“Lục
sư huynh." Nàng kêu một tiếng, đuổi theo.
Chợt
nghe trên cây Vũ Tư Phượng kêu lên: "Chờ một chút! Có người tới!"
Nàng
ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy phương xa có mấy người ngự kiếm phi tốc xẹt qua
bầu trời, nháy mắt đã đến đỉnh đầu. Nàng chỉ nhìn thấy một người trong đó trên
lưng đeo bạch thiết hoàn, theo gió nhẹ nhàng bay bổng, trong lòng không khỏi
kinh hãi.
Chung
Mẫn Ngôn lúc này ngự kiếm bay lên, rút ra bảo kiếm, dùng lực vung mạnh ra
ngoài. Phía dưới Vũ Tư Phượng cũng không chậm hơn, sớm đã phóng ra một nắm
Thiết Đạn Châu.
Những
người đó đã sớm nghe thấy sau đầu phong động, đều vung kiếm ngăn cản, chỉ nghe
đinh đinh đang đang một trận vang lên, theo sát sau tiếng kêu rên của một người
vang lên, chắc là đã bị Đạn Châu bắn trúng. Chung Mẫn Ngôn thấy bội kiếm bị bọn
họ đánh rớt, lập tức sải bước dài chạy qua cướp lại, đợi đến khi đứng vững thì
những người nọ sớm đã hạ xuống trước mắt. Một người trong đó sắc mặt giận dữ
bụm lấy cánh tay, trong tay nắm một viên Thiết Đạn Châu, hung tợn hỏi: "Là
ai phóng ám khí đả thương người? !"
Toàn
Cơ thấy rõ mặt mũi của bọn họ, nhịn không được "A" một tiếng. Những
người khác nhất thời cũng đã phát hiện mấy người kia thập phần quen mặt, chính
là đệ tử Hiên Viên phái bốn năm trước ở Thiếu Dương phái đến hỏi chuyện của
tiểu Ngân Hoa.
Vũ
Tư Phượng tiến lên một bước, lãnh đạm nói : "Ám khí là ta phóng, nhưng
không đả thương người, đả thương là Yêu."
Người
nọ vốn là giận tím mặt, thế nhưng sau khi thấy rõ mấy người bọn hắn, đột nhiên
phát ngốc, theo sát sau ấy vậy mà lại lộ ra vẻ mặt lúng túng.
Vũ
Tư Phượng cười nói: "Ta là vừa mới biết, đường đường Hiên Viên phái, vậy
mà lại ở cùng một chỗ với yêu ma đấy. Hôm nay xem như mở rộng tầm mắt
rồi."
Những
người kia quả nhiên càng thêm lúng túng, hiện lên một tia xấu hổ. Người bị Đạn
Châu bắn trúng ngừng lại một chút, mới hắng giọng hỏi: "Các ngươi làm sao
có thể đến Bất Chu Sơn? Nơi này không phải là nơi tùy tiện đến được!"
Vũ
Tư Phượng cố ý ngạc nhiên nói: "Ồ? Không thể tùy tiện đến? Vậy các ngươi
là làm thế nào vào được?"
Người
nọ á khẩu không trả lời được, bên cạnh một gã lạnh lùng nói: "Nói với bọn
chúng nhiều như vậy làm gì?! Dù sao bốn phái khác sớm hay muộn cũng sẽ bị chúng
ta san bằng! Hôm nay trước giết vài tên làm tặng vật đi!"
Nói
xong chỉ nghe tiếng kim khí vang lên, hai bên đều rút ra bảo kiếm, giằng co lẫn
nhau. Toàn Cơ tay chân vô lực, tự biết không thể hỗ trợ, đành phải núp ở phía
sau.
Người
nọ do dự một chút, mới nói: "Không. . . . . . Không cần đi? Bọn hắn đều là
tiểu bối đệ tử trẻ tuổi mà thôi. Tuy rằng không biết bọn hắn dùng biện pháp gì đến
được Bất Chu Sơn. . . . . . Trước mắt không phải thời điểm động thủ, trước trở
về gặp Đường chủ là quan trọng hơn."
Những
người phía sau rất nghe lời y, lúc này oán hận thu hồi kiếm, xoay người muốn đi.
Vũ Tư Phượng vội la lên: "Chậm đã! Trước nói cho ta biết, Hiên Viên phái
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"
Người
nọ lạnh nhạt nói: "Cùng các ngươi không quan hệ! Hôm nay tạm thời tha mạng
cho mấy tên tiểu bối các ngươi, mau cút ra ngoài đi! Nếu không đừng trách chúng
ta kiếm hạ vô tình."
Nhược
Ngọc đột nhiên cười khẽ nói: "Mới vài năm không gặp, Hiên Viên phái nói
chuyện dũng khí tăng lên không ít. Nay có cường ma chống lưng, thật sự là không
giống người thường."
Những
người kia lại lộ ra một tia xấu hổ, thực hiển nhiên bọn họ đối với chuyện bản
thân mình hợp tác cùng đám yêu ma thực cũng không vừa lòng, nhưng nhất định bên
trên có người bắt buộc bọn họ, cho nên không thể tránh được.
Vũ
Tư Phượng trầm giọng nói: "Bên ngoài đều đang đồn đãi, Hiên Viên phái bị
yêu ma trong vòng một đêm diệt môn, Định hải thiết tác chôn ở trong phái cũng
bị phá hủy. . . . . . Lời này là thật? Các ngươi nay, vì sao. . . . . . giả
dạng yêu quái?"
Người
nọ do dự một chút, không nói gì, phía sau có kẻ nói : "Hỏi nhiều như vậy
làm gì? ! Tóm lại thiên hạ chính là cá lớn nuốt cá bé, các ngươi bốn phái khác
không biết mưu lợi cho bản thân mình, chỉ có được cái thanh danh đại phái tu
tiên suông! Phải biết chỉ có sức mạnh mới là quan trọng nhất! Thanh danh có
vang dội hơn nữa, thì có ích lợi gì?"
Vũ
Tư Phượng nói : "Ta hiểu rồi. Nghĩ đến Hiên Viên phái quả nhiên là cùng
đám yêu ma kia liên thủ, đúng không? Đánh không lại bọn chúng, liền quỳ lạy cầu
xin, cầu bọn chúng thu lưu các ngươi đến Bất Chu Sơn. Làm chó săn của người ta,
cao hứng thì quẳng cho khúc xương, không cao hứng liền tùy tiện quẳng ra ngoài
giết. . . . . ."
Hắn
lời này nói cực kỳ chói tai cay nghiệt, những người nọ làm sao nhịn được, sớm
đã tấn công tới. Hắn lúc này quay đầu kêu lên: "Mẫn Ngôn!"
Chung
Mẫn Ngôn đứng ở bên cạnh, lúc này liền phát lực vung kiếm, chắc chắn có thể làm
cho bọn họ xui xẻo, kiếm khí của hắn là tương đối lợi hại.
Ai
ngờ hắn lại vẫn không nhúc nhích, đứng nơi đó. Vũ Tư Phượng giật mình lớn. Những
người đó sớm đã vung kiếm chém đành phải rút kiếm đấu cùng bọn họ. May mà những
người này tuy giả dạng thành bộ dáng yêu ma, lại không lợi hại bao nhiêu, kiếm
pháp bình bình không có gì lạ. Chỉ vài kiếm chiêu, liền bị hắn và Nhược Ngọc
bức đến kiếm trong tay cũng cầm không nổi.
Vũ
Tư Phượng thấy bọn họ muốn chạy trốn, lập tức đuổi theo. Giơ tay bắt lấy một
kẻ, thanh kiếm đặt trên cổ y, lạnh lùng nói: "Ai cũng không được trốn! Sào
huyệt của yêu ma ở nơi nào? ! Nói mau!"
Những
người nọ thấy đồng môn bị bắt, đành phải dừng lại, nói : "Hung ác như
ngươi, nếu chúng ta nói, các ngươi đi vào trong đó gây chuyện, chúng ta cũng là
chết. Ngươi không bằng dứt khoát một người một kiếm, cho bọn ta thống khoái
đi!"
Vũ
Tư Phượng quả thật không nghĩ tới bọn họ lại nói như vậy, nhất thời có chút
ngẩn ra. Vẫn đứng ở bên cạnh Chung Mẫn Ngôn bỗng nhiên mở miệng nói: "Bọn
ta không đi gây chuyện. Kỳ thật ta vừa rồi nghe lời nói của các ngươi, có chút
ý tứ. Không sai, cá lớn nuốt cá bé, Hiên Viên phái thức thời mới là tuấn kiệt,
hợp tác cùng yêu ma. Ta chỉ hỏi các ngươi, đám yêu ma này thật sự lợi hại như
vậy sao?"
"Mẫn
Ngôn!" Vũ Tư Phượng không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn y, giống như
không quen biết hắn.
Chung
Mẫn Ngôn thần sắc chính là thản nhiên, cũng không để ý đến hắn. Người nọ nghe y
nói như vậy, đúng là có chút ý tứ buông lỏng, nhân tiện nói: "Tất nhiên là
lợi hại . . . . . . Đừng nói Hiên Viên phái, toàn bộ Thiểu Dương các ngươi tập
hợp sức mạnh đối kháng ngoại địch, cũng chống không được bọn họ. Phàm nhân vốn
chính là sinh linh yếu ớt nhất trong chúng sinh, đấu với trời đấu với đất. . .
. . . đó bất quá chỉ là cuồng ngôn của đám người tu tiên mà thôi. . . . .
."
—
Mọi
người sớm đã nếm qua đau khổ của đám yêu ma kia, thế nhưng lần này nghe thấy y
nói như vậy, vẫn là nhịn không được trong lòng nguội lạnh.
Chung
Mẫn Ngôn lãnh đạm nói : "Khó trách Hiên Viên phái thối lui cầu xin, đại
trượng phu có thể co có thể duỗi, cũng là tốt. Như vậy, các ngươi mang bọn ta
đi tổng bộ, ta có mấy lời muốn hỏi Đường chủ của các ngươi."
Người
nọ hoài nghi nhìn hắn, như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó. Nhưng
hắn một chút biểu tình cũng không có, nhìn một hồi, y đành phải chán nản nói :
"Dẫn địch xâm nhập nội bộ. . . . . . Loại chuyện này ta không dám làm. Các
ngươi nếu cố chấp, liền giết ta trước đi!"
Phó
đường chủ vẫn luôn là ma đầu thích tra tấn người ta, bản thân mình rơi vào
trong tay gã chỉ sợ là muốn chết cũng không được, nay chết tại dưới kiếm của
những người này vẫn còn là một thống khoái.
Chung
Mẫn Ngôn cười cười, nói : "Cái gì gọi là dẫn địch? Ta là địch nhân sao? Ta
nghe ngươi nói có đạo lý, muốn gặp Đường chủ của các ngươi, có chỗ nào sai? Kỳ
thật ngươi không nói, ta cũng biết tổng bộ của các ngươi ở gần đây, ta nay hỏi,
là cho ngươi mặt mũi mà thôi."
Vũ
Tư Phượng thấy y nói chuyện từ ngữ úp mở, trong lòng thầm giật mình. Bỗng nghĩ
lại, nhất thời hiểu được y không muốn cứng rắn, hôm nay là dụ dỗ những người
này dẫn bọn hắn đi tổng bộ, giảm bớt giết chóc loạn khởi, ngược lại không tốt.
Hắn cũng không nghĩ tới đầu óc Chung Mẫn Ngôn có thể nghĩ ra loại mưu kế này,
trong lòng không khỏi vụng trộm khen ngợi, trên mặt tức thì cười nói:
"Không sai, nếu gặp Đường chủ của các ngươi, hàn huyên vui vẻ, chúng ta
liền gia nhập thì ngại gì? Nói không chừng sau này mọi người đều là đồng bạn,
Đường chủ há lại trừng phạt ngươi?"
Những
người đó thấy bọn hắn trước kiêu sau kính, thái độ dị thường khác xa, trong
lòng đều là nghi ngờ bất định. Nhưng đối phương lợi hại, bản thân mình thật sự
đánh không lại, chi bằng tương kế tựu kế, dẫn bọn hắn đến tổng bộ, nhường cho
đám yêu ma kia đối phó.
Nghĩ
đến đây, bọn họ liền gật đầu: "Cũng được, dẫn bọn ngươi đi cũng có thể.
Nhưng nói rõ trước, Phó đường chủ tính tình không tốt, các ngươi nói chuyện chú
ý chút, chọc đến người phát hỏa, ai cũng đừng nghĩ đến chuyện sống."
Chung
Mẫn Ngôn cười nói : "Cái này là tất nhiên. Tư Phượng, ngươi buông vị đại
ca này ra, làm phiền huynh ấy dẫn đường cho chúng ta."
Vũ
Tư Phượng lập tức thu kiếm vào vỏ, ôm quyền nói: "Đã mạo phạm, xin đừng
trách!"
Người
nọ sờ sờ cánh tay bị nắm đau, quay đầu hoài nghi nhìn hai người bọn hắn, thấp
giọng nói: "Các ngươi. . . . . . Vội vàng chịu chết, lại là tội gì."
Chung
Mẫn Ngôn lắc đầu nói: "Huynh đài lời này sai rồi. Chúng ta muốn gặp Đường
chủ, tự nhiên là có lý do, tin tưởng lý do này không cần giải thích cho các
ngươi nghe nữa đi?"
Người
nọ không nói chuyện nữa, đi lên phía trước, quay đầu vẫy vẫy tay: "Vậy thì
mời đi theo ta."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét