Như
lời Tử Hồ nói, trên đỉnh núi quả nhiên có một đài tế thần, không biết là đã tồn
tại bao nhiêu năm rồi, rất ư cũ nát. Tuy nhiên điêu lan đồng đỉnh vẫn như
trước, phong thái cổ xưa mà mộc mạc vẫn tồn tại.
Khi
đó sắc trời đột nhiên tối sầm, giữa không trung là vầng trăng tròn. Ánh trăng
như sương, lẳng lặng rơi xuống bàn đá xanh trên đài tế thần, nơi đó phát sáng
như mặt gương, nhắc người ta nhớ tới không biết có bao nhiêu vu sư đạo nhân ở
nơi này bái tế chư thần thiên địa.
Chẳng
biết vì sao, đài tế thần cũ nát này lại có thể khiến người ta cảm thấy thiêng
liêng khó lường. Xung quanh là thiên sơn vạn phong trùng điệp nhấp nhô, muôn
tiếng động đều tĩnh lặng, ngửa mặt nhìn vòm trời xa thẳm, cúi xuống nhìn đất
đai mênh mông, mọi người đều không tự chủ được dâng lên lòng kính sợ, không dám
cười đùa trò chuyện.
Tử
Hồ cũng thu liễm không đứng đắn ngày thường, cúi đầu không biết trầm tư điều
gì, sau một lúc lâu, bỗng nhiên phân phó: "Các ngươi đi đi, bắt đầu từ
chính Bắc, theo thứ tự thắp sáng tám chén Trường Minh Đăng kia."
Xung
quanh đài tế thần có tám cột đá cao bằng một người, bên trong rót dầu mỡ bí
chế, có xe bấc đèn thô to bằng cánh tay, chắc hẳn chính là "Trường Minh Đăng"
trong miệng nàng rồi.
Vũ
Tư Phượng điểm bó đuốc, bắt đầu từ chính Bắc, trái phải xen kẽ, châm tám cái
chén Trường Minh Đăng kia. Tám chén ứng với tám phương, cũng chính là vị trí
của Bát Quái, đi nhầm một bước cũng không được.
Trường
Minh Đăng kia một khi cháy lên, lập tức xuất hiện ngọn lửa vọt lên không cao cỡ
nửa người, màu như ngọc bích, vấn vít xoay chuyển, khiến trên mặt mọi người đều
ánh lên một tầng lục ảnh âm u.
Tử
Hồ nói nhỏ: "Phía sau đài tế thần có một trì tịnh thủy, rắc cái đó vào bên
trong, tịnh thân thay y phục đi."
Nàng
dùng cái miệng nhọn chỉ chỉ thanh đồng đỉnh cực lớn trước mặt. Trên đồng đỉnh
không khắc hoa điểu bách thú, mà bốn góc đều có điêu khắc mặt người cổ quái,
như khóc như cười, như điên như cuồng, khiến người ta lông tóc dựng đứng. Trong
đỉnh tụ tàn tro không biết đã bao nhiêu năm còn lưu lại, sắc trắng muốt như
tuyết. Toàn Cơ quay đầu nhìn nhìn ba thiếu niên kia, thực hiển nhiên, nàng chỉ
có thể là người thứ nhất đi tịnh thân thay y phục.
Nàng
nắm một nắm tro tàn, di chuyển đến sau đài tế thần. Quả nhiên nơi đó có một trì
thủy nho nhỏ, không biết nông sâu như thế nào, nhưng đỉnh núi giá lạnh, mặt
trên trì thủy kia kết một tầng băng mỏng, muốn đi xuống tắm rửa vẫn là có chút
sợ hãi.
Nàng
đành phải dùng kiếm phá mặt băng thành một cái hố, đem tro tàn rắc vào. Tiếp đó
cởi y phục, nhắm mắt lại, ‘thấy chết không sờn’ nhảy xuống.
Đất
trời rét buốt, ở trong nước kết băng tắm rửa không khác gì tự ngược. Thực hiển
nhiên bốn người đối với loại phương thức tịnh thân này đều không quá quen
thuộc, sau khi tắm xong trên mặt từng người đều bị đông lạnh đến đỏ rực, ra sức
run rẩy, chỉ có thể miễn cưỡng vận công chống lạnh.
"Đều
xong chưa?"
Tử
Hồ hỏi một tiếng. Bỗng nhiên chân trước nhấc về phía trước, thấp giọng nói:
"Làm loại chuyện này, vẫn nên biến thành hình người mới tốt. Không có biện
pháp, thử xem đi."
Mọi
người thấy tấm lưng cao ngất của nàng, dần dần duỗi thẳng. Móng vuốt sắc nhọn
cùng da lông rậm rạp rất nhanh liền biến mất. Trên đài Tử Hồ bỗng nhiên đứng
lên, mái tóc dài đổ xuống, trên người mặc tử y. Nhưng lỗ tai hồ ly trên đỉnh
đầu cùng cái đuôi lại vô luận như thế nào cũng rút lại được.
"Aiz.
. . . . . Chết tiệt... xà yêu kia. . . . . . Dư độc đến bây giờ cũng chưa lọc
sạch sẽ. . . . . ." Nàng vuốt lỗ tai, oán hận nói.
Trong
ngày thường nàng muốn biến thành hình người, đều là lăn một vòng ngay tại chỗ,
thoát ly nguyên thân. Mọi người vẫn là lần đầu tiên thấy nàng chân thân biến
hóa, không khỏi đều có chút giật mình. Tử Hồ đột nhiên quay đầu, dung mạo cùng
tử y mỹ nhân kia có chữ tám phần tương tự, thế nhưng trong miệng là răng nanh
bén nhọn, đồng tử thảm lục như dã thú, dưới ánh trăng lạnh lẽo nhìn đến, lại
mang theo ba phần dữ tợn, bốn phần đáng sợ.
"Đưa
bọc cho ta." Nàng khàn giọng nói, vươn tay, da lông trên tay chưa biến mất,
rõ ràng là móng vuốt dã thú, móng tay dài chừng hơn ba tấc.
Toàn
Cơ vội vàng đưa bọc cho nàng. Tử Hồ ở Cách Nhĩ Mộc tự mình chạy đi mua vài thứ,
thần thần bí bí không cho bọn hắn xem, còn dùng bọc gói lại, ai cũng không biết
bên trong rốt cuộc là cái gì. Thấy nàng giũ bọc ra, bên trong lại là năm cây
nhang lớn cỡ bằng cánh tay, dài chừng nửa người, còn có năm cây nến đen —— thứ
đồ chơi này Toàn Cơ ngược lại đã gặp qua, nghe sư phụ nói, đó là một loại nhang
đèn bí chế của dân gian, bên trong có chu sa cùng máu chó đen, còn trộn lẫn rất
nhiều vật liệu chưa từng nghe đến, chỉ có ở trong tế tự trọng đại mới có thể
dùng đến, cụ thể là làm gì, ngay cả sư phụ cũng không rõ lắm.
Đang
suy nghĩ đến xuất thần, bất ngờ Tử Hồ đem nhang lớn cùng đèn cầy kia đều nhét
lại đây, "Tự mình đi đốt nhang cùng đèn, rồi đưa đến cho ta."
Toàn
Cơ chỉ cảm thấy tay chạm vào đèn cầy có chút thô ráp. Cúi đầu nhìn, trên mặt
chẳng biết lúc nào đã bị nàng ấy khắc chữ, bính dậu ất hợi canh dần giờ tý,
chính là sinh thần của nàng. Nàng hơi kinh hãi, chợt nhớ tới ở núi Cao thị Tử
Hồ đã nói qua, sinh thần bát tự của phàm nhân ở trong mắt nàng ấy chính là
trong suốt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu. Nàng ấy biết sinh thần của mình,
nghĩ đến cũng không có gì kỳ lạ.
Đốt
nhang cùng đèn cầy xong, Tử Hồ cắm nhang lớn vào trong thanh đồng đỉnh, lại xếp
đèn cầy thành một vòng tròn trên đất, thấp giọng nói:
"Khi
nhang cháy hết, nhất định phải trở lại đài tế thần. Cho nên động tác của chúng
ta phải nhanh. Đèn cầy này ai cũng không thể động vào, chỉ cần nó tắt một cái,
chúng ta liền sẽ bị Bất Chu Sơn bắn trở về, chịu đủ trọng thương."
Nghĩ
đến Bất Chu Sơn kia không phải nơi dương gian, những người sống như bọn hắn
muốn đi vào, dương gian liền không có tung ảnh của bọn hắn, ắt phải dẫn đến
thất hành, vì thế ngọn nến này chính là thay thế mệnh cách lưu tại dương gian
của bọn hắn. Một khi tắt, thần linh trông coi Bất Chu Sơn lập tức liền sẽ phát
giác, đuổi bọn hắn ra khỏi Bất Chu Sơn.
Toàn
Cơ nhịn không được hỏi: "Ngươi. . . . . . Ngươi không phải nói từ nhỏ đến
lớn chơi đùa ở Bất Chu Sơn sao? Vì sao cũng cần những thứ này?"
Tử
Hồ quát: "Thời điểm này hỏi những thứ đó có ích gì ! Ta đã sớm rời khỏi
Bất Chu Sơn tu thành hình người rồi, nếu đi vào chỉ có thể giống như đám các
ngươi, làm sao có ngoại lệ chứ!"
Toàn
Cơ bị nàng rống như thế, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tử
Hồ lại nói: "Trăng treo giữa trời, giờ Tý đã đến, ta cần bắt đầu tế bái
rồi. Các ngươi ai cũng không cho phép lên tiếng."
Dứt
lời nàng nhẹ nhàng động đậy, tóc dài quanh co uốn lượn, chân không chạm đất nhẹ
nhàng tung về hướng Trường Minh Đăng chính Bắc kia. Tay áo bào bỗng nhiên mở
ra, như một con Phượng Hoàng giang cánh, ngửa đầu thê lương thét dài một tiếng,
như khóc như oán. Ngọn lửa kia phảng phất như bị lây nhiễm, run rẩy nhảy nhót.
Bốn
người yên lặng ngồi thành một vòng tròn, trước mặt đều bày một cây đèn cầy đen
có khắc sinh thần của mình. Chỉ nghe Tử Hồ kêu dài, nhất thời lại phân không rõ
đến tột cùng là xướng ca, hay là dã thú tru lên. Trường Minh Đăng tại tám
phương sáng quắc nhảy nhót.
Bóng
trên mặt đất cũng kéo dài về bốn phương tám hướng, bầu trời hình như có mây đen
tụ lại che khuất vầng trăng, âm phong từng trận, xen lẫn tiếng gào khóc thảm
thiết khiến người ta sợ hãi.
Tử
Hồ bỗng nhiên dừng lại. Vững vàng ngồi xếp bằng ở chính giữa, hai tay kết ấn,
trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Tay trái cùng phải bỗng tách ra, một tay chỉ
trời, một tay chỉ đất, lẩm bẩm nói: "Linh chi xa."
Tiếng
nói vừa dứt, chỉ thấy xung quanh bạch quang chợt hiện, bầu trời bổ xuống một
đạo tia chớp màu bạc, phảng phất như đem cả bầu trời chia làm hai, tiếng nổ
đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Thân
thể nàng khẽ lay. Như là chống đỡ không nổi, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch,
lại cắn răng gượng chống, đem hai tay hợp lại, lại niệm: "Kết huyền
vân!"
Mây
đen trên trời giống như bị một bàn tay cực lớn khuấy động, cấp tốc chuyển động
xoay tròn. Cơ hồ như muốn xé mở cả bầu trời. Mọi người nhìn thấy bực dị tượng
này, từ sớm đã quên nói chuyện. Đều nhìn đến trố mắt cứng lưỡi. Tử Hồ há miệng
thở dốc, rốt cuộc nhịn không được, xụi lơ trên mặt đất.
"A.
. . . . ." Toàn Cơ vừa thốt lên, đột nhiên nhớ tới nàng đã phân phó không
thể nói chuyện, vì thế vội vàng đứng dậy đến nâng.
Chỉ
nghe đỉnh đầu đùng đùng truyền đến tiếng sấm to lớn. Trước mắt đột nhiên hoa
lên. Rốt cuộc có ngàn vạn tia chớp đồng thời bổ xuống trên đài tế thần nho nhỏ
này. Nàng lắp bắp kinh hãi, thậm chí đã quên đỡ Tử Hồ, không tự chủ được nới
lỏng tay ra.
"Cừa,
cửa mở. . . . . ." Tử Hồ giãy dụa ngồi dậy, thấp giọng nói: "Đi. . .
. . . Đến giữa đài. . . . . . Chúng ta đi. . . . . . Bất Chu Sơn."
Những
tia chớp kia thậm chí không lui đi, xoẹt xoẹt đùng đùng vắt ngang gữa đất trời,
tựa như một cái lồng sắt cực lớn, bao bọc lấy đài tế thần, ra không được, vào
không xong.
Toàn
Cơ thấy mấy người bọn Vũ Tư Phượng mắt còn ngơ ngẩn nhìn đến phát ngốc, không
khỏi kéo kéo ống tay áo hắn, "Chúng ta đi nhanh đi! Linh Lung đang chờ
đó!"
Bọn
họ đang muốn đứng dậy, chỉ nghe phía sau có người lớn tiếng quát: "Đều
không được phép đi!"
Mọi
người chấn động, vội vàng quay đầu, chỉ thấy bên ngoài lồng tia chớp kia, ba
người sóng vai, ngự kiếm đứng ở giữa không trung. Cư nhiên là Chử Lỗi, Sở Ảnh
Hồng cùng Hòa Dương trưởng lão. Bọn họ mỗi người đều là mồ hôi nhễ nhại, thở
hồng hộc, có lẽ là liều mạng chạy đến nơi này.
Toàn
Cơ sợ run sau một lúc lâu, mới nói: "Phụ thân. . . . . . Sư phụ. . . . . .
Các người như thế nào. . . . . ."
Đài
tế thần toàn bộ được bao phủ bên trong tia chớp, ba người bọn họ căn bản không
thể tới gần, chỉ có thể ngự kiếm đứng ở bên ngoài. Chử Lỗi lạnh lùng nói:
"Ai cũng không được đi Bất Chu Sơn! Có nghe không? ! Tất cả trở lại cho
ta!"
Sao
có thể không đi! Bọn hắn thật vất vả mới đi đến nơi này, mắt thấy là có thể cứu
Linh Lung cùng nhị sư huynh về rồi, sao có thể buông bỏ được!
Toàn
Cơ đang muốn mở miệng tranh cãi, phía sau Chung Mẫn Ngôn bỗng nhiên nói:
"Xin thứ cho đệ tử bất tài, mệnh lệnh sư phụ đã ban ra đệ tử không thể đón
nhận! Chúng con nhất định sẽ đi Bất Chu Sơn cứu được Linh Lung trở về! Xin sư
phụ sư thúc yên tâm chờ!"
Hắn
sao lại nói như thế! Toàn Cơ trong lòng kinh hãi. Chung Mẫn Ngôn tuy rằng bình
thường cà lơ phất phơ, nhưng ở trước mặt phụ thân cho tới bây giờ đều là nói gì
nghe nấy, không dám có chút bất kính. Hôm nay loại ngữ khí nói chuyện này,
tuyệt đối không giống hắn bình thường!
Chử
Lỗi quả nhiên đại nộ, điềm nhiên nói: "Các ngươi đi chính là chịu chết!
Còn chê người gặp chuyện không may chưa đủ nhiều sao?"
Chung
Mẫn Ngôn lớn tiếng nói: "Sư phụ chớ nên coi thường chúng đồ đệ! Đệ tử có
tự tin toàn thân trở ra."
Chử
Lỗi tức giận đến sắc mặt xanh mét, một chữ cũng nói không được. Một bên Sở Ảnh
Hồng vội vàng tiếp lời:
"Mẫn
Ngôn, Toàn Cơ! Không phải coi thường các con! Mà là chỗ kia không thuộc về
dương gian, rất ư hung hiểm, chỉ sợ có đi không về! Toàn Cơ, phụ thân mẫu thân
đã muốn mất đi Linh Lung, con nhẫn tâm để bọn họ lại mất đi con sao?"
Toàn
Cơ trong lòng run lên, thế nhưng không phản bác được.
Chung
Mẫn Ngôn còn đang tranh cãi: "Sư thúc không cần khuyên nữa! Chúng con đi ý
đã định! Lần này nhất định có thể cứu về nhị sư huynh cùng Linh Lung!"
Chử
Lỗi giận tím mặt, vung tay áo lên, quát: "Chung Mẫn Ngôn! Ngươi muốn đi,
có thể! Ngươi đi chuyến này liền không còn là đệ tử Thiếu Dương phái! Từ hôm
nay liền trục xuất ngươi khỏi sư môn! Đây là cái giá của việc tùy hứng làm
bậy!"
Trục
xuất khỏi sư môn! Mọi người đại kinh thất sắc, đây là trừng phạt nghiêm trọng
nhất rồi! Toàn Cơ lúc này kêu lên: "Phụ thân! Làm sao người có thể. . . .
. ."
"Đừng
gọi ta là phụ thân! Ta không có loại nữ nhi như ngươi!"
Toàn
Cơ bị ông một câu cắt ngang, đau đớn vô cùng, trong mắt nhất thời có nước mắt
trào ra.
Chung
Mẫn Ngôn sắc mặt trắng bệch, sợ run sau một lúc lâu, chỉ nghe Tử Hồ ở bên cạnh
vội la lên: "Phải nhanh lên! Cửa sắp đóng lại rồi!"
Hắn
cả người đại chấn, đột nhiên phủ phục trên mặt đất, đối diện với Chử Lỗi dập
đầu ba cái, run giọng nói:
"Đệ
tử bất tài! Cho dù bị trục xuất khỏi sư môn, cũng phải tìm về Linh Lung! Không
dám cầu sư phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chỉ là đệ tử. . . . . . không thể
báo sư ân, cả đời không được an lòng!"
Dứt
lời hiên ngang đứng dậy, ngoảnh mặt bước đi về phía giữa đài, bạch quang chợt
lóe, nháy mắt tung ảnh liền biến mất.
"Mẫn
Ngôn!" Ba người trên không trung cũng nhịn không được kinh hô.
Toàn
Cơ nhìn nhìn Chử Lỗi, nhìn nhìn lại trung tâm đài tế thần, rốt cuộc vẫn phải
cắn răng một cái, đi theo đến.
Bạch
quang lại lóe lên mấy cái, mấy người bọn Vũ Tư Phượng đều đi vào, chỉ còn Tử
Hồ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái xanh của ba người giữa không trung, nói:
"Đám tu tiên giả các ngươi, thật sự vô tình! Bọn chúng là vì ai mới liều
mạng như thế? !"
Dứt
lời thân hình chuyển nhẹ, cũng dấn thân lao về phía giữa đài, nháy mắt sau, tia
chớp bạch quang cùng tiếng nổ đùng đoàng đều biến mất, chỉ lưu lại một thanh
đồng đỉnh kia, trong đỉnh cắm năm cây nhang lớn, dưới đỉnh cắm một vòng tròn
đèn cầy màu đen. Dưới ngọn nến chập chờn, tựa như kinh thiên động địa mới vừa
rồi kia hết thảy đều chưa từng phát sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét