Liệt Hỏa yêu phu - Chương 75

Chương 75: Băng Thành



Hình minh họa cho kiến trúc phi lương đấu củng của Băng thành

Điều chỉnh lại một chút tâm tình, Hiểu Lan sắc mặt tái nhợt nói: " Trong Băng cung cũng không phải phản loạn, cũng không phải địch nhân muốn cướp đoạt vị trí Vương tộc mà là con mãng xà tinh bị đè dưới hai mươi mốt trực đã thoát khỏi phong ấn giam cầm, khống chế toàn bộ Băng thành".

Liệt hỏa, Tử Vũ nghe thấy cũng chưa có gì kinh ngạc, thế nhưng điều này đối với Tiểu Vân hiểu biết Băng tộc không ít lại thay đổi toàn bộ sắc mặt, khẩn trương nắm chặt tay Hiểu Phong bên cạnh, khiếp sợ nói: " Cái gì, mãng xà đã thoát khỏi phong ấn rồi, điều này sao có thể? Đó không phải là hai vị trưởng bối Chu Tước cùng Bạch Hổ năm đó liên thủ phong ấn sao? Nó sao có thể trốn khỏi?"

Sắc mặt Hiểu Lan nửa là hổ thẹn, nửa là lúng túng trầm ngâm một lát, run giọng nói: " Là Vương thúc, sau khi say rượu đã vô ý phá hủy phong ấn, mới để cho con mãng xà thoát thân." Nói xong, giọng run rẩy đến gần như không nói thành lời.

Sắc mặt Tiểu Vân sau khi thay đổi mấy lần, giận dữ nói: "Đây, đây là đại tội đó".

Hiểu Lan nghe vậy cuống quít gật đầu nói: "Cho nên, cầu mọi người nghìn vạn lần chớ nói ra ngoài, bằng không Vương tộc chúng tôi sợ là sẽ không chết trong tay mãng xà, cũng sẽ chết trong tay Long hoàng". Cũng là bởi vì lo lắng đến điểm ấy cho nên ngay từ đầu nàng mới giấu giếm không nói.

Tiểu Vân nghe vậy liên tục giậm chân, Tử Vũ thấy vậy không khỏi nhíu mày hết nhìn Hiểu Lan lại nhìn Tiểu Vân, không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghe lời thì không phải là một con mãng xà trốn thoát sao, có quan hệ gì tới Long hoàng, có nghe nhưng không hiểu.

Liệt Hỏa bên cạnh thấy vậy giơ tay xoa đầu Tử Vũ, lại nói: "Tự ý rời cương vị ở Yêu giới là đại tội, đặc biệt là loại tội phạm bị giam  giữ này. Bởi do bản thân sơ xuất tha ra ngoài là tội lớn nhất của Yêu giới, đừng nói sau này không còn Vương quyền nữa, ngay cả có thể bảo vệ bản thân không chết đã là cực kỳ khó khăn rồi."

Liệt Hỏa khiến Tử Vũ hiểu rõ, quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hiểu Lan nói: "Mãng xà tinh rốt cuộc là cái thứ gì? Vì sao lại bị giam cầm?" Ở Yêu giới, không phải phạm vào tội lớn ngút trời sẽ không bị phong ấn nhốt lại, hơn nữa còn là Bạch Hổ Chu Tước hai vương liên thủ phong ấn. Thứ nhất nói rõ con mãng xà này bản lĩnh thông thiên, thứ hai nói rõ tội lỗi nó phạm có chết cũng chưa hết tội.

Hiểu Lan lắc lắc đầu nói: "Cái này ta không biết, trước đây ta cũng không biết bên dưới Băng cung bọn ta lại có phong ấn một con mãng xà tinh. Là phụ vương phát hiện không bình thường, lúc đưa ta và đệ đệ xuất thành cầu cứu Huyền Vũ Vương đại nhân đã khẩn cấp dặn dò ta vài câu. Con mãng xà tinh này rốt cuộc là kẻ nào, phạm vào tội gì, ta cũng không biết."

Ta dựa vào bộ dáng chỉ biết là không sai, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn có chút như lọt vào trong sương mù, ù ù cạc cạc mở to mắt nhìn mọi người, chỉ biết đó là những lời nói thực.

Tiểu Vân thì quay sang Liệt Hỏa nhún nhún vai. Hắn cũng là từ chỗ gia gia hắn nghe được chút chuyện, biết bên dưới Băng cung của Băng tộc có áp chế một con mãng xà tinh, nghe nói tương đối lợi hại. Cụ thể hắn cũng không biết giá trị của kẻ này.

Liệt hỏa nghe thế không khỏi hơi nhíu nhíu mày, Ứng Thanh Liên ở một bên vẫn không nói gì lúc này đột nhiên vuốt càm nói: "Ngược lại ta có nghe nói qua có một nhân vật như vậy."

Sau khi thu hút ánh mắt của mọi người, Ứng Thanh Liên hiếm khi không có chút nào đùa cợt, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Vị trí thứ nhất trên bảng truy nã của Yêu giới, mãng xà tinh Viên Hắc, trăm năm trước đốt giết cướp đoạt, không chuyện ác nào không làm, hơn nửa Yêu giới đều bị y náo loạn đến kinh hoàng không chịu nổi, thực lực cường hãn, ra tay độc ác, tính tình dâm loạn, rất háo sắc, tung hoành Yêu giới hầu như không ai có thể ngăn cản."

Nói đến đó hơi hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Đến cuối cùng, Yêu hoàng không thể nhịn được nữa, lệnh cho Bạch Hổ và Chu Tước hai vương liên thủ cầm nã, sau đó không còn nghe thấy chuyện ác của y nữa. Ta còn tưởng rằng là đã bị giết, không nghĩ tới lại là bị đè dưới vân băng nguyên, lệnh cho Băng tộc trông giữ." Nói đến đây phát ra một tia hưng phấn.

"Wow, nhân vật lợi hại à nha." Tử Vũ nhíu mày, nghĩ đến đây là tên hắc đạo cấp bậc lão đại, ý nghĩ vừa thay đổi, Tử Vũ đột nhiên tiến tới trước mặt Ứng Thanh Liên, trợn to mắt nhìn trợn to mắt nói: "Ta nói này, cái tên này rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi, chuyện trăm năm trước ngươi cũng nghe qua, chẳng lẽ là một lão yêu tinh?"

Ứng Thanh Liên nhất thời tức giận, trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: "Ta phong lưu phóng khoáng, phong độ ngời ngời thế này, chỗ nào giống lão yêu tinh? Mắt nàng kiểu gì thế, chẳng lẽ không biết trong tửu lâu, phòng trà tin tức là nhiều nhất sao? Một đại lão bản như ta đây biết chút chuyện có gì kỳ quái, làm sao giống vài người thiển cận quê mùa, cái gì cũng không biết." Vừa nói vừa trừng mắt liếc Liệt Hỏa.

Liệt hỏa căn bản không để ý tới Ứng Thanh Liên khiêu khích, một phát bắt lấy Tử Vũ xách trở về, trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: "Không cho phép đến gần như thế." Tử Vũ không khỏi cười hắc hắc, cực kỳ nhu thuận áp sát vào cạnh Liệt Hỏa, rước lấy cặp mắt trợn trừng của Ứng Thanh Liên.

Lần này chân chính biết mọi người đối mặt với cái gì rồi, Liệt Hỏa chăm chú nhìn Hiểu Lan thấp thỏm khẽ nhíu mày suy tư. Hiểu Lan thấy vậy cắn chặt răng, sắc mặt buồn bã muốn khóc.

Tiểu Vân lần này hiếm khi không nói lời mạnh miệng, chần chừ một lát rồi nói: "Ta thấy vẫn là ta nên quay về tìm gia gia và tiểu thúc. Nếu là tên ma đầu này, bọn người gia gia đứng ra mới được."

Liệt Hỏa nghe thế hừ lạnh nói: "Năm đó Bạch Hổ và Chu Tước hai vương liên thủ mới có thể tróc nã được, hiện tai một Huyền Vũ vương có biện pháp gì, lão tay yếu chân run, vẫn là nên an hưởng tuổi già tốt đi." Dứt lời nắm tay Tử Vũ xoay người tiến về phía trước. Tiểu Vân nhất thời có chút sững sờ, cư nhiên lại có người nói gia gia hắn tay yếu chân run, thực là tức chết đi được.

Ứng Thanh Liên thấy Liệt Hỏa kéo Tử Vũ đi xa. Đám người Hiểu Lan, Tiểu Vân còn đang sững sờ, không khỏi lắc đầu nói: "Còn không mau đuổi theo, còn nói mình thông minh, một đám ngu như heo." Dứt lời phất ống tay áo, phiêu phiêu như tiên tiến về phía trước.

Hiểu Lan cùng Tiểu Vân đều là người cơ trí, nghe Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, nhất thời đại hỉ, đây là Liệt Hỏa đã đáp ứng hỗ trợ rồi, hai người túm lấy Hiểu Phong đuổi theo hướng ba người  vừa rời đi. Có thể thu xếp không kinh động đến những người khác là tốt nhất, bằng không hậu quả đối với Băng tộc thiết tưởng không kham nổi.

Liệt hỏa, Tử Vũ đi rất nhanh, không quá vài ngày đã tiếp cận Vương  thành của Băng tộc, khu nội địa của vân băng nguyên.

Vân băng nguyên này thời tiết cũng thực là quá quái dị, bên ngoài vẫn là băng tuyết liên miên, lạnh đến phà hơi ra cũng đóng băng, thế nhưng càng đến gần Vương thành thời tiết ngày càng nóng. Đây là cái đạo lý gì, chưa nghe nói qua những loài động vật  như chim cánh cụt, gấu bắc cực hàn băng lại đi thích khí hậu nóng bức của mùa hè. Khí hậu này thực sự khiến Tử Vũ mơ hồ, lẽ nào Yêu tinh cũng biến dị.

"Nóng quá, nóng quá." Bị Tử Vũ ôm ở trong lòng xem như máy điều hòa không khí, chim cánh cụt béo Hiểu Phong thực sự không chịu nổi, vụt một tiếng biến thành hình người, nhất thời để lột thân thể trần truồng bị Tử Vũ ôm ở trong ngực.

Liệt hỏa thấy vậy nhất thời sắc mặt đen thui, túm lấy Hiểu Phong nhấc lên ném về phía Tiểu Vân. Tiểu Vân v65i vàng giang hai tay đón lấy, không nghĩ tới sức lực Liệt Hỏa không nhỏ, bị thế tới của Hiểu Phong đụng đến đặt mông ngồi xuống đất. Tiểu Vân không khỏi cả giận nói: "Dùng lực lớn như vậy làm gì? Hiểu Phong vẫn là con nít đó." Lời nói này hình như không coi hắn là trẻ con, khiến người ta nghe xong dở khóc dở cười.

Liệt Hỏa nhất thời mở trừng hai mắt, khiến lời nói phẫn nộ của Tiểu Vân đều rụt lại trong miệng,không dám phát  ra nữa.  Ứng Thanh Liên thấy vậy không khỏi cười ha ha, nổi máu ghen với một đứa trẻ, Liệt Hỏa này thật đúng là một bình dấm chua, thật không phong độ mà.

Tử Vũ dở khóc dở cười liếc nhìn sắc mặt đen thui của Liệt Hỏa, giơ tay kéo tay Liệt Hỏa, quay đầu nhìn Hiểu Lan đang không ngừng lau mồ hôi, nghi ngờ hỏi: "Đã sợ nóng như vậy vì sao còn muốn trú thành ở nơi nóng thế này?" Đây là đạo lý gì chứ.

Hiểu Lan vừa lau mồ hôi vừa lắc đầu nói: "Không phải như thế, vân băng nguyên chính là thế giới băng tuyết, là nơi đóng băng. Hơn nữa vân băng nguyên là nơi lạnh nhất, làm sao có thể nóng như vậy. Lúc chúng tôi rời đi không phải là bộ dạng này, đột nhiên biến hóa thế này, nóng quá." Vừa nói vừa càng không ngừng lau mồ hôi.

Tử Vũ thấy bộ dạng hai tỷ đệ cực khổ, không khỏi nhíu mày, khí hậu đột nhiên cải biến, đây chính là do mãng xà tinh Viên Hắc được phóng xuất làm ra, lại không lên tiếng, nhìn Liệt Hỏa đợi Liệt Hỏa ra quyết định. Trước kia ở xã hội hiện đại, không có ai có thể dựa vào, tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân, thực vất vả. Hiện tại có Liệt Hỏa có thể dựa vào thì kiên quyết thi hành  chính sách có thể dựa vào liền dựa, có thể không suy nghĩ liền không suy nghĩ, dù sao có Liệt Hỏa chắn phía trước, nàng muốn làm sâu lười, làm sâu lười có người yêu thương.

Ứng Thanh Liên tiếp lời: "Xà tính đông ngủ hè thức, thì ra khí hậu không thích hợp cho y xuất thế, hiện tại khí hậu ấm áp này ngược lại có lợi cho y."

Liệt Hỏa nghe vậy gật đầu, nhìn bộ dạng cực khổ cực kỳ của Hiều Lan và Hiều Phong, Liệt Hỏa hơi nhíu nhíu mày nói: "Ta thấy các ngươi đợi ở đây thì hơn, càng đi lên trước khẳng định sẽ càng nóng, các ngươi đi chỉ có hại không ích gì." Trái ngược với bọn họ, công năng khí hậu như thế này được xem như thoải mái, nhưng đối với tập quán sinh sống của Băng tộc tại thế giới hàn băng mà nói, khả năng quá miễn cưỡng rồi.

Ứng Thanh Liên vừa nghe lời này, nhất thời nói: "Ta không ở lại."

Loài hồ ly chưa nghe nói đần bao giờ, lời Liệt Hỏa vừa rơi xuống, lập tức tỏ rõ thái độ của bản thân. Lưu lại ba đứa nhỏ, chuyện này không xấu, nếu như đối diện với kẻ cường hãn như vậy ba đứa này chỉ có thể bó chân bó tay. Bất quá bọn chúng trong lúc chạy trôn lại còn rơi vào tình cảnh bị truy sát, không lưu lại người ở lại bảo hộ chúng mới là lạ. Hắn mới không cần, hắn muốn đi gặp hắc lão đại kia.

Liệt Hỏa nghe Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, cũng không phản bác trực tiếp gật gật đầu nói: "Được, vậy ta lưu lại, ngươi đi." Lập tức lùi ra sau một bước, đứng bên cạnh Tiểu Vân, khoanh tay nhìn Tử Vũ.

Ứng Thanh Liên nhất thời đại hỉ, ha hả cười nhìn Tử Vũ nói: "Lão bà, đi, chúng ta cùng đi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo bảo hộ lão bà của ngươi."

Tử Vũ hắc hắc cười xán lạn hai tiếng, dưới cái nhìn bức người của Liệt Hỏa, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Liệt Hỏa, nhún vai nói với Ứng Thanh Liên: "Lão công ta ở đâu, ta ở đó. Cái này, ngươi đi một mình đi ha."

Ứng Thanh Liên nhất thời hung tợn trừng mắt nhìn Liệt Hỏa nói: "Ngươi đồ Khuyển yêu chết tiệt."

Liệt Hỏa đắc ý hất cằm nhìn Ứng Thanh Liên nói: "Ngươi ở lại hay ta ở lại?"

Ứng Thanh Liên cực kỳ bất mãn quay đầu nhìn Tử Vũ nói: "Lão bà, nàng quá thiên vị." Tuy trong miệng nói như vậy nhưng bước chân lại di chuyển về phía Tiểu Vân. Đùa sao, một mình hắn đi, một tên hắc lão đại cấp bậc như thế, hắn làm sao đối phó lại y.

Tử Vũ cười hắc hắc nói: "Ta vốn là một lòng hướng về hắn, sao lại nói bất công." Liệt Hỏa nghe vậy, đuôi lông mày khóe mắt đều là nụ cười đắc ý khiến Ứng Thanh Liên phỉ nhổ vài cái.

"Chúng ta trước vào thành xem một chút, các ngươi tránh ở gần đó đi. Nếu có tin tức chúng ta sẽ quay về bàn bạc với các ngươi." Liệt Hỏa cũng không lãng phí thời gian, rất nhanh phân phó.

Hiểu Lan dù sao cũng là con cái Vương tộc, kiến thức và gan dạ đều có, biết mình chỉ là gánh nặng, lúc này rất nhanh vẽ ra kết cấu của Băng cung cùng phương hướng Băng thành và đặc trưng của người trong Vương tộc, cũng không nói thêm lời cảm kích nào. Đại ân như thế này đã không thể hồi báo bằng lời nói được.

"Lão bà, cẩn thận một chút." Ứng Thanh Liên cố ý xem nhẹ Liệt Hỏa, quay qua Tử Vũ ôn nhu dặn dò. Tử Vũ còn chưa trả lời đã bị Liệt Hỏa nắm cổ tay, nhanh chóng phóng đi, để lại cho Ứng Thanh Liên bóng lưng xem như trả lời.

Băng thành, hết thảy đều do băng tinh mà thành. Ánh mặt trời vàng óng kia chiếu rọi vào Băng thành, khúc xạ ra những tia sáng cầu vồng, vạn phần rực rỡ và mê người. Phần tinh thuần hòa cùng thuần túy kia, thật sự là ở bất cứ nơi đâu, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể so sánh.

Thế nhưng, địa phương vốn dĩ xinh đẹp rực rỡ này lại đang dần dần tan rã. Từng tòa từng tòa kiến trúc trong suốt lóng lánh dưới khí hậu ấm áp, đang thong thả tan rã. Từ mái hiên, tường bích, bậc thềm, các dạng kết cấu đang tan ra, tựa như những công trình kia đang rơi lệ, từ đầu chảy đến chân, thẩm thấu vào mặt tuyết, dần dần biến mất.

Tử Vũ thấy còn chưa tiến vào Băng thành đã xuất hiện những biến hóa lớn như thế này không khỏi chặc lưỡi. Nhìn lướt qua đường phố không một bóng người, mặc dù đang ở ngoài cửa thành thế nhưng tình huống không có một bóng người thế này thực sự quá quỷ dị rồi, không khỏi nói: "Ngươi thấy thế nào?"

Liệt Hỏa nhíu mày nói: "Vào xem thì biết." Liền hướng cổng thành đang mở không một bóng người đi đến.

Thất thải lưu ly thế giới, nếu ngoài thành đã là xinh đẹp rực rỡ thì bên trong thành chỉ có thể dùng thiên kính để hình dung. Trong mắt Tử Vũ, kiến trúc kia mang theo chút sắc màu Thái Lan, nóc nhà hình bầu dục, thiết kế dạng phi lương đấu củng, thủ nghệ khéo léo tuyệt vời. Một từ mỹ không đủ để hình dung về thế giới băng tuyết, thế giới lưu ly như thế này chỉ có thể dùng một câu Phật ngữ để hình dung : 'Nơi nào bám bụi trần', chân chính không nhiễm một tia bụi trần.

"Thực không thể tưởng được." Tử Vũ khẽ khàng ca ngợi, thế giới to lớn, không hiếm vật lạ, vốn cho là đã thấy nhiều cảnh đẹp thiên hình vạn trạng tại thế giới hiện tại, bất kỳ cảnh sắc gì cũng sẽ không động dung, không nghĩ tới, thực như ếch ngồi đáy giếng. Kiến trúc như thế này đã vượt qua trí tưởng tượng của loài người, thật khiến người ta rung động.

Trong lúc Tử Vũ thán phục cảnh sắc tuyệt mỹ, Liệt Hỏa bất chợt lướt qua cổng thành bọn họ vừa đi qua, một đạo thanh quang lờ mờ lóe lên nhưng không nhập vào trong không khí, nhanh đến dường như chưa từng xảy ra. Liệt Hỏa thấy vậy hơi nhíu mày, mặt mày lóe lên một tia cuồng vọng cùng ngạo khí, mang theo Tử Vũ sải bước vào trong Băng thành.

"Cứu mạng . . . đừng . . . đừng . . ." Vài bước tiến vào trong thành, hai người còn chưa lấy bản đồ Hiểu Lan đưa ra xem thì một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết từ đằng xa vọng đến.

Liệt hỏa, Tử Vũ nhất thời liếc nhìn nhau, thân hình lóe lên liền hướng về nơi đó chạy tới. Khi đên nơi vừa thấy, nhất thời Tử Vũ dấy lên phẫn nộ.

Chỉ thấy trên đường phố cạnh băng nhai một nam tử toàn thân ô uế, đối mặt với bọn họ là một nữ tử bị đè ép. Y phục trên người cô gái kia đã te tua đến không thể che thân, vẻ mặt bi phẫn và khuất nhục kêu gào, liều mạng giãy dụa và phản kháng, lại bị nam tử trên người đè thật chặt, không thể động đậy.

"Kêu đi, dùng sức kêu đi, ta thích ngươi kêu nha, ngươi kêu càng lớn ta càng hưng phấn, hắc hắc, xem xem Băng thành còn ai ra cứu ngươi, bọn chúng ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là." Nam tử toàn thân hắc khí, mặt cười dâm đãng, duỗi đầu lưỡi liếm lên mặt nữ tử, đầu lưỡi đỏ tươi chẻ nhánh kia khiến Tử Vũ nhìn thấy mà muốn nôn.

"Buông ta ra, buông ta ra." Tiếng kêu sắc nhọn xen lẫn tuyệt vọng hòa cùng sợ hãi.

Mắt thấy cô gái bị bao phủ bởi hắc khí trên người nam tử kia, ngay cả khi cô gái muốn biến trở lại bản thể cũng không làm được. Thật khinh người quá đáng, nhất thời Tử Vũ cuộn chặt nắm đấm, nhanh chóng xông tới, quất roi về phía nam tử kia.

"Ai dám phá hỏng chuyệt tốt của gia gia ta?. . . A. . . " Nam tử cảm thấy không tốt, chỉ kịp ngẩng đầu lên đã bị roi của Tử Vũ quất trúng người, trói lên cao sau đó hunh hăng nện xuống đường, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, cứ như vậy đã kết thúc sinh mạng bẩn thỉu.

Mọi thứ bất quá chỉ trong nháy mắt, tay Tử Vũ run lên một cái, chiếc roi co rụt lại ném ra xà nhân đã bị cắt ra thành mấy khúc kia. Cô gái thiếu chút nữa bị khi dễ kia vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Đừng khóc, đừng khóc, ta giết hắn rồi, cô đừng sợ." Tử Vũ bước nhanh tới, giơ tay ôm lấy cô gái hầu như trần trụi toàn thân. Liệt Hỏa thì khẽ nhíu chân mày, tức giận đầy mặt trừng mắt nhìn dâm xà đã bị giết chết, đưa lưng về phía hai người mà đứng.

Cô gái dưới giọng an ủi ôn hòa của Tử Vũ chậm rãi khôi phục thần trí, Tử Vũ chỉ thấy một đạo bạch quang lóe lên, cô gái liền biến thành một con gấu Bắc cực nho nhỏ dán chặt vào người nàng, nươc mắt đã ngừng rơi. "Ta sợ, ta sợ."

"Chết rồi?Không, không, vẫn còn có rất nhiều, vẫn còn có rất nhiều." Tử Vũ vẫn chưa nói hết, cô gái nọ đột nhiên kêu lên. Cơ thể vốn dĩ dán ở trong lòng Tử Vũ lập tức dựng thẳng sau đó đứng lên, một phát bắt lấy cánh tay Tử Vũ lo lắng nói: "Bọn chúng rất nhiều, nhanh lên, cứu tỷ tỷ và đệ đệ của ta đi, bọn họ vẫn còn ở bên trong, nhanh lên." Vừa nói vừa kéo Tử Vũ chạy vào bên trong thành.

Tử Vũ thấy vậy còn chưa lên tiếng, Liệt Hỏa hỏa đã lên tiếng nói: "Đuổi theo." Tử Vũ nghe vậy gật đầu, thấy cô gái đã tỉnh lại bước chân nhanh nhẹn, dứt khoát một phát ôm lấy con gấu nhỏ, chạy về phương hướng mà nàng chỉ.

Không có nhận xét nào: