hét: "Ta giết ngươi."

"Ngươi dù giết ta rồi ta cũng không thích ngươi." Liệt Hỏa quật cường một chút ân hận cũng không có.

Tử Vũ thấy vậy trong lòng đau đớn, xuống tay lại càng ngày càng chặt, chặt đến bản thân cũng không thể hô hấp.

Mà trong thực tế, Liệt Hỏa thấy Tử Vũ sau một cuồng loạn, đột nhiên một roi quay đầu, quấn lên cổ mình, ghì rất chặt. Liệt Hỏa nhất thời kinh hãi, một trảo chộp về phía hắc tiên, nhưng hắc tiên chính là gân rắn trăm năm chế tác ra, yêu lực của hắn không thể chặt đứt, chỉ thấy sắc mặt Tử Vũ càng ngày càng đỏ, hô hấp càng ngày càng gấp khiến Liệt Hỏa đỏ mắt.

"Nàng tên chết tiệt, ta không đáng tin sao? Nàng rốt cuộc đang lo lắng gì, nàng tên khốn kiếp." Liệt Hỏa lúc này vừa tức vừa giận, hướng về phía Tử Vũ tự trói mình là một trận tay đấm chân đá, tuy không mang yêu lực, nhưng là chân chân thực thực đánh đấm.

"Nếu hôm nay nàng dám chết trước mặt ta, cho dù đuổi tới Diêm Vương điện, ta cũng muốn nàng không được yên ổn, không rút gân nàng, lột da nàng, đem nàng nướng ăn, ta sẽ không gọi là Liệt Hỏa. Rốt cuộc nàng có tỉnh lại cho ta hay không."

Trong huyễn cảnh Tử Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, nhưng hai mắt đỏ tươi trừng Liệt Hỏa, trong tay tăng sức, giận dữ hét: "Ta thật muốn giết ngươi." Nhưng lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Liệt Hỏa.

Tử Vũ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa đau, lại loáng thoáng nghĩ Liệt Hỏa sẽ không đối với nàng như thế, ánh mắt lúc nói yêu mình tuyệt đối không phải giả, Liệt Hỏa nhìn nàng tuyệt đối sẽ không dùng ánh mắt khinh thường. Mắt thấy Liệt Hỏa bị mình ghì ngày càng chặt, hô hấp của mình cũng gần như nghẹt lại, dãy dụa trong lòng cũng ngày càng kịch liệt.

"Bịch" Tử Vũ đột nhiên cảm thấy đầu đau đớn, thần trí sắp bị phẫn nộ che phủ hơi hơi thanh tỉnh. Trong lòng thoáng qua cảm giác khi ở cùng Liệt Hỏa, không đúng, cảm giác Liệt Hỏa này cho nàng không đúng, "Không phải Liệt Hỏa, ngươi không phải Liệt Hỏa."

"Phải, sao hắn lại không phải được? Hắn là kẻ không đáng tin, mau giết hắn, mau giết hắn." Âm thanh như có như không loáng thoáng nhưng lại rõ ràng truyền đến.

"Không, hắn không phải." Tử Vũ kịch liệt lắc đầu. Cảm giác này không đúng, đại cẩu của nàng cho nàng cảm giác ấm áp không phải cái loại băng lạnh này, cảm giác khiến người ta hít thở không thông, không đúng.

Từng bộ phận trên cơ thể càng ngày càng đau, loại đau đớn này khiến thần trí Tử Vũ thanh tỉnh hơn nữa. Đột nhiên Tử Vũ nhớ tới,nàng và Liệt Hỏa đang xông vào Băng cung muốn cứu người, sao lại thành cái dạng này? Kẻ trước mặt tuyệt đối không phải Liệt Hỏa, tuyệt đối không phải.

"Ngươi vẫn tin tưởng hắn sao? Ngươi muốn đợi đến lúc bị thương tổn mới hối hận sao? Cái loại đau đớn đó ngươi biết mà, hắn đã hủy diệt chút tin tưởng cuối cùng còn sót lại của ngươi với nhân thế, ngươi vẫn không ra tay được sao?"

"Tin, tin." Trong lúc nhất thời Tử Vũ cảm thấy có chút hoảng hốt, khi ai mắt chống lại gương mặt không chút biểu cảm của Liệt Hỏa trong đầu đột nhiên xuất hiện ba chữ tin tưởng ta, ba chữ kia như búa tạ hung hăng gõ vào lòng nàng. Tử Vũ không khỏi chấn động, nhìn vào mắt Liệt Hỏa, nhìn vào Liệt Hỏa sắp bị mình siết chết. Trầm mặc trong giây lát, Tử Vũ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười này là âm thanh tận đáy lòng nàng.

Kéo Liệt Hỏa lại, vươn tay sờ mặt Liệt Hỏa, Tử Vũ đứng thẳng người. Đúng rồi, điều nàng vướng mắc không phải Liệt Hỏa thật hay Liệt Hỏa giả mà là tin tưởng hay không tin tưởng, là vấn đề tín nhiệm mà không phải cái khác.

Sờ mặt Liệt Hỏa, tâm tư Tử Vũ đột nhiên thả lỏng, toàn bộ vướng mắc trong lòng cũng nới lỏng, khẽ cười nói: "Là ta đã không tin tưởng Liệt Hỏa sẽ cả đời thủy chung như nhất yêu ta, cho nên trong tận đáy lòng mới cất giữ một khoảng trống, cho dù bị thương vẫn có đường rút lu. Ha ha, nghĩ lại thật ngốc mà, chút lòng tin đối với bản thân cũng không có. Đó sao có thể là ta, yêu là yêu, hận là hận, vì sao lúc đó lại không thẳng thắn kia chứ."

Không có nhận xét nào: