Liệt Hỏa yêu phu - Chương 77

Chương 77: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn





Tuyết làm trang trí, băng làm tường, than một tiếng tạo vật đặc sắc cũng chỉ như thế. Thế nhưng, đứng trong đại điện Băng cung Liệt Hỏa và Tử Vũ lại không chút nào cảm thấy không khí trang nghiêm sáng ngời mà Băng cung nên có, ngược lại chỉ cảm thấy từng trận âm phong xen lẫn âm u khó mà nói rõ. Mà tất cả những thứ này đều phát ra từ kẻ đang ngồi trên vương tọa cao cao kia.

Vương tọa cấu tạo bằng băng tinh lúc này đang có một nam tử nửa ngồi nửa nằm dựa vào, dáng dấp không tệ, chỉ là khí tức tà ác trên khuôn mặt kia khiến người ta toát ra sự chán ghét hoặc giả sợ hãi từ tận đáy lòng. Thân trên để trần, bắp thịt cuồn cuộn, một tay mân mê ly rượu băng trong tay, một tay thong thả vuốt ve mỹ nữ lõa thể quỳ gối bên cạnh hắn, trên người vẫn còn một nữ tử đang ngồi, nhìn động tác nhấp nhô kia rõ ràng là đang kết hợp. Máu tươi tại nơi giao hợp chảy dọc theo vương tọa bằng băng tinh, đặc biệt kiều diễm cùng mê tình.

"Hay cho cái thứ không biết xấu hổ." Tử Vũ sắc mặt khó coi tức giận quát lên.

Mãng xà tinh Viên Hắc nghe vậy, mặt cười đầy tà khí nhìn Tử Vũ, đầu lưỡi ba nhánh chầm chậm phác họa bên mép, cặp mắt lộ rõ dục vọng hướng về Tử Vũ nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh, đã lâu không gặp được mỹ sắc thế này, sức mạnh cao như vậy, ta thích."

Tử Vũ nghe lời thoại đầy từ tính nhưng lại hết sức bỉ ổi như thế, nhất thời một trận buồn nôn. Ứng Thanh Liên cũng thích đem hai chữ ta thích đặt trên miệng, thế nhưng phong độ kia, khí tức kia chỉ có hứng thú cùng tuyệt đại tao nhã không che giấu nổi. Lời này phát ra trong miệng mãng xà tinh Viên Hắc, ý kiến kia, cảm giác kia, chân chính là lộn ngược khẩu vị, sinh ra một trận buồn nôn.

Sắc mặt Liệt Hỏa trầm xuống, một bước tiến lên che đi tầm mắt Viên Hắc nhìn Tử Vũ, trầm giọng nói: "Chỉ bằng ngươi."

Viên Hắc nghe Liệt Hỏa khiêu khích như vậy tức thì nhướng mày ha ha cười nói: "Chẳng lẽ không đủ, anh bạn nhỏ, khi Viên Hắc ta tung hoành thiên hạ, ngươi còn không biết đang ở đâu đấy. Hôm nay không tôn trọng tiền bối, thật là muốn chịu khổ mà." Lời nói ôn nhu nhưng ngữ khí hoàn toàn không phải như thế.

Liệt Hỏa nhướng mày hừ lạnh một tiếng nói: "Chẳng biết hươu chết về tay ai, đọ sức mới biết được."

Viên Hắc nghe vậy tức thì cười ha ha : "Có can đảm, ta thích. Tiểu tử, ta nhìn trúng ngươi rồi, đợi lát nữa ta sẽ hạ thủ lưu tình."

Tử Vũ được Liệt Hỏa chắn ở phía sau, vừa nghe Viên Hắc mở miệng chĩa mũi nhọn vào Liệt Hỏa, thoắt cái liền phẫn nộ, một bước từ sau lưng Liệt Hỏa xông lên, lòng tuy giận nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc hướng về Viên Hắc khinh miệt cười: "Lão dâm xà bò không nổi kia, chút bản lãnh của ngươi bất quá chỉ đùa bỡn đàn bà con gái yếu ớt, muốn Liệt Hỏa nhà ta, ngươi không sợ hư răng, chặt đứt tiền vốn hành hung tác ác của ngươi sao."

Viên Hắc vừa nghe lời này tức thì cười ha hả bật dậy, giữa mặt âm khí lóe lên, âm trầm nhìn Tử Vũ nói: "Tiểu nữ oa, miệng lưỡi thật trơn tru." Vừa nói vừa vung tay lên, nữ tử trên người và kỹ nữ bên chân tức thì gập người một cái rồi rời đi một cách nhanh chóng.

Tử Vũ và Liệt Hỏa vừa tiến vào đã nhìn ra kỹ nữ kia là xà tinh, chắc hẳn là thủ hạ của Viên Hắc, cho nên vẫn bất động thanh sắc. Lúc này thấy Viên Hắc cho lui kỹ nữ này, Liệt Hỏa và Tử Vũ không khỏi âm thầm tự đề cao cảnh giới lần nữa. Lời của hai người vốn là muốn khiến tên Viên Hắc này nổi giận, dưới cơn thịnh nộ, tuy rằng sức rất mạnh nhưng lại có chỗ sơ hở có thể tìm ra, mới tốt cho công kích.

"Ta chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, bị phong ấn trăm năm đến bây giờ bởi vì sơ suất của người khác mới có thể thoát thân, bất quả chỉ còn thừa lại chút bản lĩnh một khóc hai náo ba thắt cổ, còn dám mạnh miệng, không sợ gió vào đau bụng sao." Miệng Tử Vũ vốn trơn tru, muốn làm đối phương tức giận, đó quả thực là sở trường của nàng.

Viên Hắc nghe thế, âm khí toàn thân càng thêm dày đặc, toàn bộ đại điện Băng cung hầu như đều là hắc khí mù mịt, hiển nhiên kẻ này đã bị Tử Vũ chọc giận.

"Thật càn rỡ, các ngươi không sợ ta giết những kẻ vương tộc này sao?" Viên Hắc hừ lạnh một tiếng, dứng dậy từ trên vương tọa.

Hỏa chi kiếm đỏ lửa trong tay Liệt Hỏa đã nổi lên, nghe vậy vẻ mặt lãnh khốc nói: "Muốn giết cứ giết."

Viên Hắc không nghĩ tới Liệt Hỏa lại thốt ra một câu như vậy, không khỏi hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt cười âm hiểm đột nhiên giơ năm ngón tay co lại, một người vương tộc của Băng tộc vốn đứng cách vương tọa không xa, bị một trảo bằng không này của Viên Hắc chộp tới trong tay. Viên Hắc nhìn Liệt Hỏa và Tử Vũ hắc hắc cười lạnh nói: "Tốt lắm, ta vốn ngại những kẻ này làm vướng víu." Vừa nói vừa hung hăng bóp cổ người vương tộc kia, móng tay đâm sâu vào yết hầu, máu tươi trong nháy mắt bắn ra khắp nơi.

"Cứu ta, cứu ta." Người vương tộc kia không khỏi mặt mày hoảng sợ hướng về phía Tử Vũ và Liệt Hỏa gào lên.

Tử Vũ thấy Viên Hắc vốn muốn phát nộ, nhưng trong chớp mắt liền nghĩ đến một phương pháp khác khống chế lửa giận, khiến bọn họ không tìm được sơ hở, không khỏi thầm khen một tiếng tên này không hổ là nhân vật lão đại năm đó tung hoành Yêu giới, không chuyện ác nào không làm. Quả thực có thể bắt được nhược điểm của bọn họ để đối phó bọn họ, bất quá trước khác nay khác, hiện tại những người vương tộc này đã không phải là nhược điểm của bọn họ nữa.

Liệt Hỏa hết sức bình tĩnh nhìn, toàn thân trên dưới một chút sơ hở cũng không bại lộ. Trước khi cao thủ động thủ, một chút tâm tình dao động cũng có thể nảy sinh sơ suất lớn, liền có khả năng bị áp đảo. Liệt Hỏa tính tình nóng nảy thế nhưng tịnh không có nghĩa là hắn không có đầu óc.

Viên Hắc thấy hai người đều không động đậy, sắc mặt và khí tức kia là thực sự không thèm để ý hắn giết chết vương tộc Băng tộc trước mặt này, không khỏi thị huyết cười nói: "Được, được, rõ ràng ta đã nhìn sai rồi." Vốn cho rằng hai kẻ này là tới cứu những người này, không nghĩ tới rõ ràng là thấy chết không cứu, không ngờ hắn mà lại cũng có lúc nhìn lầm.

Tử Vũ nhìn chúng nhân vương tộc từ từ mất đi sinh mệnh kia, ánh mắt tuy có không đành lòng nhưng một chút dao động cũng không có, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi không sai, sai là ở chỗ ngươi đã vũ nhục người trong toàn thành, mà tai họa như thế này là do sơ suất của bọn họ mà ra. Vì sơ suất của một tộc nhân mà mang đến tai họa cho toàn bộ người trong Băng tộc, bọn họ không chết cũng khó thoát tội."

Tuy rằng ý định ban đầu của bọn họ là vì Hiểu Lan và Hiểu Phong đến cứu toàn bộ người trong vương tộc bị vây khốn, thế nhưng sau khi trải qua cảnh tượng địa ngục như thế, ý định ban đầu kia đã phai nhạt. Có thể cứu liền cứu, không thể cứu cũng không cưỡng cầu, bọn họ hẳn nên vì sơ suất của họ mà trả giá thật lớn. Thân là vương tộc mục đich được trao cho quyền lợi chính là vì tạo phúc cho toàn bộ tộc nhân, bảo vệ họ, yêu quý họ, thế mà bây giờ, bởi vì sơ suất của bọn họ lại mang đến thương tổn khó phai mờ cho toàn bộ người trong Băng tộc. Bọn họ cần phải trả giá thật lớn bằng không không đủ để làm lắng lại sự phẫn nộ của dân chúng.

Viên Hắc nghe Tử Vũ vừa nói như vậy, trong nháy mắt liền hiểu rõ quan điểm của hai người, vung tay ném đi người vương tộc nắm trong tay, khặc khặc cười quái dị nói: "Thực sự là ý chí sắt đá, bất quá, ta lại càng thích."

Tử Vũ cười lạnh một tiếng nói: "Đáng tiếc ta đối với lão già răng rụng không có hứng thú."

Viên Hắc nhất thời biến sắc, tu vi và vóc người của hắn chỗ nào lại dính đến chữ già, vốn tuấn mỹ trời sinh, sức mạnh lại cường hãn thái quá, thời điểm tung hoành Yêu giới vạn chúng thần phục, khí thế dạt dào xiết bao. Hiện tại hắn mới  vừa xuất thế, không ngờ lại bị hai đứa miệng còn hôi sữa này chỉ vào mũi mắng lão già răng rụng, đầy mặt khinh thường. Thị có thể nhịn, thục không thể nhẫn, huống hồ hắn cũng không biết nhẫn là cái gì, lập tức khí tức kịch liệt biến hóa.

Liệt Hỏa thấy vậy quát to một tiếng, đẩy Tử Vũ ra nói: "Tránh ra." Một bên hỏa kiếm trong tay vung lên, thừa dịp lúc khí tức của Viên Hắc bất định, nhanh như thiểm điện xông tới.

Trong nháy mắt chỉ thấy một đoàn đỏ và đen dây dưa một chỗ, tiếng va chạm kịch liệt, hai đạo quang mang đỏ đen phi tốc xoay tròn va vào nhau, ở giữa không trung không ngừng giao thoa, sát khí bén nhọn trong chớp mắt vụt bay ra, yêu lực cường hãn lan tới mọi ngóc ngách trong đại điện. Khí tức mạnh mẽ, va chạm kịch liệt khiến toàn bộ tâm Tử Vũ đều bị xách lên.

Không quá quan tâm thì vẫn quan tâm, chuyện cần phải làm thì vẫn phải làm, Tử Vũ lắc mình một cái vọt tới trước mặt tên vương tộc gần chết kia, sức mạnh cường đại cấp tốc trào ra ngoài để trị liệu, một bên thấp giọng nói nhanh: "Nhanh đi cứu tộc nhân của ngươi, động tác nhanh lên."

Vương tộc Băng tộc gần chết kia có sức mạnh cường đại của Tử Vũ chữa thương cho y, trong một khắc liền khôi phục được bảy tám phần. Năng lực bị Viên Hắc phong ấn cũng đã được Tử Vũ giải khai, lập tức gật đầu với Tử Vũ, cũng không nhiều lời, nắm lấy một thanh trường kiếm vọt về phía hậu điện.

"Thì ra là dùng chiêu này." Viên Hắc gầm lên giận dữ, một đạo kình phong liền hướng về phía chúng nhân vương tộc đang chạy về phía hậu điện kia. Tử Vũ sớm có chuẩn bị, hắc tiên trong tay vung lên, chỉ nghe vụt một tiếng nhấc người kia lên rồi hạ xuống, người nọ đầu cũng không quay lại chỉ lo chạy về phía trước.

Một chiêu tiếp được, Tử Vũ cũng không lưu tình, đâm đầu tấn công về phía Viên Hắc, hắc tiên trong tay uy lực toàn khai, còn là một bộ đấu pháp không muốn mạng, liều mạng đánh. Khi chống đỡ, một mình Liệt Hỏa vốn đã rơi vào thế hạ phong, lúc này có Tử Vũ trợ giúp, hai người liên thủ, không ngờ qua vài chiêu mơ hồ lại có thế không phân thắng bại.

"Trong tay ngươi là vật gì?" Tử Vũ mới vừa vung vài roi, Viên Hắc đột nhiên rống to một tiếng, trong âm thanh không nói được là phẫn nộ hay sợ hãi. Xoay người một cái liền nhảy ra xa, mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm hắc tiên trong tay Tử Vũ, mắt kia như muốn hung ác cắn nát Tử Vũ.

Liệt Hỏa thấy vậy trong nháy mắt áp sát vào Tử Vũ mà đứng, hỏa kiếm trong tay nhắm thẳng vào Viên Hắc. Tử Vũ thấy sắc mặt Viên Hắc đại biến, nghĩ đến hắc tiên này nhất định là có gút mắc gì với hắn, vung hắc tiên trong tay lên, cười lạnh một tiếng nói: "Thế nào, đánh không lại muốn kiếm cớ đúng không. Hắc tiên này lai lịch ra sao ngươi còn không biết, muốn ta nói phải không?"

Viên Hắc nghe vậy hai mắt như muốn phun ra máu, toàn bộ thần thái vạn phần dữ tợn, khặc khặc rít lên một tiếng kinh thiên động địa. Khí tức toàn bộ đả loạn, điên cuồng va chạm trong đại điện, trong chớp mắt dường như biến thành một người khác. Tử Vũ và Liệt Hỏa nhất thời kinh hãi, hắc tiên này rốt cuộc là lai lịch gì lại khiến Viên Hắc phát điên.

"Gân của ta, gân của ta, không ngờ ngươi lại dám dùng gân xà của ta, a..." Toàn bộ khuôn mặt của Viên Hắc hoàn toàn vặn vẹo, âm thanh rít gào phẫn nộ kia, xen lẫn bi phẫn cùng hoảng sợ, còn có không cam tâm.

Gân xà, gân của hắn, trong đầu Tử Vũ chợt lóe lên câu nói của Viên Hắc. Hắc tiên này lẽ nào là gân mạch trong thân thể của Viên Hắc, đã từng nghe gân rồng chứ chưa từng nghe qua có gân rắn, chuyện này thực kỳ lạ.

Nhưng lại không biết Viên Hắc này năm đó tung hoành Yêu giới, cũng đã tu luyện hơn trăm năm. Rắn vốn không có gân, nhưng tu luyện trăm năm, trải qua nhiều kỳ ngộ, nên gân mạch này mới được tu ra. Sở dĩ Viên Hắc có thể mạnh như vậy, mà trăm năm trước Chu Tước và Bạch Hổ hai vương lúc liên thủ bắt hắn, một phen ác chiến, mãi cho đến rút được gân hắn mới khiến Viên Hắc đại giảm yêu lực để phong ấn lại.

Sau đó Huyền Vũ vương biết tin tức, liền lấy gân xà trăm năm chế tác thành vũ khí, mà Viên Hắc sau khi trọng thương, ở trong phong ấn tu luyện một trăm năm lần nữa mới có thể như ngày hôm nay, chỉ là không còn gân mạch nữa.

Liệt Hỏa vừa nghe lời này, mặt mày vừa chuyển đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Bị người ta lột da, rút gân, ngươi còn có gì đắc ý?" Một bên thấp giọng nói với Tử Vũ, "Nhanh, dùng sức đánh hắn, đây là vật khắc chế hắn."

Tử Vũ không hiểu cái này, Liệt Hỏa lại hiểu được, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đồ của mình đối phó với bản thân mình mới hữu dụng nhất. Tử Vũ vừa nghe một điểm nghi vấn cũng không có, vung roi lên công kích về phía Viên Hắc. Quản hắn là cái gì chứ, chỉ cần Lliệt Hỏa nói, vậy khẳng định là đúng.

Trong một chớp mắt, tình hình thay đổi, Viên Hắc vốn dĩ đè ép Liệt Hỏa, lúc này là khí thế kinh người, rống lên một tiếng kinh thiên động địa, nhưng một chút biện pháp đối với Tử Vũ cũng không có, hắc tiên dường như là khắc tinh của hắn. Tử Vũ càng vận dụng xoay tròn như ý, khắc chế Viên Hắc càng cường, khiến Viên Hắc một thân yêu lực cường hãn, thế nhưng chống lại hắc tiên lại là vụng tay vụng chân, yêu lực mười phần chỉ có thể phát huy năm phần.

Tử Vũ thấy vậy, nộ khí và kinh hỉ hoàn toàn phát huy, sống chết vung vẩy hắc tiên liều mạng cùng Viên Hắc, một mặt giận dữ hét: "Hôm nay xem ta thu thập ngươi thế nào, ngươi là tên khốn kiếp, không ngờ lại ác độc như thế. Hôm nay ta không rút gân ngươi, không lột da ngươi, ta không phải họ Lạc."

Miệng hung dữ, xuống tay càng hung hơn, chỉ nghe âm thanh roi da vùn vụt trên không, yêu lực sắc bén tạo thành tiếng vang vun vút, quanh hắc tiên mơ hồ tỏa ra yêu lực sắc đen, phảng phất như có ý thức hướng về phía Viên Hắc truy kích, khiến Viên Hắc vô cùng phẫn nộ, lại chỉ có thể lâm vào cục diện bị đánh.

"Ta cho ngươi hại nhiều người này."

"Ta cho ngươi dâm loạn phụ nữ này."

"Ta cho ngươi càn quấy này."

"Xem hôm nay ta thu thập ngươi thế nào, lão tử không đánh ngươi hồi nguyên hình ta nuốt không trôi khẩu khí này, có lỗi với những người bị hại."

Lúc này đây Tử Vũ là phát uy, vung hắc tiên đuổi đánh Viên Hắc khắp đại điện, nhớ tới những người Băng tộc bị hại kia lửa giận trog lòng Tử Vũ liền muốn bộc phát, lời thô tục cũng đã mắng ra. Hình tượng hung hãn như vậy khiến Liệt Hỏa đang chắn trước đại môn không cho Viên Hắc đào tẩu tức giận nở nụ cười. Chỗ đó làm gì còn Tử Vũ ôn nhu ngọt ngào, đây chính là một nữ bạo long. Trước đây hắn còn lại cho rằng nàng ôn nhu, quả thực là mắt mù rồi. Bất quá, nữ bạo long như vậy, hắn lại cũng rất thích, thực không cứu được nữa rồi.

"Đáng giận, đáng giận." Viên Hắc tránh không kịp, bị một roi của Tử Vũ nặng nề đánh vào ngực, một búng máu tức thì phun ra, thân thể bị đánh bay ra ngoài, khuôn mặt phẫn nộ cùng  không cam lòng khiến thần thái của hắn càng dữ tợn.

"Trả gân lại cho ta, ngươi dám dùng gân của ta." Viên Hắc lúc này bị tức đến đầu óc mê muội, càng là đánh không lại Tử Vũ, càng muốn xông về phía Tử Vũ, khiến Tử Vũ quất roi cứ gọi là hưng phấn.

Bất quá Viên Hắc này dù sao cũng là mãng xà tinh hơn hai trăm năm, dù Tử Vũ chiếm hết thượng phong công kích, trên người bị thương không nhẹ, nhưng dựa vào một cỗ tức giận lại dám xông lên, bưu hãn và hung ác như thế, có thể thấy được làm mưa làm gió năm đó.

Liệt Hỏa ở một bên nhìn rõ ràng, nhưng lại không động thủ hỗ trợ. Hắc tiên là vật khắc chế Viên Hắc, yêu lực của hắn là vô dụng, nếu hắn nhúng tay vào bị Viên Hắc bắt được thời cơ, mượn lực thoát khỏi thế lực của hắc tiên, muốn giết chết y cũng không biết là đến khi nào nữa. Bởi vậy ở một bên chằm chằm nhìn động tác của Viên Hắc, torng miệng không ngừng chỉ điểm Tử Vũ nên tấn công như thế nào.

Tử Vũ vốn chưa  quen thuộc làm sao công kích, lúc này khó có được cao thủ cao thế này cho nàng luyện tập, kinh nghiệm và độ thuần thục thần tốc thăng lên. Tử Vũ vốn cực kỳ thông minh, lại đã luyện qua quyền đạo căn bản, động tác công kích cứ gọi là đúng thời điểm, thực lực vùn vụt tăng mạnh.

Đại ma đầu trăm năm trước tung hoành Yêu giới, không ngờ lại bị Tử Vũ và Liệt Hỏa coi là dụng cụ để tập luyện, trong thiên hạ cũng chỉ có hai người bọn họ mới dám làm như thế. Chân chính là vận may đến rồi, muốn tránh cũng tránh không khỏi.

"A" Lại là một roi đánh bay Viên Hắc, mặt mày Tử Vũ lóe lên một tia sát khí, nhấc chân xông tới. Hôm nay nhất định phải giết chết tên yêu tinh hại người, vì toàn bộ người trong Yêu giới trừ hại này.

Viên Hắc bị Tử Vũ đánh bay ra ngoài, trên không trung cứng rắn hít một hơi, cắn đầu lưỡi, nhào về phía Tử Vũ phun một ngụm máu đen. Liệt Hỏa ở bên cạnh nhất thời sắc mặt đại biến, điên cuồng hét lên: "Mau lùi lại, đừng chạm vào máu kia." Một bên phi như bay về phía Tử Vũ.

Tử Vũ nghe Liệt Hỏa lo lắng như thế, vội vã uốn người, tránh được máu tươi phun ra kia. Liệt Hỏa một bước vọt tới, thần tốc lôi Tử Vũ lại.

"Máu của hắn có độc, không thể giải." Liệt Hỏa từ trên xuống dưới nhanh chóng quan sát Tử Vũ có bị dính tia máu nào không. Viên Hắc chính là mãnh xà tinh trăm năm, trong máu có độc thiên hạ không gì sánh bằng, mặc dù Tử Vũ ăn nhiều linh quả nhưng có ngăn được hay không thì không biết, đương nhiên không dám tùy tiện mạo hiểm.

Viên Hắc dù sao cũng là một nhân vật, có điên cuồng, phẫn nộ đi nữa cũng không phải chỉ biết tự tìm đường chết. Vừa thấy tình hình không đúng dứt khoát chịu tổn hao yêu lực, uốn người một cái liền hóa thành nguyên hình, nhanh chóng hướng về phía hậu điện chạy trốn.

"Dám chạy." Tử Vũ mắt sắc quét một cái, xách theo hắc tiên vọt theo.

Liệt hỏa theo sát phía sau cao giọng quát: "Diệt cỏ tận gốc, tuyệt không thể bỏ qua." Lập tức hai người một xà, một trước một sau lao nhanh trong Băng cung.

Vụt, Tử Vũ vừa theo Viên Hắc xông vào cung điện, liếc mắt quét qua khoảng trống bên trong gian phòng không có vật gì che chắn. Cái gì cũng không có, mới vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy Viên Hắc xông vào, bây giờ lại không thấy đâu. Tử Vũ nhất thời nhíu mày, thận trọng nắm hắc tiên tiến vào.

"Đây là nơi nào?" Liệt Hỏa tiến vào điện theo, trong nháy mắt kinh hách, nhìn quanh bốn phía hỏi.

Tử Vũ lắc đầu không trả lời, Liệt Hỏa cũng không trông cậy nàng trả lời, hắn cũng không biết, làm sao nàng biết được. Bất quá nhìn qua gian phòng này thực sự là trống trải, quá cổ quái rồi.

Tiếng nói Liệt Hỏa vừa dứt, cửa phòng đột nhiên kẹt một tiếng đóng lại, Liệt Hỏa quay người vung hỏa kiếm, không ngờ một tia lay động cũng không có. Đây tuyệt không phải gian phòng bình thường, Liệt Hỏa nhất thời đề cao cảnh cảnh giác hướng về phía Tử Vũ nói: "Đi sát bên ta." Vừa nói vừa giơ tay nắm lấy tay Tử Vũ.

Không có nhận xét nào: