Liệt Hỏa yêu phu - Chương 74

Chương 74: Lấy thân báo đáp


"Hiểu Phong." Tiểu Vân kinh ngạc nhìn chú chim cánh cụt lắc lắc lư lư vọt về phía hắn, trong lúc nhất thời chưa có phản ứng gì nhiều.

Muốn nói phản ứng thì Tử Vũ phản ứng tuyệt đối cứ gọi là nhanh, lập tức đẩy Liệt Hỏa ra, vẻ mặt hưng phấn nhào về phía chú chim mập mạp. Chim cánh cụt phiên bản thực nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thật là đáng yêu, nàng thích.

Một phát nhào tới, quả thực là dọa sợ con chim mập kia khiến nó đứng im bất động tại chỗ, Tử Vũ như một con gấu quấn lấy con chim cánh cụt béo, dùng sức quá lớn đè đối phương xuống. Tử Vũ lcực kì thích thú ôm lấy con chim béo, vừa sờ vừa vân vê, cực thích.

"A, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, Tiểu Vân, cứu mạng ở sớm tối." Một tiếng thét chói tai kinh hoảng, xuất phát từ dưới người Tử Vũ, chất giọng kia mềm mại, nghe êm tai cực kỳ, ngay cả thét chói tai cũng có vị đạo mười phần.

"Ngươi tên sắc lang này, buông tay, mau buông tay, ngươi có nghe không, buông tay." Giọng nói cực kỳ tức giận của Tiểu Vân vang dội bên tai Tử Vũ, đồng thời vừa kéo vừa túm Tử Vũ, muốn khiến nàng buông con chim dưới người ra.

Tử Vũ gắt gao ôm lấy con chim cánh cụt béo bị đè dưới người, một bên né tránh Tiểu Vân lôi kéo, một bên cao giọng nói: "Tiểu hài tử gia chớ nói lung tung , ta ôm một con chim cánh cụt, được xem là sắc lang gì chứ, ta sắc ai? Cẩn thận chốc nữa ta lột da ngươi." Trong tay vẫn cứ ôm lấy con chim béo không buông, bất quá không phải là động vật, hoàn toàn trở thành sắc lang rồi.

"Cưỡng gian a. . ." Một âm thanh sắc nhọn  lần thứ hai từ dưới người Tử Vũ vang lên, Tử Vũ bị kích thích ngẩn người, cúi đầu nói: "Này đùa một chút thôi, ta cưỡng. . ." Lời của Tử Vũ liền bị ngăn ở trong miệng nói không được nữa.

Chỉ thấy dưới người nàng đè làm gì có con chim cánh cụt mập mạp nào, mà là mộtđứa bé trai ước chừng mười tuổi, tuấn tú cực kỳ, toàn thân không mặc gì, da thịt trong suốt, sờ vào trơn bóng, làn da nõn nà, Tử Vũ hiện tại đã biết,  trên khuôn mặt nhỏ nhắnkinh hoảng kia là đôi mắt ngấn lệ, cứ được gọi là nhìn mà thương.

Có lầm hay không, nàng rõ ràng ôm là chim cánh cụt, hiện tại sao lại biến thành đứa bé rồi, còn là một lõa thể, Tử Vũ nhất thời trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cứ được gọi là xấu hổ.

"Ngươi chết tiệt." Bên trên Liệt Hỏa lúc này là tức giận đỏ mặt tía tai, một phát túm lấy Tử Vũ từ dưới đất lên, rống về phía Tử Vũ: "Ngươi ngu ngốc hả, cái gì cũng ôm được sao."

Thấy Tử Vũ ôm quá chặt, đứa bé trai kia cư nhiên cũng bị hắn nhắc tới, mặt mày Liệt Hỏa đen thui, giận dữ hét: "Còn không mau buông."

Tử Vũ bị Liệt Hỏa liên tục rống hai lần, mới phản ứng lại, trong nháy mắt buông lỏng tay, chỉ nghe bịch một tiếng, đứa bé bị Tử Vũ ôm kia thẳng tắp ngã xuống đất, đau đến suýt nữa khóc rống lên.

"Hiểu Phong không khóc, không khóc, Tiểu Vân ở đây, bọn họ sẽ không khi dễ ngươi, đừng khóc." Bên trên Tiểu Vân thấy vậy vội vàng tiến tới, một phát ôm lấy Hiểu Phong, ôm vào lòng thay hắn ngăn cản ánh mắt ba người kia.

Ứng Thanh Liên lúc này mới thong thả tiến tới, nhìn Tử Vũ lắc đầu cười nói: "Ta nói lão bà, nàng sao lại có sở thích luyến đồng như vậy hả."

Dứt lời không đợi sắc mặt Tử Vũ trở nên khó coi, quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa nói: "Ta thấy, đây có phải quá không nể mặt hai chúng ta không."

Liệt Hỏa vốn tức giận, nhất thời nói với Ứng Thanh Liên: "Là ta, không phải chúng ta." Ứng Thanh Liên thì lại nhún nhún vai, không tranh cãi với Liệt Hỏa.

"Ta không phải cố ý, ta còn tưởng rằng hắn là chim cánh cụt." Tử Vũ giơ hai tay lên cao, nỗ lực thừa nhận sai lầm của mình.

Liệt Hỏa nghe vậy sắc mặt đen hơn, giận dữ hét: "Hắn vốn là chim cánh cụt."

Tử Vũ bị ánh mắt hung ác của Liệt Hỏa liếc qua, hắc hắc cười gượng hai tiếng nói: "Ý của ta là ta thích bộ dạng mập mạp kia, mà không phải bộ dạng sau khi biến thân, ai bảo hắn muốn biến thân, ta bất quá chỉ muốn ôm chim cánh cụt béo, không có ý gì khác." Lời này nàng có  thể chỉ tay lên trời lập thệ, nàng thực  chỉ muốn ôm chim cánh cụt béo, thật không có ý gì khác, ai bảo hắn biến hóa làm chi.

Tiểu Vân nghe vậy trừng mắt nhìn Tử Vũ quát: "Lưu manh, sắc lang, ta chỉ biết ngươi là một tên sắc lang, hừ, bộ tộc Lang yêu không có thứ gì tốt, thảo nào có cái danh hiệu này." Rống xong liền quay đầu dỗ dành đã con chim béo ngừng thút thít kia.

Tử Vũ bị chửi cứ gọi là ủy khuất, nhưng quả thực không có lời phản bác. Sắc lang, lần thứ hai nghe thấy tính từ này rồi, nhưng nàng ủy khuất mà,  từ này sao có khả năng treo trên đầu nàng. Yêu thích động vật, điều này cũng có thể bị gọi là sắc lang, không khỏi ôm Liệt Hỏa khóc không ra nước mắt, lần sau quay về nhất định phải bảo Bạch Y đổi cho nàng một chủng tộc khác, khổng tước, ma tước, quạ đen đều được, nàng không làm Lang yêu nữa, gia tộc này quá cường đại.

Liệt Hỏa thấy vậy tức giận đến muốn vung quyền với Tử Vũ, lại vung nửa ngày cũng không nỡ, chỉ nặng nề gõ vào lòng bàn tay Tử Vũ, cả giận nói: "Nếu có lần sau nữa, ta trói ngươi lại, xem ngươi làm sao ôm."

Tử Vũ nháy mắt mấy cái, dưới sự phẫn nộ của Liệt Hỏa, không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn con chim cánh cụt béo đã sắp thu lại tiếng khóc kia, làm chim cánh cụt là được rồi, sao lại còn biến thân, thực là.

Chú chim cánh cụt béo Hiểu Phong thấy người khi dễ hắn bị một người cao lớn khác tóm trong tay, liền không sợ, ủy ủy khuất khuất tựa đầu lên vai Tiểu Vân, một lần nữa biến thành một con chim cánh cụt mập mạp. Đối với hắn, băng nguyên này với hắn mà nói là quá lạnh, chỉ có duy trì bản thể mới không cảm thấy lạnh, ban nãy nếu không phải bị Tử Vũ đè, hắn cũng sẽ không bị đè đến biến thân.

"Không khóc, không khóc." Tiểu Vân lúc này như một đại ca an ủi Hiểu Phong, bất quá nhìn vào Tiểu Vân ngang ngược bưu hãn, quả thực so với Hiểu Phong nhu nhu nhược nhược, tựa như lão đại.

"Hiểu Phong, sao em lại xuất hiện ở đây?" Chờ Hiểu Phong ngừng khóc, tâm tình ổn định lại, Tiểu Vân lập tức mở miệng hỏi.

Hiểu Phong nghe vậy vươn bàn tay mập mạp tay ra, phủ lên tay Tiểu Vân, vẻ mặt kích động và bi phẫn nói: "Tiểu Vân, em là tới tìm huynh, Tiểu Vân."

Tiểu Vân nhất thời cau mày. Hiểu Phong ở nơi sâu nhất trên băng nguyên, bình thường đều là y đi tìm nó, sao lại chạy đến đây tìm y, chim cánh cụt không được ở dưới nước quá sâu, chạy tới đây chờ y nhất định là xảy ra chuyện lớn, lập tức tinh tế quan sát toàn thân Hiểu Phong. Ban nãy cục diện hỗn loạn không chú ý, lúc này vừa nhìn thì thấy trên người Hiểu Phong có một vết thương, không khỏi biến sắc.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hiểu Phong, Hiểu Phong, em đang ở đâu? Hiểu Phong. . ." Tiểu Vân vừa mới hỏi ra miệng, một âm thanh lo lắng đột nhiên xa xa truyền đến, trong tiếng kêu đầy lo lắng và sợ hãi.

Hiểu Phong nhất thời nói: "Là tỷ tỷ, ban nãy em nghe bên này có âm thanh liền chạy tới, chưa thông báo với tỷ tỷ."

"Hiểu Lan tỷ tỷ, bọn em ở chỗ này." Tiểu Vân nghe vậy tức thì ngẩng đầu hô lớn, tiếng hô vừa dứt, xa xa một thân ảnh thon thả nhanh chóng vọt tới, chờ sau khi đứng vững mới thấy là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt tròn, nhìn qua rất có phúc tướng.

Nữ tử tên gọi Hiểu Lan vừa thấy Tiểu Vân và Hiểu Phong, nhất thời khuôn mặt mừng rỡ, rất nhanh tiến lên nắm chặc tay Tiểu Vân tay: "Tiểu Vân, cuối cùng cũng chờ được đệ, giúp chúng ta một tay, khoái đái chúng ta đi gặp huyền Vũ Vương đại nhân, băng tộc đã xảy ra đại sự rồi."

"Xảy ra đại sự gì, nói nghe đi." Sau khi bị Liệt Hỏa hung ác vẫn không nói gì, Tử Vũ lúc này chen vào một câu tiến tới.

Hiểu Lan nhất thời hơi cảnh giác nhìn nàng một cái, lại nhìn Tiểu Vân một cái, Tiểu Vân tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không phải hài tử bình thường, lúc này nghe Hiểu Lan nói khẩn cấp, hơi hơi trầm tư sau đó liền nói: "Hiểu Lan tỷ tỷ, bọn họ đáng tin, tỷ trước nói tình hình hiện tại đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nếu gia gia hắn tin bọn họ như thế, tuy rằng Tử Vũ này là sắc lang, nhưng Liệt Hỏa người này các phương diện đều qua cửa, hơn nữa lại cường hãn thái quá, quay về tìm gia gia và tiểu thúc cũng phải tốn nhiều ngày, trước nghe xem có thể giải quyết hay không rồi nói sau.

Hiểu Lan nghe Tiểu Vân vừa nói như thế, tuy rằng có chút kinh ngạc, thế nhưng cũng không có bất kỳ giấu giếm nào, một năm một mười nói ra, hiển nhiên không phải quá tin tưởng bọn họ, mà là tin tưởng Tiểu Vân.

Tử Vũ ở bên cạnh vểnh tai nghe, một phen nói ra mới biết, con chim cánh cụt trước mắt này lại là công chúa và vương tử Băng tộc, trong thế giới băng tuyết lại là chim cánh cụt vi vương, đây thật là một thế giới kỳ dị, những người này có thực lực vi vương nha.

Tổng kết, nói đơn giản, chính là vài chữ, vương cung của Băng tộc bọn họ bị người xấu chiếm lĩnh, vương tộc chỉ chạy thoát được một tỷ một đệ, lần chạy trốn này là chạy đến huyễn hải cầu Huyền Vũ Vương đến trợ giúp, cá được mời đi truyền tin còn chưa tới thuỷ tinh cung, Tiểu Vân đã đột nhiên xuất hiện, nói đến phức tạp, kỳ thực xét đến cùng là ý này.

Sau khi nói xong, Hiểu Lan nắm tay Tiểu Vân lo lắng nói: "Tiểu Vân, đệ nhất định phải giúp chúng ta một tay."

Tiểu Vân lập tức vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề, đệ nhất định." Nói cứ gọi là hiên ngang lẫm liệt, lão khí hoành thu.

Bên cạnh Tử Vũ sau khi nghe xong hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn  Liệt Hỏa mặt không thay đổi, kéo Liệt Hỏa đi tới bên cạnh. Chuyện này phỏng chừng phiền phức rồi, bọn họ không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này, dù sao cũng có Huyền Vũ vương ở phía sau chống đỡ, rảnh rỗi bớt can thiệp vào đi.

Tử Vũ kéo Liệt Hỏa bỏ đi bị Tiểu Vân trực tiếp thu vào trong mắt, Tiểu Vân nhất thời cả giận nói: "Sắc lang, ngươi chạy cái  gì mà chạy?"

Sắc mặt Tử Vũ trong nháy mắt đen thui, nhìn chằm chằm Tiểu Vân quát trả: "Ai là sắc lang, gọi bậy nữa đi, ngươi xem ta làm sao xử lý ngươi."

Tiểu Vân hừ lạnh một tiếng hung hăng nói: "Không chỉ là sắc lang, ngươi còn là kẻ nhát gan."

Tử Vũ nghe vậy tức giận đẩy Liệt Hỏa ra, tiến lên vài bước trừng mắt nhìn Tiểu Vân nói: "Nói ta là sắc lang, được, xem ta trước sắc ngươi này." Dứt lời liền muốn động tay động chân với Tiểu Vân, Tiểu Vân nhất thời bị dọa giật mình, còn chưa kịp tránh né, chợt nghe thấy Liệt Hỏa tức giận hừ một tiếng, Tử Vũ trước mặt thần sắc thay đổi mấy lần, rốt cục hận hận trừng mắt liếc Tiểu Vân, xoay người đi trở lại bên cạnh Liệt Hỏa.

"So đo với một tiểu hài tử làm cái gì." Liệt Hỏa trừng mắt nói với Tử Vũ.

Tử Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liệt Hỏa, nhíu mày mỉm cười. Nàng nào có so đo với tiểu hài tử, bất quá trêu chọc mà thôi.

Tiểu Vân thấy Tử Vũ bị Liệt Hỏa bắt trở lại bên người, con ngươi chuyển vài vòng hướng về phía Liệt Hỏa nói: "Các ngươi muốn đi Mộc giới, phải băng qua vân băng nguyên, mà vân băng nguyên một bên đối mặt với huyễn hải ta, một bên cần Băng tộc vương lệnh mới có thể mở kết giới rời đi, hiện tại vương tộc thất thủ, các ngươi nếu muốn đi qua, phải hỗ trợ mới qua được."

Tiểu hài tử ngang ngược, tự nhiên có chỗ hơn người mới có thể khiến người lớn yêu thích, tiến tới sủng ái hung hăng càn quấy, mà Tiểu Vân là một đứa thông minh khiến người ta yêu thích, trong lòng Tử Vũ muốn gì, y tự nhiên hiểu rõ, lúc này huyễn hải mang viện binh, nước xa không cứu được lửa gần, cao thủ có sẵn tại sao không dùng, ngay cả gia gia y và tiểu thúc cũng không đối phó được, có bọn họ hỗ trợ khẳng định không thành vấn đề.

Liệt Hỏa nghe Tiểu Vân vừa nói như thế, nhất thời khẽ nhíu mày, Ứng Thanh Liên ở một bên không lên tiếng chậm rãi nói: "Nếu đây là sự thật, vân băng nguyên một bên tiếp giáp Mộc giới, kết giới là Long hoàng đích thân thiết lập, xác thực là băng tộc vương lệnh mới có thể mở kết giới rời đi."

Tử Vũ nghe lời này không khỏi nhìn Tiểu Vân cười  nói: "Tiểu tử, thật thông minh nha."

Tiểu Vân hừ lạnh một tiếng ngẩng cao đầu nói: "Giúp chính mình cũng tiện thể giúp bọn Hiểu Phong, nhất cử lưỡng tiện, nhưng ta nói trước, Băng tộc gặp chuyện không may đã vài ngày rồi, động tác cuả các ngươi nếu không nhanh chút, vương lệnh kia đến lúc không ở trong tay bọn Hiểu Phong, các ngươi muốn rời đi khả năng sẽ thành vấn đề lớn, giúp hay là không giúp, các ngươi xem đi rồi làm."

Tử Vũ nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Liệt Hỏa, không cần ngôn ngữ nhưng cũng đã rõ ý tứ của Liệt Hỏa, nhàn sự tự nhiên là mặc kệ, thế nhưngnhàn sự có quan hệ với mình, không thiếu được phải quản.

Bất quá, nàng không thích bị người ta uy hiếp, cho dù là một tiểu hài tử cũng không được, mặt mày hơi hơi chuyển, Tử Vũ cười nhìn Tiểu Vân nói: "Chắc có chuyện ngươi còn chưa biết, chúng ta cũng không vội đi vào Mộc giới, càng thêm không vội mà băng qua vân băng nguyên, phong cảnh đẹp như thế này, cho dù lưu lại tám mười năm cũng không thành vấn đề, cũng không biết tám mười năm sau, Băng tộc sẽ là bộ dạng gì đây?"

Tiểu Vân vừa nghe lời này nhất thời thay đổi sắc mặt, oán hận trừng mắt nhìn Tử Vũ lại nói không ra lời, một bên Ứng Thanh Liên nhất thời cười ha ha nói: "Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, chớ học theo người lớn đùa bỡn tâm nhãn, trước mặt ngươi là kẻ đã thành tinh, ngươi sao đấu thắng." Tiểu Vân nghe vậy sắc mặt đen hơn.

Con chim mập mạ kia nghe mấy người đối thoại như vậy, thấy Tiểu Vân muố ba người này hỗ trợ, mà cô gái này không giúp, không khỏi vành mắt hồng hồng, hung hăng cắn răng, sau đó một bộ dạng khảng khái hy sinh đi tới trước mặt Tử Vũ, ngẩng đầu nhìn Tử Vũ nói: "Cầu tỷ tỷ giúp chúng ta một tay, tỷ tỷ nếu như thích Hiểu Phong, Hiểu Phong nguyện ý. . . Hiểu Phong nguyện ý lấy thân báo đáp."

Đùng, lời này như trời trong giáng sét, khiến Tử Vũ nửa ngày không thể động đậy, nhìn con chim béo trước mặt rõ ràng ủy khuất vạn phần, lại cắn răng tiến lên mở miệng, trong lúc nhất thời thật không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu như một kẻ khác nói cũng không đến mức quá kinh hãi, nếu như một nam tử tuấn mỹ nói ra câu này, Tử Vũ còn muốn đắc ý, thế nhưng được một con chim béo lấy thân báo đáp, đây coi là chuyện gì nha, yêu giới này cũng quá phóng khoáng rồi, hài tử mới bây lớn a đã biết cái này. Tử Vũ nhìn con chim cánh cụt mập mạp trước mặt, thực sự ngay cả nghĩ không ra lấy thân báo đáp chính là từ tốt đẹp như thế, đặt ở trên người một con chim cánh cụt, sẽ là một hình tượng gì, không khỏi dở khóc dở cười nhìn con chim béo trước mặt ủy khuất vạn phần, nàng có tiềm chất sắc lang thế sao.

Còn bên cạnh Ứng Thanh Liên thì ngẩn ra, sau đó tiếng cười kia trong nháy mắt kinh thiên động địa. Ứng Thanh Liên vẫn luôn vẫn duy trì hình tượng ưu nhã lúc này cũng không đoái hoài tới vấn đề hình tượng gì nữa, ôm bụng cười té tại chỗ, mặt khác Liệt Hỏa thì hoàn toàn đen mặt, lửa trên đỉnh đầu cũng sắp bùng lên rồi.

"Hiểu Phong, em nói cái gì đó, mau trở lại." Tiểu Vân vừa tức vừa gấp, bước lên phía trước túm lấy Hiểu Phong.

Tử Vũ lúc này rốt cuộc phục hồi tinh thần lại , một chưởng đẩy ra Tiểu Vân, ngồi xổm xuống nhìn con chim béo Hiểu Phong hai mắt hồng hồng, lại cắn răng không khóc nói: "Em thực sự nguyện ý?"

Hiểu Phong kiên định gật gật đầu nói: "Chỉ cần tỷ tỷ có thể cứu người nhà cùng bằng hữu Hiểu PhongHiểu Phong nguyện ý."

Tử Vũ nghe vậy thu lạibiểu tình khinh bạc trên mặt, khẽ thở dài một tiếng, vươn tay vuốt đầu Hiểu Phong nói: "Tỷ tỷ giúp em là được, không cần em lấy thân báo đáp, tỷ tỷ chỉ là thích bộ dáng chim cánh cụt này mà thôi, cũng không có suy nghĩ khác." Dứt lời duỗi tay bế Hiểu Phong lên.

Thân tình, có thể vì thân tình mà làm đến bước này, khiến lòng  Tử Vũ chua xót đồng thời lại rất cảm động, đây mới là cảm giác của người nhà, mà nơi mềm mại nhất trong lòng nàng chính là tình phụ mẫu, ban nãy mới vừa định giúp bọn hắn, bất quá lúc này càng thêm cam tâm tình nguyện hỗ trợ.

"Tỷ tỷ, có thật không?" Hiểu Phong ngạc nhiên nhìn Tử Vũ.

Tử Vũ cười cười ôm hắn đến trước liệt hỏa mặt đen, gật đầu cười nói: "Đương nhân, bất quá Hiểu Phong cho tỷ tỷ ôm một cái, tỷ tỷ thích bộ dạng mập mạp này của Hiểu Phong nha."

Hiểu Phong nhất thời liên tục gật đầu, chim cánh cụt béo vốn là hình dáng vụng về, cộng thêm biểu tình vui sướng kích động, càng thêm khiến người ta yêu thích.

Liệt Hỏa mặc dù mặt đen lại, trong lòng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tử Vũ, cái này cùng tình huống của hắn tương tự biết bao, lần giúp đỡ này đã định rồi, bất quá đối với con chim béo muốn lấy thân báo đáp cho Tử Vũ này, Liệt Hỏa vẫn là không có sắc mặt tốt cho nó, nhìn Tử Vũ bên cạnh cười ha hả không ngừng.

"Đã như vậy, Hiểu Lan trước cám ơn ba vị , chúng tôi trốn ra cũng đã vài ngày, không biết Băng cung hiện tại thành ra hình dạng gì rồi, ba vị có thể cùng Hiểu Lan nhanh chóng tiến vào không." Hiểu Lan thấy thấy Tử Vũ  đáp ứng, lập tức lo lắng nói.

Tử Vũ nghe vậy nghiêng đầu nhìn Liệt Hỏa, tùy Liệt Hỏa quyết định, Liệt Hỏa thì trực tiếp gật đầu một cái nói: "Được, ta cũng muốn sớm rời đi một chút." Nếu như đi trễ, vương lệnh rơi mất, vậy thật là phiền toái. Lập tức Tiểu Vân nhanh chóng truyền tin tức cho Thuỷ Tinh cung, nhóm sáu người liền lên đường, hướng về phía Băng cung mà đi.

Liệt Hỏa, Tử Vũ, Ứng Thanh Liên tốc độ cứ gọi là nhanh, ngược lại Tiểu Vân và Hiểu Lan theo không kịp. Liệt Hỏa thấy vậy, giành trước một người nhấc lên Tiểu Vân, cùng Tử Vũ ôm con chim béo Hiểu Phong ngay lập tức lao vùn vụt về phía trước, Ứng Thanh Liên thấy vậy lắc đầu cười khổ, không có lựa chọn nào khác nhấc lấy Hiểu Lan, bước nhanh đuổi theo.

Băng nguyên mênh mông lướt như bay dưới chân ba người, tuyết sơn nhấp nhô sừng sững trước mặt sáu người, tuyết sắc tinh thuần, dày không thấy đáy, cũng may mà ba người yêu lực cường hãn, mới có thể bay như tên bắn ở bên trên, nếu như yếu kém, phỏng chừng cũng chỉ có thể bò trên mặt đất, vo viên lăn đi.

"Thật đẹp." Tử Vũ ngẩng đầu nhìn tuyết sơn cao ngất gần như nhập vào trong mây trước mặt, hứng lấy ánh mặt trời, tản ra cảm giác thần thánh muôn phần. Tử Vũ không khỏi ôm con chim béo Hiểu Phong khen ngợi.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, lời khen ngợi của Tử Vũ còn chưa rơi xuống, vài đạo hàn quang đột nhiên phá tuyết mà ra, hướng về phía Tử Vũ ôm Hiểu Phong cùng Ứng Thanh Liên nắm lấy Hiểu Lan nơi tay bắn tới, thế tới rào rạt, sát khí sắc bén, hẳn là đối với hai tỷ đệ Hiểu Phong hạ sát thủ.

"A." Hiểu Phong nhất thời bị dọa trắng mặt, hét ầm lêm.

Hàn quang tới nhanh, Liệt Hỏa, Tử Vũ động tác còn nhanh hơn. Liệt Hỏa hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trong nháy mắt yêu hóa, một trảo liền công khai chộp về phía mũi tên nhọn phóng tới. Ứng Thanh Liên ứng biến cũng nhanh, hầu như ngay cả sắc mặt chưa từng động một cái, tay áo bào vung lên, một đạo lam quang nghênh đón mũi tên nhọn từ mấy phương hướng phóng tới .

Hai người phối hợp ăn ý đón tên nhọn, Tử Vũ thì cổ tay run lên, hắc tiên trong nháy mắt biến dài, một roi liền hướng về phía những kẻ đột kích trốn trong tuyết, ba người không cần trao đổi, cư nhiên phối hợp thiên y vô phùng, không thể không nói một màn đứng đối nhau, ba người đã dựng nên cơ sở kiên cố.

Bịch, một tiếng vang nhỏ, hắc tiên của Tử Vũ trực tiếp đánh bay đống tuyết dày, địch nhân ẩn náu bên trong bị tóm ra. Cũng trong lúc đó Liệt Hỏa và Ứng Thanh Liên đánh bại địch nhân tập kích. Liệt Hỏa tốc độ càng thêm kinh người tóm lấy tên nhọn, trở tay bắn trở lại phía những kẻ đang bắn tới, chỉ nghe thấy âm thanh mũi tên nhập tuyết, sau đó một tia đỏ tươi bắt đầu lan ra dưới mặt tuyết, bạch địa hồng hoa, rất chói mắt.

"Chính là bọn họ, chính là bọn họ." Hiểu Lan dù sao cũng lớn tuổi, vừa thấy hắc tiên của Tử Vũ trói chặt người, một thân áo choàng đen, nét mặt không một tia biểu tình, cơ hồ như phủ băng, nhất thời vừa giận vừa hận kêu lên.

"Nói, ai phái các ngươi tới?" Tử Vũ nghe vậy mặt trầm xuống, cổ tay run lên một roi kéo tới gần, trầm giọng quát hỏi, phá vườn nhà người ta, kẻ như thế đáng trách nhất.

Không có âm thanhhắc y nhân bị trói tay chân căn bản không thể nhúc nhích, một chút âm thanh cũng không phát sinh, Tử Vũ thấy vậy nhướng mày, cổ tay run lên,vung roi trói người hung hăng đâm vào tuyết sơn bên cạnh, vừa cả giận nói: "Nói hay là không?"

Chỉ nghe bịch một tiếng vang lớn, kẻ bị đụng khóe miệng chảy máu, cư nhiên vẫn còn khỏe mạnh, Tử Vũ nhất thời tức giận, cổ tay đang muốn mang theo hắc y nhân đụng tới, bên cạnh Liệt Hỏa không lên tiếng đột nhiên nhanh tay bắt lấy Tử Vũ, Tử Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại, Liệt Hỏa khẽ lắc đầu nói: "Chết rồi."

Tử Vũ nhất thời ngẩn người, nàng cũng không có dùng bao nhiêu lực nha, Liệt Hỏa nhíu mày một cái: "Tử sĩ, nhiệm vụ thất bại đó là tự sát."

Tử Vũ không khỏi nhíu mày, yêu giới cũng có tiếng xưng hô tử sĩ này, đổi lại hiện đại mà nói có phải là đại loại như sát thủ hay không, bất quá sát thủ thất thủ còn có thể có lần thứ hai, tử sĩ còn lợi hại hơn, trực tiếp tự vận, có khí chất. Lập tức tay run lên một cái, buông ra kẻ đã chết, chỉ thấy hắc y nhân vừa rơi xuống đất, trong nháy mắt liền biến thành một con gấu bắc cựclông lá, thất khiếu chảy máu chết ở nơi đó.

Ứng Thanh Liên lúc này hứng thú cười nói: "Xem ra nhàn sự này thật đúng là độc thủ, đối phương lại còn có tử sĩ, ha hả, thủ đoạn càng độc càng tốt, như vậy mới có tính khiêu chiến, ta thích." Dứt lời, khẽ lắc đầu, một lọn tóc phất phơ, khí chất không phải ai cũng có thể có.

Liệt Hỏa nhìn mà sắc mặt phẫn nộ, rồi lại liếc mắt nhìn Hiểu Lan sợ bọn họ sợ hãi không giúp đỡ cùng Hiểu Phong bị dọa đến run rẩy trong lòn Tử Vũ, ngạo nghễ nhướng mày lên nói: "Nói rất hay, nếu quản thì phải quản đến cùng, ta muốn xem xem đối phương  rốt cuộc có lai lịch gì, có bao nhiêu lợi hại, lại dám nuôi tử sĩ, hừ, dám cản đường ta liền phải trả giá thật lớn."

Tử sĩ này, yêu giới là căm thù đến tận xương tuỷ, sớm đã có quy định không cho phép mọi người sở hữu, ở đây không ngờ lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa yêu lực còn không yếu, thật thú vị.

Tử Vũ thấy Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên nói chu sục sôi, nhất thời cũng bớt đi phần tâm tính thận trọng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt ngạo khí của Liệt Hỏa, cười nói: "Được, chúng ta phải đi nhìn một chút. . ."

"Đi ra." Lời còn chưa nói hết, Liệt Hỏa đột nhiên quát to một tiếng, một đạo kiếm khí màu đỏ liền đánh về phía mặt tuyết cách đó không xa, tuyết đọng bị nổ tung, một thân ảnh bị yêu lực của Liệt Hỏa đánh bay lên không trung, gương mặt hướng về phía mọi người tuy không biểu tình, nhưng cặp mắt kia lại có phần hiện lên một tia kinh hãi, hiển nhiên là không nghĩ đến y ẩn núp kỹ như vậy, Liệt Hỏa tại sao lại phát giác ra y.