Tử
Hồ chỉ cảm thấy thân thể lắc lư lảo đảo, giống như linh hồn rời khỏi thể xác, bất
tri bất giác muốn lung lay.
Nàng
chết rồi? Thật đã chết rồi? Ngay cả đại môn âm phủ cũng còn chưa đi đến, mạc
danh kỳ diệu chết rồi. . . . . . Rất không cam tâm. Bất quá cũng tốt, chết rồi
tuy rằng không thể cứu hắn, ít nhất có thể ở âm phủ chịu khổ cùng hắn, tránh
cho một mình hắn, ngàn vạn năm cô tịch tra tấn.
Đang
muốn nhập thần, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nàng không kịp phản ứng, thân thể
đột nhiên bị kéo xuống, hung hăng ngã xuống mặt đất, thiếu chút nữa đụng gãy cả
răng.
"Không
chết a. . . . . ." Nàng thì thào nói xong, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy,
chỉ cảm thấy cả người không có một chút khí lực, trên lưng đau âm ỷ. Thì ra là
do roi của Úc Lũy quất trúng, tuy rằng bị thương không nặng, lại đủ để khiến
nàng không thể động đậy.
"Ai
ui, rốt cuộc là kẻ vô liêm sỉ nào thổi tắt ngọn nến của lão nương? Trở về ta
nhất định làm thịt hắn. . . . . ."
Nàng
bò không dậy nổi, đành phải nằm xuống lại, ngơ ngác nhìn cảnh sắc xung quanh. Hóa
ra là đài tế thần, Thanh Đồng đỉnh yên lành đứng ở nơi đó, năm cây nhang lớn
vẫn còn đang cháy, đã muốn cháy hơn một nửa. Dưới đỉnh. . . . . . đèn cầy ở
dưới đỉnh không còn!
Lần
này nàng cả kinh không phải là nhỏ, gần như muốn nhảy dựng lên, chợt nghe đỉnh
đầu một người cười dài nói: "Cư nhiên là một con hồ ly, da lông còn rất bóng
mượt nữa."
Tử
Hồ kinh ngạc nhìn một cái đầu to vươn đến gần, từ trên cao nhìn xuống mình. Kẻ
nọ mặc áo bào xanh, tóc dài gần như rũ xuống đến khuôn mặt y, trên mặt lại đeo
một chiếc Tu La mặt nạ dữ tợn. Ánh mắt đằng sau mặt nạ sáng quắc, có thể so với
ánh sao trên trời.
"Ngươi.
. . . . ." Nàng có chút quen mắt, đột nhiên nghĩ tới, thét to: "Ngươi
là người Ly Trạch cung? ! Là ngươi thổi tắt đèn cầy? ! Lão nương chưa làm qua chuyện
đắc tội Ly Trạch cung đi! Hơn nữa mọi người đều là người một nhà ngươi làm sao
lại làm ra loại chuyện như thế này!"
Cái
đầu to kia đúng là phó cung chủ, y cười dài, giơ tay nhấc nàng lên, đặt ở trước
mắt nhìn nhìn, cười nói: "Ai cùng loại Hồ yêu hèn mọn như ngươi là người
một nhà."
Lời
nói kia tuy rằng mang theo ý cười, nhưng lại là khinh miệt xem thường nói không
nên lời. Tử Hồ nhất thời giận dữ, nhưng cả người vô lực, da ở gáy lại bị y nắm lấy,
không còn chút lực đánh trả, chỉ có thể hung tợn trừng y.
Phó
cung chủ lại cười nói: "Ngươi lưu lại chỉ sẽ cản trở, ai ngờ mạng ngươi
rất lớn, lại có thể không bị Thần Đồ Úc Lũy giết chết."
Tử
Hồ giận quá hóa cười, điềm nhiên nói: "Đúng nha, bọn họ không có giết ta,
ngươi muốn giúp sao?"
Phó
cung chủ đem nàng nhét vào trong tay áo, nói nhỏ: "Giết ngươi? Không khỏi
ô uế tay bổn tọa. Vừa lúc trâm hoa đại hội sắp mở rồi, ngươi liền làm đóa hoa bị
hái kia đi, bớt đi rất nhiều công sức."
Tử
Hồ ở trong tay áo y chửi ầm lên, đều là một số lời lẽ thô tục chưa từng nghe
thấy, khiến người ta không thể tưởng tượng. Phó cung chủ mới đầu còn có thể mỉm
cười nghe, càng về sau nghe càng có chút phiền chán, ở trên tay áo nhẹ nhàng vỗ
một cái. Tử Hồ chỉ cảm thấy chân khí của y xuyên thấu qua tay áo đâm tới, khẩu
khí nhất thời nghẹn ở trong cổ họng, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Đại
sự không cho phép ngươi phá hư." Y thấp giọng nói xong, quay đầu nhìn về phía
đèn cầy đen bị y dời qua phía sau đài tế thần, nhìn nhìn một lát, rốt cuộc xoay
người nhẹ nhàng mà đi.
*****
Toàn
Cơ từ trong cơn mê chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người không có một chút
khí lực, giống như là được ai đó cõng trên lưng. Lung la lung lay, cước bộ người
nọ phóng nhẹ vô cùng, như là sợ đánh thức nàng.
Nàng
hơi hơi động một cái, người nọ lập tức phát giác, thấp giọng hỏi: "Tỉnh
rồi sao?"
Là
giọng nói của Vũ Tư Phượng. Nàng đột nhiên mở mắt ra, nhìn nhìn xung quanh. Vẫn
là bầu trời u ám kia, vẫn là vầng trăng tròn như bánh xe vươn tay là có thể
chạm vào kia. Bọn họ vẫn ở tại Bất Chu Sơn.
Phía
sau đi tới một người nâng cổ nàng, tức giận nói: "Bị thương thì chớ lộn
xộn! Ngoan ngoãn tựa vào!"
Là
Chung Mẫn Ngôn.
Nàng
ngoan ngoãn tựa vào trên lưng Vũ Tư Phượng, dán vào mái tóc dài của hắn, trong
lòng chỉ cảm thấy trống rỗng, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Chúng ta.
. . . . . Đây là đi đâu?"
Vũ
Tư Phượng nói nhỏ: "Tử Hồ không phải nói hang ổ đám yêu ma kia ở Tây Bắc
sao? Chúng ta phải đi đến đó."
Hắn
vừa nhắc tới tên Tử Hồ, trong lòng Toàn Cơ liền là đau thương, trong mắt một
trận nóng bỏng, nước mắt theo tóc Vũ Tư Phượng trượt xuống dưới.
Mọi
người thấy nàng khóc thương tâm như vậy, nghĩ đến Tử Hồ sinh tử chưa biết, cũng
khó chịu theo. Một lát sau, Chung Mẫn Ngôn hít mũi một cái, nói : "Ta tin
tưởng nàng ấy không chết, chắc hẳn là bị bắn ra quay về dương gian rồi."
Toàn
Cơ nghe hắn nói chắc chắc như vậy, nhịn không được bình tĩnh nhìn hắn, con
ngươi đen láy như là đang hỏi: "Thật vậy không?"
Chung
Mẫn Ngôn quay mặt qua chỗ khác, âm thanh buồn bực nói : "Nhất định là như
vậy rồi! Ngươi khóc cái gì? Khó coi chết đi được! Bị thương còn khóc, bộ dạng vốn
dĩ đã không dễ nhìn gì rồi!"
Toàn
Cơ bị hắn rống lên, lập tức khóc không được nữa, chỉ hít mũi một cái, bất đắc
dĩ nhìn nhìn hắn.
—
Vũ
Tư Phượng thở dài: "Toàn Cơ, muội lần sau. . . . . . Không thể lại lỗ mãng
như vậy. Đó là thần. . . . . . lần này có thể còn sống sót, quả thật là kỳ
tích."
Máu
nàng phun ra vẫn còn in ở trước ngực, một mảng lớn nhìn thấy mà ghê người, đã
muốn khô rồi, dán ở trên ngực, khiến không người nào là không khiếp đảm. Trước
mắt nhanh như vậy có thể tỉnh, còn có thể nói chuyện, không thể không nói nàng
vận khí quá tốt.
Toàn
Cơ trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: "Muội. . . . . . Muội cũng không
biết như thế nào nữa, xúc động một cái, liền. . . . . ."
Nãy
giờ không nói gì Nhược Ngọc đột nhiên cười nói: "Theo ta thấy, Toàn Cơ nhất
định không đơn giản đâu. Các ngươi đã quên? Thần Đồ Úc Lũy giống như quen biết
muội ấy, còn gọi nàng là tướng quân nha! Có lẽ Toàn Cơ kiếp trước nhất định là nhân
vật khó lường rồi."
Y
lời này vừa ra, Toàn Cơ nhất thời không có lời nào để nói, Chung Mẫn Ngôn sắc mặt
đại biến, chỉ có Vũ Tư Phượng lãnh đạm nói : "Nhược Ngọc, chuyện không có
căn cứ, hội này nói ra để làm gì?"
Nhược
Ngọc cười khẽ nói: "Sao lại không có căn cứ? Chúng ta mới vừa rồi đều nhìn
thấy nghe thấy, không phải sao?"
Chung
Mẫn Ngôn vội la lên: "Ta cái gì cũng không nhìn thấy! Nhìn thấy cũng không
tin tưởng! Hai vị thần kia nhất định là nhận lầm người rồi!"
Toàn
Cơ miễn cưỡng tiếp lời: "Đúng . . . . . Đúng vậy a, không phải nói cái thanh
kiếm Băng Ngọc này là thần khí sao? Có thể bọn họ cho rằng muội là chủ nhân trước
kia của thanh kiếm này đi. . . . .
."
Đúng
rồi, trong miệng bọn họ, thanh kiếm này không gọi Băng Ngọc, mà kêu Định Khôn. Định
Khôn, Định Khôn. . . . . . Vì sao nàng đối với cái tên này quen thuộc như thế
chứ?
Nhược
Ngọc không nói gì nữa.
Vũ
Tư Phượng cõng Toàn Cơ đi được một đoạn, chỉ cảm thấy nàng tinh thần dường như
đã khá lên rất nhiều, liền ôn nhu hỏi nàng: "Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào
còn đau không?"
Toàn
Cơ lắc lắc đầu: "Mới vừa rồi ngực đau dữ dội, hiện tại đã không có việc gì
rồi."
Nói
xong chợt thấy hắn quay đầu lại, hơi thở ôn hòa, phả lên môi nàng, Toàn Cơ mặt đỏ
lên, cúi đầu xuống.
"Đừng
lại xúc động nữa, nếu không sớm hay muộn huynh sẽ bị muội. . . . . ."
Hắn
thở dài một hơi, lời nói kia liền ngừng nửa chừng.
Toàn
Cơ khẽ khàng gật đầu, nỉ non nói: "Muội. . . . . . Muội lần sau nhất định
nghe lời huynh nói. . . . . ."
Bên
tai nghe được hắn khe khẽ cười, như có một bàn tay nhỏ bé mềm mại, ở trước lồng
ngực đau buốt của nàng vuốt ve hai cái, ngưa ngứa, lại hết sức thoải mái. Nàng
nhịn không được muốn rên rỉ, rốt cuộc da mặt mỏng, cả khuôn mặt nóng giống như bị
lửa thiêu, giơ tay ôm lấy cổ hắn, dán vào lỗ tai nói nhỏ: " Muội. . . . .
. Rất nặng đi? Hiện tại muội không sao rồi, tự mình có thể đi."
Hàng
mi dài thanh tú của Vũ Tư Phượng khẽ run, thấp giọng nói: "Huynh sẽ không buông
ra đâu."
Ngừng
một chút, lại nói: "Bốn năm trước đã bắt đầu hối hận, vì sao không phải là
huynh cõng muội."
Toàn
Cơ nhất thời nhớ tới chuyện hơn bốn năm trước, đoàn người đi Lộc Đài sơn bắt cổ
điêu, khi đó nàng thực vô dụng, cái gì cũng không biết, bị bụi gai đâm bị
thương ở chân, người cõng nàng là Chung Mẫn Ngôn không tình nguyện. Lúc này hắn
nhắc lại chuyện xưa, lại khiến nàng tự dưng sinh ra rất nhiều cảm khái. Khi đó,
là thiết tam giác, sau này Linh Lung gia nhập, thành thiết tứ giác, bốn người
chuyện gì cũng đều cùng nhau, thề phải làm hảo bằng hữu cả đời.
Cả
đời. . . . . .
"Cho
dù bị phụ thân đuổi đi, muội cũng không hối hận đến Bất Chu Sơn cứu Linh
Lung."
Nàng
thấp giọng , cương quyết nói.
Vũ
Tư Phượng không nói gì. Ánh trăng thê lãnh chiếu vào trên sườn mặt thiếu niên, mi
dài mày thanh, cực kỳ động lòng người. Mênh mang vô bờ Bất Chu Sơn, kéo dài đến
mắt cũng nhìn không thấy chân trời, ánh trăng trên đỉnh bao phủ ở trên đầu, tựa
như vươn tay là có thể chạm vào.
Cảnh
tượng u ám như thế, chẳng biết tại sao, lại làm cho Toàn Cơ có chút luyến tiếc.
Tựa
vào trên tấm lưng rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng đong đưa, xung quanh không có một
chút âm thanh, chỉ có nhịp tim đập của hai người. Nàng chỉ mong con đường này
tạm thời dài một chút, lại dài them chút nữa, đừng nhanh như vậy đi đến cuối. Để
nàng, có thể yên tĩnh cùng hắn, đi đường nhiều hơn một chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét