Ánh
mặt trời tươi sáng rọi xuống, đại địa là một mảnh rực cháy. Nhiệt độ nóng bỏng kia
tựa hồ không cần chạm đến cũng có thể cảm giác được.
Đại
môn Phong Nguyệt lâu chỉnh tề đóng chặt, ban ngày là thời gian tốt chúng phong
trần nữ tử ngủ bù.
Một
chiếc xe ngựa hoa lệ xuất hiện phía ngoài Phong Nguyệt lâu, rất ư thu hút mắt
người, hơn nữa hai nam tử ở trước xe ngựa kia màu mắt khác hẳn với người thường
càng thêm khiến người ta chú mục.
Xe
ngựa vừa dừng lại, đại môn Phong Nguyệt lâu két một tiếng mở ra. Một nữ tử
quyến rũ xinh đẹp bước ra, mái tóc tơ đen xõa trên vai, thân mặc áo ngực đỏ,
trước ngực thêu một đóa phù dung kiều diễm ướt át, áo khoác bạch sắc trường sa,
kiều diễm túm lại. Cái gáy gợi cảm để lộ ra vòng cổ trân châu, khuôn mặt quyến
rũ như phù dung. Chỉ thấy ánh mắt vũ mị của nàng khi nhìn thấy xe ngựa thì vụt sáng
lên, sau đó nhanh nhẹn đi tới, ám hương quanh thân.
Hai
nam tử đánh xe ngựa hướng tới nàng khẽ gật đầu, dường như không mảy may vì sắc
đẹp của nàng mà thay đổi.
Nữ
tử cũng hướng tới hai người gật gật đầu, sau đó hướng tới trong xe ngựa hơi cúi
người. Giọng như tiếng chuông thanh thúy lại vừa gợi cảm câu hồn người:
"Khê
Nương tham kiến chủ tử, gia."
"Ừ."
Trong xe ngựa vang lên tiếng trả lời khẽ khàng, sau đó cửa xe ngựa bị đẩy ra. Lãnh
Loan Loan một thân váy trắng cùng Dạ Thần toàn thân cẩm y đỏ tía từ trong xe ngựa
bước ra.
"Đi
thôi, có việc vào trong nói."
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần lướt qua Khê Nương, nói với nàng.
"Vâng."
Đoàn
người vào Phong Nguyệt lâu, đến viện lạc độc lập của Khê Nương.
Trong
viện bách hoa bung nở đón ánh mặt trời, thảm cỏ xanh bên cạnh làm nền càng thêm
mỹ lệ. Hành lang quanh co, hồng trụ ngói xanh, nhưng lại cùng trạch tử của nhà
bình thường không có gì khác biệt. Tuy rằng nơi này là chốn phong nguyệt, chúng
khách làng chơi đối với lão bản Khê Nương đồng dạng là chảy nước miếng, nhưng lại
không ai dám động đến nàng. Vì thế nơi này ngược lại lại hoàn toàn không có mùi
vị son phấn của mặt trước, tự có một phương thanh nhã.
"Chủ
tử, gia, mời ngồi."
Khê
Nương mời Lãnh Loan Loan, Dạ Thần ngồi xuống chủ vị, nàng thì cùng Long Tiếu, Kiếm
Ngâm đứng ở bên cạnh. Mà Trữ Phong Ly thì sau khi đến Nguyệt Diễm Hoàng Thành
liền trở về phủ, y phải đi xem chút lúc y không có ở đây, Ngữ Đồng đem quý phủ
biến thành cái bộ dáng gì rồi. Mà Thủy Dao thì lĩnh mệnh ám tra chuyện của Thái
Thượng Hoàng, Thái Hậu, nếu quả thật có kẻ cấu kết địch quốc, bọn họ lại không có
phản ứng, thật sự làm cho lòng người sinh hoài nghi.
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần ngồi xuống, mâu quang nhìn về phía Khê Nương. Tầm nhìn
mang theo khí thế bề trên, nàng phấn môi giơ giơ lên, trực tiếp mở miệng hỏi:
"Khê
Nương, tra được là ai cùng địch quốc cấu kết?"
Mà
Dạ Thần một đôi tử đồng cũng thâm trầm hẳn lên. Cư nhiên trên triều đình lại có
kẻ cấu kết địch quốc, vọng tưởng soán ngôi vị Hoàng đế. Xem ra hắn không phát
uy, bọn họ ngược lại đem hắn trở thành đồ trang trí.
"Đức
Thanh Vương gia." Khê Nương thản nhiên đáp.
"Cái
gì?" Dạ Thần kinh hãi, con ngươi hẹp dài mà thâm thúy trừng lớn.
"Sao
lại là hoàng thúc?" Bình thường Vương gia đều là tận tâm tận lực vì triều
đình, chưa từng có một chút cảm giác dị tâm, hắn không tin ông sẽ làm như vậy.
"Thần,
chuyện này chỉ có hai khả năng. Hoặc là bọn họ đã nghĩ sai, không thì chính là ông
ta che giấu quá sâu." Lãnh Loan Loan ánh mắt híp lại, đáy mắt xẹt qua một
đạo nguy hiểm quang mang. Nếu Đức Thanh Vương gia kia quả thật là một mãnh thú
biết che dấu tài năng của mình, như vậy nàng sẽ không chút do dự xoá sạch ông
ta.
Dạ
Thần mấp máy môi, vẻ mặt ngưng trọng, cũng không biết suy nghĩ điều gì. Đột
nhiên hắn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy ngưng trọng nhìn Khê Nương:
"Tin
tức này là như thế nào lấy được?" Sự tình trọng đại, tuyệt không thể qua
loa.
"Hai
ngày sau khi chủ tử cùng gia rời đi, trong thành liền xuất hiện một đám người dị
tộc. Tuy rằng bọn chúng tự xưng là người làm ăn, nhưng có một lần bọn chúng đến
Phong Nguyệt lâu lại không cẩn thận say rượu phun ra những lời này. Từ lúc đám người
dị tộc này xuất hiện thì thuộc hạ cũng đã lưu ý. Vì sợ bọn hắn sau khi thanh
tỉnh sẽ nhớ lại lời mình đã nói, cho nên thuộc hạ liền dùng pháp thuật xóa đi
ký ức của bọn chúng. . . . . ."
"Làm
tốt lắm." Lãnh Loan Loan gật gật đầu.
"Nói
như vậy, hoàng thúc thật sự muốn ngôi vị Hoàng đế?" Biểu tình của Dạ Thần có
chút thất vọng. Sau khi đã trải qua chuyện của phụ thân Lạc vương, Đức Thanh
Vương gia càng khiến cho hắn đau lòng. Chẳng lẽ lịch sử lại muốn tái diễn sao?
"Tiếu,
ngươi trước đi Trữ phủ một chuyến, báo cho Trữ Phong Ly, chuyện chúng ta trở về
không nên rò rỉ ra ngoài." Đôi mắt đen như bảo thạch híp lại, những tên
kia hẳn là còn tưởng rằng bọn họ ở bên ngoài đi. Vừa vặn, bọn họ có thể ở trong
tối lặng yên không tiếng động giải quyết gọn bọn chúng.
"Vâng."
Long Tiếu khẽ gật đầu, thân ảnh nhoáng lên một cái, biến mất trong phòng.
Thân
ảnh Long Tiếu vừa biến mất, Thủy Dao lại xuất hiện.
"Tham
kiến chủ tử, gia."
"Đứng
lên đi." Lãnh Loan Loan hướng nàng vẫy vẫy tay, mâu quang nhìn chăm chú
vào nàng.
"Thái
Thượng Hoàng cùng Thái Hậu hiện tại tình hình như thế nào?"
Ánh
mắt của Dạ Thần cũng nhìn thẳng vào Thủy Dao, biểu tình rất lãnh đạm, nhưng chỉ
có bàn tay nắm chặt kia tiết lộ căng thẳng của hắn.
"Thái
Thượng Hoàng cùng Thái Hậu dường như bị hạ mê dược gì đó, liên tục đắm chìm trong
trong thế giới của chính mình, tinh thần hoảng hốt, đối với chuyện phát sinh
bên ngoài tuyệt không để ý. . . . . ."
Thủy
Dao đem chuyện tình nghe ngóng từ đầu đến cuối nói ra, kỳ thật nàng ngược lại
cảm thấy Thái Hậu kia là đáng đời. Ai bảo bà ta trước kia luôn làm khó dễ chủ
tử, có lẽ ngây ngốc rồi, ngược lại thế giới sẽ hòa bình.
"Cái
gì?" Dạ Thần đột nhiên đứng phắt dậy, rầm một tiếng, động tác quá
mạnh khiến ghế tựa lật ngược lại, ngã
xuống đất phát ra tiếng vang lớn.
"Hoàng
thúc cư nhiên dám làm như thế?" Trong tử đồng hẹp dài tràn đầy phẫn hận, ông
ta cư nhiên thương tổn phụ hoàng, mẫu hậu, lần này hắn tuyệt sẽ không tha thứ cho
ông ta.
"Thần,
không nên lo lắng." Lãnh Loan Loan vươn tay nắm lấy tay Dạ Thần, "Bọn
họ sẽ không có chuyện gì." Tuy rằng nàng đối với Thái Thượng Hoàng cùng
Thái Hậu ấn tượng cũng không phải quá tốt,
nhưng dù gì bọn họ cũng là cha mẹ chồng của mình. Yêu ai yêu cả đường đi, nàng
tự nhiên cũng sẽ chú ý nhiều một chút.
Dạ
Thần khẽ gật đầu, sau khi thất vọng cùng phẫn hận, trong đồng tử màu tím xẹt
qua một đạo kiên định quang mang.
"Ta
nghĩ chúng ta hẳn nên chuẩn bị chút rồi." Nanh hổ cũng nên dùng chút rồi,
miễn cho người khác còn tưởng rằng lão hổ không ở trên núi, con khỉ cũng có thể
xưng đại vương.
"Ừm."
Thần sắp phát uy rồi, hi vọng những kẻ đó sẽ không chết quá khó coi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét