Chương 74 2 : Lấy thân báo đáp

"Trẻ con." Ứng Thanh Liên khinh thường hướng về phía tử sĩ bị đánh bay đang điên cuồng phun máu kia lắc lắc đầu, còn muốn nói gì đó, đột nhiên xung quanh truyền đến vài tiếng ầm ầm, nhất thời Ứng Thanh Liên thu lại sắc mặt khinh thường, chống lại cặp mắt đang xoay tròn của Liệt Hỏa.

"Không tốt rồi, tuyết lở." Hiểu Lan là cư dân cư trú lâu năm ở đây, vừa nghe âm thanh vang dội kia sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hoảng hốt hét lớn, sáu người trong nháy mắt sắc mặt đại biến. Tuyết sơn chập chùng, sừng sững cao vút như thế này, lại thêm bọn họ vừa vặn ở chân núi, hậu quả thiết tưởng không kham nổi.

Hai mắt Liệt Hỏa bốc lửa tức giận nói: "Thủ đoạn thật độc, cư nhiên nổ núi." Một bên túm lấy Tử Vũ, lớn tiếng nói: "Chạy mau."

Tử Vũ đương nhiên biết sự lợi hại của tuyết lở, tuy rằng bản thân vẫn chưa trải qua, thế nhưng trong TV và sách lý giải cũng không ít. Nếu như chạy không kịp bị tuyết chôn vùi bên dưới, ngay cả có bản lĩnh thông thiên cũng không ngoi lên được. Hiện tại, nàng mặc dù là nửa người nửa yêu, cũng không biết cụ thể hẳn phải được coi là loại chủng tộc nào, bản lĩnh cũng có chút, thế nhưng nếu như bị chôn ở trong tuyết vài trăm nghìn mét, phỏng chừng nàng cũng chỉ có thể trở thành hóa thạch.

Vừa nghĩ tới có thể trở thành hoá thạch, ở ngàn năm vạn năm sau bị xem xét, giải phẫu, Tử Vũ liền là một trận ác hàn, đầu óc còn chưa khởi động, thân thể đã nhanh chóng chạy theo Liệt Hỏa vọt về phía trước.

Tuyết sơn của vân băng nguyên này, từng ngọn đều cao cả nghìn mét, mặc dù chỉ một ngọn núi bị nổ, thế nhưng phản ứng dây chuyền tương đối dọa người. Chỉ thấy trong thoáng chốc thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, từng khối từng khối tuyết từ trên núi cao ùn ùn lăn xuống, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, mang theo sức mạnh mãnh liệt hòa cùng tiếng gió, rit gào mà đến, khí thế kinh người, sát khí đằng đằng.

Sáu người Liệt Hỏa, Tử Vũ cũng may khởi động nhanh, không bị vây khốn không nhúc nhích được, thế nhưng thanh thế như vậy, chẳng phải cự ly mấy trăm mét căn bản không thể an toàn. Chỉ thấy Liệt Hỏa, Tử Vũ, Ứng Thanh Liên đều mang theo một người vội vàng phi như bay, những quả cầu tuyết ùn ùn kéo tới phía sau bọn họ, rít gào, quay cuồng, mang theo sức mạnh áp đảo hết thảy mà đến.

"Nhanh." Ba người như lưu tinh cản nguyệt, vội vàng nhào về phía trước, tốc độ tuy đã nhanh đến cực hạn, nhưng so sánh với sức mạnh của thiên nhiên, sức mạnh của người và yêu đều là hữu hạn, khoảng cách của hai bên càng ngày càng gần, mắt thầy cầu tuyết càng ngày càng lớn, nhanh như gió tiếp cận sáu người. Sắc mặt Liệt Hỏa cực kỳ nghiêm túc, nắm lấy Tử Vũ điên cuồng vọt lên trước.

"Tiểu Vân, súc địa thành thốn." Tử Vũ bị cầu tuyết áp sát ngày một gần hơn, đã nghe thấy âm thanh rít gào, kinh hãi đến mặt mày trắng bệch, vừa liều mạng chạy về phía trước, vừa hướng Tiểu Vân hô to.

Tiểu Vân sớm đã bị sợ đến co rụt trong tay Liệt Hỏa, động cũng không dám động, lúc này nghe thấy tiếng rống của Tử Vũ, khôn khỏi run giọng lớn tiếng thét to: " Cái đó chỉ dùng được trong nước." Tử Vũ vừa nghe, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Ôm lấy ta, nhanh lên." Liệt hỏa thấy vậy, đột nhiên hướng về phía Tử Vũ cao giọng quát. Tử Vũ là một người thông minh, không chút nghĩ ngợi trở tay ôm lấy phần eo Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa một phát nắm lấy Tiểu Vân trong tay nhét cho Tử Vũ. Hiểu Phong sớm đã bị dọa đến nói không nên lời, theo bản năng giơ tay gắt gao ôm lấy tay Tiểu Vân. Chỉ thấy hồng quang lóe lên, một con chó lớn cao cỡ nửa người đột nhiên xuất hiện, Liệt Hỏa ngửa đầu, tru lên một tiếng, thanh chấn tận trời, móng vuốt bắt lấy lưng Tử Vũ, phóng như bay về phía trước, trong nháy mắt chỉ thấy một sợi tơ hồng vụt lóe lên trên mặt đất trắng tuyết, bạch quang ngàn dặm một điểm hồng, rất bắt mắt.

Liệt Hỏa trong chốc lát biến thành bản thể, tốc độ nhất thời tăng lên đẳng cấp hai người. Chỉ thấy hồng quang như sao băng lướt qua mặt tuyết, như sấm đánh, như thiểm điện, cầu tuyết cuồn cuộn khí thế kinh người phía sau kia bị bỏ rơi ngày càng xa.

Ứng Thanh Liên thấy vậy ngửa đầu huýt dài một tiếng, kim quang lóe lên, một con hồ ly kim sắc chợt xuất hiện trong tuyết. Ứng Thanh Liên cúi đầu một ngụm cắn sau lưng Hiểu Lan, xòe bốn chân, vọt theo Liệt Hỏa, kim quang thon dài, hòa cùng ánh mặt trời, rực rỡ chói mắt.

Tuyết lở ầm ầm, từ điên cuồng dần dần dừng lại, đến nhanh lặng cũng nhanh, tuy chỉ trong nháy mắt, lại có thể gửi đến cho tử thần bất cứ kẻ nào.

"Thật lợi hại." Liệt Hỏa thấy băng tuyết dần dần ngừng lại, liền thả chậm tốc độ. Tử Vũ vừa lau mồ hôi vừa từ trên người Liệt Hỏa hạ xuống.

Cho tới bây giờ không nghĩ tới dựa vào sức mạnh bản thân lại có thể tránh được băng tuyết mạnh mẽ như thế, Tử Vũ nhìn quần sơn vững vàng đã gầy đi một ít, và mặt tuyết đã cao không ít, vẻ khiếp sợ trên mặt không mất đi trái lại còn tăng thêm,  giơ tay ôm chặt cổ Liệt Hỏa. Thời điểm mấu chốt có Liệt Hỏa liền không có vấn đề, nếu ngày hôm nay chỉ có một mình, xác định chờ vạn năm sau chờ thành vật phẩm triển lãm đi.

"Buông tay, buông tay." Giọng nói của Liệt Hỏa vang lên bên tai.

Tử Vũ lắc đầu, ôm càng chặt hơn nói: "Không buông." Bị dọa, chỉ có ôm liệt hỏa mới có thể bình tĩnh trở lại, mới cảm giác được an toàn.

"Nàng nếu không buông, hắn sẽ phải chết." Ứng Thanh Liên đã khôi phục thành hình người, xách theo Hiểu Lan đi tới, vừa hất tuyết trên đầu xuống, thiếu chút nữa bị chôn ở trong tuyết rồi, nguy hiểm thật, vừa hài hước nói với Tử Vũ.

Tử Vũ nhất thời kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Liệt Hỏa, thấy hắn mệt mỏi đang hung hăng nhìn mình, mặt đều đã xanh rồi. Tử Vũ cuống quít thu tay về, một bên buông Tiểu Vân cùng Hiểu Phong, một bên đưa tay vuốt ve cổ Liệt Hỏa nói: "Thế nào? Thế nào? Giờ khá hơn chút nào không?" Ây da, nàng ôm cổ Liệt Hỏa dùng sức quá rồi, thiếu chút nữa siết Liệt Hỏa thở không nổi.

Liệt Hỏa hồng quang lóe lên biến trở về hình người, đưa tay ôm chầm lấy Tử Vũ bị dọa trắng mặt, xoa xoa tóc Tử Vũ, tùy ý để Tử Vũ dính lên người hắn, lướt qua tuyết sơn sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói với Hiểu Lan: "Muốn chúng ta hỗ trợ thì nói rõ ràng chân tướng. Ta không tin vì một cá vương vị, lại có thể đuổi tận giết tuyệt đến nước này, ngươi nếu như vẫn còn giấu diếm, thì đừng trách ta khoanh tay đứng nhìn."

Yêu giới vẫn luôn là dựa vào thực lực nói chuyện, có thực lực đoạt vương vị liền đoạt, mọi người cũng đều tâm phục khẩu phục, cách làm đuổi tận giết tuyệt thế này, cư nhiên bỏ mình cũng cho nổ tuyết phong sơn, cách làm diệt tuyệt hậu hoạn, thực sự rất khó là tác phong của người trong Yêu giới, sự tình tất nhiên còn có ẩn tình.

Ứng Thanh Liên lúc này cũng mỉm cười, mặt mày lóe lên một tia lợi hại, lơ đãng nói: "Đám con nít này, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ, đừng nói là chúng ta ỷ thế hiếp người."

Hiểu Lan nghe Liệt Hỏa và Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, thần sắc không khỏi vừa hốt hoảng vừa do dự, vài lần mở miệng nhưng cái gì cũng không nói ra. Tử Vũ thấy vậy hừ lạnh một tiếng cả giận nói: " Hôm nay quân ta tự nhiên bị người ta tính kế, không nói cũng được. Liệt Hỏa, đi, không qua vân băng nguyên này ta không tin không qua được Mộc giới." Dứt lời, đứng dậy kéo Liệt Hỏa muốn đi.

Hiểu Lan vừa thấy động tác Tử Vũ như thế, nhất thời có chút luống cuống, vội vã nhảy dựng lên chạy lên trước ngăn hai người, vội vội vàng vàng nói: " Các ngươi đừng đi, đừng đi."

Tử Vũ cười lạnh một tiếng nhìn Hiểu Lan nói: "Thế nào, bằng thực lực của ngươi lại mốn ngăn cản chúng ta hay sao?"

Nàng mới vừa rồi là bị tuyết lở dọa, ở xã hội hiện đại ngay cả lông ngỗng rơi cũng chưa từng thấy, hơn nữa tuyết sơn đẹp như thế ở chỗ Tử Vũ làm gì thấy qua, bị dọa sợ cũng không lạ, lại thêm cũng không quá hiểu rõ quy tắc ngầm ở Yêu giới, cho nên không phản ứng kịp trận tuyết lở này có quan hệ gì với Hiểu Lan. Thế nhưng Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên vừa mở miệng như thế, lập tức liền phản ứng kịp. Suốt ngày chỉ có nàng tính kế người khác, hôm nay lại bị người ta tính kế, vẫn là mới mẻ. Nàng ngược lại muốn xem xem Hiểu Lan này rốt cuộc che giấu điều gì.

Hiểu Lan lắc đầu liên tục, trong sắc mặt chần chừ mang theo lo lắng nói: "Không phải, ta không phải ý đó."

Tiểu Vân ở bên cạnh sau khi nghe mọi người nói chuyện rõ ràng, kéo theo Hiểu Phong mang theo vẻ mặt ù ù cạc cạc tiến lên nhìn Hiểu Lan nói: "Tiểu Lan tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu Vân đã nói, ba người họ là đáng tin cậy, nếu muốn bọn họ giúp đỡ, tỷ cũng đừng giấu diếm. Gia gia nói, kết giao bằng hữu nhất định phải quý ở tình cảm, tỷ nếu muốn bọn họ giúp tỷ, tỷ lại không nói thật, bọn họ muốn đi ngay cả Tiểu Vân cũng không thể giúp tỷ giữ lại."

Hiểu Lan nghe vậy vẻ do dự trên mặt càng tăng, Tiểu Vân thấy thế hơi đảo mắt tăng thêm liều: "Tiểu Lan tỷ tỷ, Tiểu Vân đệ cũng không gạt tỷ, cái tên tóc đỏ kia ngay cả gia gia cùng tiểu thúc đệ liên thủ cũng không thắng được hắn, thực lực của hắn tỷ nghìn vạn lần không được xem thường, cơ hội cũng chớ bỏ qua vô ích."

Hiểu Lan vừa nghe nói thế, nhất thời mắt sáng lên, liếc nhìn Liệt Hỏa. Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi nhíu nhíu mày, Hiểu Lan cắn răng nói: "Được, Hiểu Lan cũng không che giấu nữa, ta nói."

Không có nhận xét nào: