"Ma
đầu, để mạng lại ——"
Vung
kiếm về phía đối diện, quần tình võ lâm nhân sĩ kích phẫn, Văn Nhân Tiêu lại
giống như không để bọn họ vào mắt, thân hình cao lớn, rắn rỏi đứng trên một
tảng đá. Một thân hồng y phất phơ, mái tóc đen dày theo gió phiêu lãng, trên
khuôn mặt tuấn mỹ vô song mang theo trào phúng khiến người ta phát cuồng. Khóe
môi nhếch lên, nụ cười tà tứ kia như đang miệt thị bọn họ không biết lượng sức.
Tại
thời điểm những người võ lâm kia còn chưa tới gần Văn Nhân Tiêu, hắc y nhân Hỏa
Ảnh lâu cũng vung kiếm chắn trước mặt Văn Nhân Tiêu, cùng người các môn phái trong
võ lâm triền đấu, đao quang kiếm ảnh, một mảnh khiếu sát chi khí.
Hồng
y nhoáng lên một cái, Văn Nhân Tiêu từ phía trên mọi người bay vút đi. Tay ở
bên hông rút ra nhuyễn kiếm, nói với Tả Dực cùng Hồ Lê Tinh:
"Giơ
tay, lui ra phía sau."
Tả
Dực cùng Hồ Lê Tinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó kéo căng xích sắt trên tay, thân
mình cũng lui về phía sau một chút.
"Keng
——"
Chỉ
thấy Văn Nhân Tiêu vung nhuyễn kiếm đầu tiên là bổ về phía dây xích khóa chặt hai
tay Tả Dực, phát ra âm thanh cực vang, sau đó xích sắt từ chính giữa bị chém
ra, hai tay Tả Dực được tự do. Mộ kiếm tiếp theo sau, đồng dạng hai chân cũng
đã lấy được tự do.
Tả
Dực động động tay, vận dụng nội lực đưa tay, xích sắt ở mỗi chân đều bị đánh
văng ra. Ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Tiêu, nói:
"Đa
tạ Lâu chủ."
Văn
Nhân Tiêu khẽ gật đầu, lại vung kiếm đồng dạng giải quyết xích sắt trên người Hồ
Lê Tinh.
"Đa
tạ Lâu chủ."
Có
được tự do Hồ Lê Tinh chuyện đầu tiên muốn làm chính là tìm nữ đệ tử Phi Ưng Môn
vừa rồi quất ả một roi báo thù. Xoát một tiếng đã nắm được kiếm của một tên Hỏa
Ảnh lâu bên cạnh, hướng tới nữ đệ tử kia phi tới.
"Tiện
nhân, cô nãi nãi tới tìm ngươi báo thù đây." Xoẹt một tiếng, bảo kiếm lóe
ra hàn quang đâm thẳng về hướng nữ đệ tử
kia.
Nữ
đệ tử Phi Ưng Môn nguyên đang cùng người Hỏa Ảnh lâu loạn chiến không thể thoát
thân, sau khi nghe thấy lời nói của Hồ Lê Tinh lập tức trong lòng thầm hô một
tiếng không xong, ngay lúc ngập ngừng một chút liền bị Hồ Lê Tinh từ phía sau
đâm tới, nhưng không ngờ một đạo thân ảnh màu trắng rơi xuống bên cạnh nàng
chặn đường kiếm của Hồ Lê Tinh.
"Là
ngươi? !"
Hồ
Lê Tinh nhìn thấy ngăn trở kiếm chiêu của mình lại là Cuồng thư sinh Triển Ngạo
Tường thì rất ư chấn động, tiếp sau đó lông mày dựng đứng lên.
"Triển
Ngạo Tường, ngươi tại sao muốn cứu nữ nhân này?"
Ánh
mắt mang địch ý bắn về phía nữ đệ tử, y không phải vẫn luôn không để ý đến mình
sao? Chẳng lẽ là vì nữ nhân này? Nghĩ tới đây, mâu quang nhất thời lại ngoan lệ
thêm vài phần.
Mà
nữ đệ tử từ trong tay Diêm Vương đoạt lại một mạng trước hết giải quyết người
Hỏa Ảnh lâu, sau đó mới xoay người hướng tới Triển Ngạo Tường ôm quyền chắp
tay:
"Đa
tạ Triển công tử ra tay cứu giúp." Tuy rằng nàng cũng không rõ Cuồng thư
sinh tại sao lại cứu mình? Nhưng y đã cứu mình, đó là ân nhân của mình.
Triển
Ngạo Tường không lên tiếng, chỉ đưa mắt chuyển hướng về phía sau. Mọi người bởi
Triển Ngạo Tường xuất hiện đều tạm thời dừng tay, nhưng vẫn như cũ tay cầm binh
khí cùng đối phương giằng co. Hiện tại y lại đưa mắt nhìn về phía sau, vẫn còn tới
đại nhân vật nào nữa sao? Nhưng không ngờ chỉ thấy một thiếu nữ tóc thắt bím,
mặc một thân váy lam đi tới. Chỉ thấy nàng có khuôn mặt tròn trắng nõn, không
tính là xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ có thể gọi là thanh tú. Thế nhưng đôi mắt
to tròn vo kia của nàng, còn có nụ cười nơi khóe miệng lại làm cho người ta cảm
thấy thân thiết.
Nữ
đệ tử được cứu sau khi nhìn thấy thiếu nữ thì kinh ngạc há to miệng, sau một
lúc lâu mới giật mình hô ra tiếng:
"Tiểu
muội?" Người thiếu nữ này không phải chính là muội muội bỏ nhà đi đấy sao,
người nhà tìm đến đau cả đầu, muội ấy làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
"Là
muội nha, đại tỷ." Thiếu nữ đầy sức sống chạy tới bên cạnh Triển Ngạo
Tường, sau đó hai má lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu nhìn nữ đệ tử Phi Ưng môn.
"Muội
nghe nói mọi người các môn phái ở chỗ này, đoán đại tỷ cũng phải ở chỗ này. Cho
nên mới đến tìm tỷ." Lại không dự đoán được mới xuất hiện liền nhìn thấy hồng
y nữ tử kia muốn thương tổn đại tỷ, lúc này liền cầu Tường đi cứu đại tỷ.
"Muội,
muội cùng hắn?" Ánh mắt nữ đệ tử dao động giữa thiếu nữ cùng Triển Ngạo
Tường, bọn họ thoạt nhìn bộ dạng rất thân mật?
Chẳng
những nàng, những người trong võ lâm khác cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới
thiếu nữ này lại là muội muội của nữ đệ tử.
"Nhạc
nhi, vị cô nương này là muội muội của con?" Chưởng môn Phi ưng phái nhìn đệ tử của mình, lại nhìn về phía thiếu
nữ kia, thật sự nhìn không ra tướng mạo của hai người có điểm nào tương tự.
"Dạ,
sư phụ, nàng là muội muội của con, Du nhi."
Thiếu
nữ mặt tròn hướng một chút tới chưởng môn Phi Ưng môn chính là khẽ gật đầu, sau
đó thực vô cùng thân thiết kéo người tên Triển Ngạo Tường, quay đầu đáng
yêu nhìn Nhạc nhi, nói:
"Đại
tỷ, huynh ấy là tướng công của muội."
Lời
nàng rơi xuống, mọi người hút không khí. Tuy rằng Cuồng thư sinh này cũng không
thể quy về tà đạo, nhưng tính cách của y quái gở, lãnh khốc, làm việc vô
thường, cũng không phải chính đạo có khả năng tiếp thụ.
"Tiểu
muội, muội điên rồi." Nữ đệ tử tuy rằng thực cảm tạ Triển Ngạo Tường cứu
mình, nhưng nhìn thấy muội muội của mình cư nhiên ở cùng một chỗ với y, nàng
vẫn là không thể tiếp nhận.
"Chẳng
lẽ muội bỏ nhà đi vì hắn?"
Lời
nàng vừa ra, âm thanh mọi người hút không khí càng lớn. Một nữ tử chưa lập gia
đình vì nam nhân bỏ nhà đi vốn là chuyện khiến người ta cảm thấy đáng xấu hổ,
hơn nữa người nam nhân này lại là vừa chính vừa tà Cuồng thư sinh?
Cuồng
thư sinh lạnh lùng quét mắt liếc mọi người một cái, chuyện của y cùng những
người này có quan hệ gì? Nắm nắm tay Du nhi, y thản nhiên nói:
"Chúng
ta đi." Dù sao nàng muốn gặp người, muốn cứu người, đều gặp rồi.
"Nhưng
chúng ta đi rồi, đại tỷ khẳng định lại sẽ gặp nguy hiểm." Ánh mắt Du nhi nhìn
về phía Hồ Lê Tinh, nhưng lại phát hiện hiện tại ánh mắt của nữ nhân này so với
của đại tỷ mình còn muốn băng lãnh hơn.
Cuồng
sinh thư thản nhiên liếc mắt nhìn Hồ Lê Tinh một cái, cũng hiểu được nếu người
Hỏa Ảnh lâu không đi, kết cục của những người này hơn phân nửa là đi gặp Diêm
Vương. Mâu quang hướng về phía Văn Nhân Tiêu nghiêng nghiêng đứng ở phía trên,
hướng y nhíu mày, lưu lại một câu:
"Nghe
nói Hoàng thượng, Hoàng hậu hiện tại đã trở về Nguyệt Diễm."
Sau
đó tại ánh mắt khó hiểu của mọi người ôm lấy Du nhi thi triển khinh công rời
đi, lưu lại bóng lưng hoa hoa lệ lệ.
Văn
Nhân Tiêu sau khi nghe thấy lời của y, phượng mâu hẹp dài bỗng nhiên sáng ngời.
Nàng rốt cục xuất hiện rồi sao? Sau đại hội anh hùng hắn đến hoàng cung không
tìm được người, điều tra mới biết nàng cùng Hoàng đế đã rời cung, lần khắp đại
giang nam bắc nhưng không thấy thân ảnh của nàng, lại không đoán được hiện tại
rốt cuộc đã trở lại.
"Hôm
nay trước bỏ qua cho các ngươi, đi."
Thân
ảnh lửa đỏ cũng thi triển khinh công bay vút lên, bỏ lại một câu. Tả Dực cùng Hồ
Lê Tinh không cam lòng dẫn những người khác của Hỏa Ảnh lâu vội vàng rời đi. .
. . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét