Liệt Hỏa yêu phu - Chương 73 2 (hạ)

Chương 73 2: Vận đào hoa  (hạ)


Lời vừa rơi xuống, chỉ thấy phía trước Tiểu Vân ôm một vò rượu hướng phương hướng đại điện mà đi đến. Tử Vũ tức thì nhún nhún bả vai, hắc tiên trong tay vung lên, liền trói kẻ mang vò rượu đem tới.
Tiểu Vân trước tiên bị dọa sợ, định thần nhìn lại là ba người bọn Tử Vũ, không khỏi bất mãn quát: “Làm gì thế hả, mau buông ra, rượu này là gia gia muốn, ủ mấy trăm năm đó, đừng làm vỡ.”
Tử Vũ hắc hắc cười sáng lạn tiến tới, sờ sờ đầu Tiểu Vân nhíu mày nói: “Thật không phải, lại mang ngươi lên đường lần nữa.”
Tiểu Vân sau khi ngẩn người, nhất thời đen mặt, cả giận hỏi: “Vì sao lại là ta? Ở đây có điểm nào không tốt, mọi người đối đãi với các ngươi tốt như vậy.”
Tử Vũ sờ sờ mũi, tốt, quả thật nhiệt tình, bất quá đối với khí lạnh cùng cực tỏa ra ở sau lưng, nàng vẫn là cảm thấy mạng nhỏ quan trọng hơn. Chọc vào Liệt Hỏa, ngay cả tân lão hai Huyền Vũ vương liên thủ cũng đánh không lại hắn, nàng lại càng thêm không có cái bản lĩnh kia. Đều tại Liệt Hỏa hẹp hòi, bất quá chỉ là một hỏa mỹ nhân mà thôi, đến mức giận dữ như vậy sao.
Ở lần bắt cóc Tiểu Vân kia, Tiểu Vân tức giận đến muốn hộc máu, hảo cảm đối với bọn họ vốn đã biến mất. Nó bắt bọn họ một lần, sao lại đền những hai lần, thiên lý ở đâu?
Bốn người lặng yên không một tiếng động chuồn đến biên giới nội hải, Tiểu Vân đang muốn thi pháp mang ba người vào nước, sau lưng đột nhiên có một cỗ yêu lực cường đại hiện ra, “Không từ biệt mà đã đi rồi sao.” Tựa tiếu phi tiếu, âm thanh giống như giận mà không phải giận, làm cho bốn người trong nháy mắt xoay người lại.
Lão Huyền Vũ vương, chỉ thấy lão Huyền Vũ vương chậm rãi hiện thân ở trong nước, khuôn mặt hiền từ tiến về phía bốn người. Tiểu Vân nhất thời hoan hô một tiếng, liền nhào về phía lão Huyền Vũ vương, lại bị Tử Vũ nhanh tay lẹ mắt túm lại, để ở trước người làm con tin.
Lão Huyền Vũ vương thấy vậy lắc đầu bật cười, trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, quay đầu nhìn Liệt Hỏa nói: “Chuyến đi này gian nan, Mộc hoàng Lục Yêu tính tình cổ quái, bản lĩnh cao cường, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng liều mạng với họ.”
Tử Vũ, Liệt Hỏa đều không nghĩ đến lão Huyền Vũ vương đột nhiên sẽ nói lời này. Liệt Hỏa hơi ngây người, sau đó khẽ gật đầu với lão Huyền Vũ vương: “Liệt Hỏa hiểu.”
Lão Huyền Vũ vương khẽ gật gật đầu, tựa như vui mừng nói: “Tiểu Liệt Thanh có một nhi tử tốt.”
Tử Vũ nghe vậy mặt mày khẽ chuyển ngắt lời hỏi: “Ông quen ba ba?”
Lão Huyền Vũ vương cười nói: “Yêu giới tứ tướng thấy bổn vương cũng phải thỉnh an hành lễ, sao ta lại không quen biết, năm đó là do bổn vương đề bạt hắn lên một trong tứ tướng. Hừ, nếu không phải niệm tình Liệt Thanh, bổn vương sao lại khai hải vạn dặm xa xôi mang ngươi nhập vào hải vực ta.”
Liệt Hỏa, Tử Vũ, Ứng Thanh Liên đều là người thông minh, nghe lão Huyền Vũ vương vừa nói như vậy, hơi chút suy nghĩ liền đã hiểu ra. Ngày đó không phải là tình cờ, mà là lão Huyền Vũ vương cố ý đến mang bọn họ rời đi, tế tư chi hạ, cái gọi là quân nô gì gì đó, cũng liền hiểu ra ý nghĩa rồi, đây là vì nâng cao thực lực của Liệt Hỏa mà bố trí, nếu không đường đường vương tộc Thuỷ tộc, há có thể một chút luật pháp cũng không có.
Lão Huyền Vũ vương thấy mấy người bọn hắn đều hiểu ra, không khỏi nói với Liệt Hỏa: “Thiên phú cực cao, bổn vương vốn định rèn luyện ngươi vài năm, nâng cao toàn diện sau đó thả ngươi ra ngoài, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn, bổn vương đã không còn gì để dạy nữa, không hổ là nhi tử của tiểu Liệt Thanh.”
Liệt Hỏa nghe thế không khỏi có chút xấu hổ, nếu không phải Tử Vũ trộm toàn bộ linh dược của Huyền Vũ tộc, hắn cũng không có khả năng nhanh như vậy tăng đến trình độ này, nhất thời có hơi xấu hổ. Mà Tử Vũ thì da mặt thật dày, đầy mặt sáng lạn cười liên tục gật đầu: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi đỏ mặt, trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, sau đó đầy mặt chính sắc nhìn lão Huyền Vũ vương nói: “Đại ân của tiền bối, Liệt Hỏa không biết làm sao báo đáp, ngày khác chỉ cần chuyện Liệt Hỏa làm được, Liệt Hỏa nhất định sẽ báo đáp đại ân của tiền bối.”
Lão Huyền Vũ vương gật đầu ha ha cười: “Không tồi, không tồi, hảo nam nhi phải là như thế.” Bất quá nếu như ông biết bảo bối trong nhà đều là bị hai người trước mắt này ăn sạch, có lẽ ông sẽ cười không nổi.
“Được rồi, các ngươi phải đi rồi, bổn vương cũng sẽ không giữ lại. Vượt qua huyễn hải, phía trước chính là Vân Băng Nguyên, là con đường nhanh nhất đến Mộc giới. Bổn vương tiễn các ngươi một đoạn, đỡ phải chạy vài ngày, lại đụng phải chuyện xấu khác.” Nói đến đây lão Huyền Vũ vương không khỏi cười ha ha, Liệt Hỏa, Tử Vũ không khỏi xấu hổ.
“Vậy Tiểu Vân thì......”
“Để nó mang bọn ngươi qua, Vân Băng Nguyên các ngươi không quen, tiểu tử này rất quen thuộc với đám yêu tinh kia, sẽ thuận lợi hơn chút.” Tử Vũ còn chưa dứt lời, lão Huyền Vũ vương liền tiếp lời nói.
Tử Vũ vừa nghe nhất thời gật đầu nói tốt, cánh tay vốn muốn đẩy Tiểu Vân ra ngoài nhẹ kéo lại, một lần nữa kéo Tiểu Vân trở về, ôm cổ Tiểu Vân cười cứ gọi là gian trá.
Lão Huyền Vũ vương thấy vậy lắc đầu nhìn vào hắc tiên quấn trên cánh tay phải của Tử Vũ. Tử Vũ vừa thấy ánh mắt lão Huyền Vũ vương đảo tới, nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng mang theo Tiểu Vân lùi về sau một bước, núp ở bên cạnh Liệt Hỏa. Hắc tiên này nàng thật rất thích, vũ khí tốt như vậy nàng đi đâu tìm đây, không trả, kiên quyết không trả.
Lão Huyền Vũ vương thấy Tử Vũ phản ứng cứ gọi là một từ nhanh, không khỏi đảo mắt khinh thường, lắc đầu nói: "Thứ kia nếu đã cho ngươi dùng, tự nhiên là có lòng tặng cho ngươi, núp cái gì mà núp."
Tử Vũ nghe vậy nhất thời trên mặt cười như nở hoa, thẳng hướng lão Huyền Vũ vương cám ơn. Liệt Hỏa nhìn không được giơ tay vò tóc Tử Vũ, gia hỏa này sao lại xem trọng tiền tài thế kia chứ.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn nhìn Ứng Thanh Liên ở một bên không lên tiếng, cười nhàn nhã, lão Huyền Vũ vương cười cười nói: “Ngươi ta thế nhưng lại không tặng gì cả.”
Ứng Thanh Liên tao nhã cười: “Không hề gì.”
Sau khi nói mấy lời chia tay, lão Huyền Vũ vương vung tay lên, hải vực trước mặt chợt mở ra đại đạo. Tiểu Vân vẻ mặt không tình nguyện lại không có cách nào dẫn đầu tiến về phía trước, súc địa thành thốn, ngàn vạn dặm hải vực có lão Huyền Vũ vương xuất mã, so với Tiểu Vân quả thực không ở cùng cấp bậc.
Ngắn ngủn một canh giờ, bốn người liền từ đáy nước ngoi lên, so với toàn lực đối phó lần trước, đi vài ngày còn chưa đi được một nửa lộ trình, nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Bốn người từ lúc ngoi lên khỏi đáy nước, đã bị cảnh sắc trước mắt làm choáng váng. Băng nguyên mênh mông, một thế giới tuyết trắng, trắng thuần túy, trắng không chút tạp sắc, thế giới tuyết trắng tinh thuần như lưu ly thế này, làm cho con người ta tận đáy lòng phát ra tán thưởng.
Tới gần vị trí tiếp giáp biển rộng mênh mông, tất cả đều là từng tảng từng tảng bông tuyết, lóng lánh trong suốt, có thể chiếu ra người đi ở phía trên, mà xa xa tầng tầng lớp lớp núi đồi nhấp nhô, mặt băng, tất cả đều là một khoảng trắng mênh mông, liếc mắt nhìn lại, căn bản không thấy bến bờ. Thế giới như vậy, khiến Tử Vũ ngay cả hô hấp hầu như cũng ngừng lại, thật đẹp, thế giới thật tinh khiết.
“Thật chưa trải sự đời.” Tiểu Vân thấy ba người đều có chút giật mình ngây người, không khỏi nhếch miệng, mặt lộ vẻ khinh thường nói. Vốn hảo hảo ở Thủy Tinh cung hưởng lạc, không ngờ lại bị gia gia tống cho bọn họ, dẫn đường cho họ, quả thực ghét muốn chết, bởi vậy trong lời nói cảm xúc bất mãn thật nghiêm trọng..
“Oa, thật đẹp mà.” Tử Vũ lao về trước, vọt ra xa nằm rạp trên đất. Mặt băng kia trơn như mỡ, một cú lao này, Tử Vũ vọt xa trăm mét.
“Mất mặt, mất mặt.” Tiểu Vân nhất thời kêu to, không phải là chút băng thôi sao, đến nỗi như thế này, quả thực là cực kỳ mất mặt nó. Nếu quanh đây có bằng hữu quen thấy nó mang người tới bộ dạng như thế này, còn không chê cười nó đến chết sao, nhất thời giương nanh múa vuốt vọt tới.
Liệt Hỏa thấy vậy cũng là trợn trắng mắt, cho dù chưa thấy qua cũng không nên đến mức như thế, lập tức vọt theo Tiểu Vân.
Ứng Thanh Liên thì chậm rãi từng bước một đi tới, chỉ là một bước sải ra chỉ sợ là chưa tới mười thước, lại cứ vẫn là khí chất phong nhã thái quá, đi trên mặt băng, quả thực có phần phiêu dật xuất trần, làm cho người ta hoài nghi chính là thần tiên hạ phàm trần.
“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Xông tới thấy Tử Vũ cư nhiên ở trên mặt băng chơi đùa, Liệt Hỏa nổi cơn tam bành rống về phía Tử Vũ. Đó là chuyện trẻ con mấy tuổi làm ra, nàng lớn như vậy còn làm ra loại chuyện này, thật xấu mặt mà.
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa rống giận, ngược lại càng thêm cao hứng nhào xuống đất không dậy. Vốn dĩ nàng cũng không phải là loại tính tình này, nhưng sau khi đi theo Liệt Hỏa lâu như vậy, không ngờ càng ngày càng vui vẻ, càng ngày càng nghịch ngợm, nhưng hiển nhiên nàng cũng không có ý nghĩ muốn thay đổi.
Tuyết mênh mông này, bên trên bóng loáng, lại không thấy lạnh chút nào, sờ vào chỉ cảm thấy thật thoải mái, thật tinh khiết, cùng với ở trong xã hội hiện đại, phải bao thành cái bánh chưng mới có thể nhìn thấy tuyết, mới có thể trượt tuyết ra xa như vậy. Hiện tại nàng một thân trang phục hè, lại ở giữa băng thiên tuyết địa chơi đùa, cảm giác này, khẳng định đối với nhân loại mà nói chính là trước nay chưa từng có, cho nên Tử Vũ vừa nghĩ đến đến điểm này, nhất thời cảm thấy đắc ý cực kỳ, sao lại còn để ý xấu mặt hay không xấu mặt, chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
Liệt Hỏa thấy vậy vừa giận vừa cười, một phen nhào tới bắt lấy Tử Vũ, nhấc lên giáo huấn một trận. Mà Tử Vũ thì nghe tai này qua tai kia, vẻ mặt hưng phấn ôm Liệt Hỏa.

“Tiểu Vân.” Đang lúc lôi lôi kéo kéo, một âm thanh yếu ớt, tràn ngập hưng phấn đột nhiên truyền đến, bốn người đồng thời quay đầu nhìn, thấy phía sau núi băng sơn một con chim cánh cụt mũm mĩm cao cỡ nửa người chui ra, lắc lắc lư lư chạy về phía Tiểu Vân. Bộ dáng kia buồn cười biết bao, mắt Tử Vũ trong phút chốc phát ra từng đốm sáng rực rỡ, thật đáng yêu làm sao.