“Nếu
đã tới tình trạng như thế này, cũng chẳng có gì để tán gẫu nữa rồi." Múa
kiếm, mũi kiếm khẽ nâng, chĩa thẳng vào hai người, thấp giọng nói: "Rút
kiếm đi!"
Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi, "Tư Phượng!"
Hắn lạnh nhạt nói: "Toàn Cơ, cướp
người không phải dùng mồm mép."
Nhược Ngọc khẽ cười một tiếng, nói :
"Phó đường chủ không dặn dò phải động thủ với các ngươi, thật có lỗi, hôm
nay không thể phụng bồi."
"Há do ngươi có thể quyết định
sao!" Vũ Tư Phượng nhún người vọt lên, kiếm quang như điện, thẳng hướng
trước mặt y. Một kiếm này thế tới hung hãn, Nhược Ngọc nghiêng người tránh qua,
Vũ Tư Phượng chiêu thức liền đổi, biến đâm thành chém, y buộc phải ngự kiếm bay
xa ra, nói : "Đây không phải là kiếm pháp của Ly Trạch Cung."
Vũ Tư Phượng cũng không đáp lời, vung một
hư chiêu, bức khai Nhược Ngọc, trở tay một phát bắt được cổ áo Chung Mẫn Ngôn,
lạnh lùng nói: " Mẫn Ngôn! Đi theo ta!"
Chung Mẫn Ngôn bị hắn kéo, cả người ngả về
phía trước một bước, vẫn là không động, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói:
"Ngươi... đã học xong Dao Hoa kiếm pháp."
"Ngươi biết ta vì sao muốn học!"
Vũ Tư Phượng nhấc kiếm đặt lên cổ hắn, " Đi theo ta! Nếu không ta thà rằng
ở chỗ này giết ngươi!"
Nhược Ngọc lạnh nhạt nói: "Chỉ sợ
chưa chắc!" Thân hình y như quỷ mỵ, đột nhiên giương cao, tụ bào mở rộng,
như một đôi cánh. Vũ Tư Phượng nghe được phía sau tiếng gió vùn vụt, biết y đã
phát ám khí. Ám khí của Nhược Ngọc tinh chuẩn ác độc, nổi danh Ly Trạch Cung, hắn
không dám khinh thường, đang muốn xoay người chống đỡ, đã thấy Toàn Cơ nhún
chân mà lên, Băng Ngọc chợt lóe, một trận đinh đinh đang đang, ám khí bị nàng
toàn bộ quét ra.
"Ngươi đâm Tư Phượng một kiếm, ta còn
chưa tìm ngươi tính sổ đó!" Toàn Cơ đối với Nhược Ngọc cũng không khách
khí như vậy, một kiếm kia của y đâm Vũ Tư Phượng thiếu chút nữa đã chết, đến
bây giờ nhớ tới tim vẫn còn đập loạn. Nàng bắt kiếm quyết, trên Băng Ngọc hoả
quang chợt lượng, sức nóng bức người. Nhược Ngọc đối với nàng rất ư cố kỵ, lui
hai bước, làm như muốn chạy trốn. Toàn Cơ vung lên một kiếm, cắt đứt đường đi
của y, trong bóng tối, chỉ thấy Băng Ngọc hóa thành hỏa quang đầy trời, ngược
lại với phong cách ổn trọng vững chắc của Thiểu Dương phái, lại là nhẹ nhàng vô
cùng.
Nàng cũng đã học kiếm pháp của Ly Trạch
Cung! Nhược Ngọc lắp bắp kinh hãi, nhưng chỉ trong nháy mắt. Dù sao y từ nhỏ
lớn lên trong Ly Trạch Cung, cùng sư huynh đệ luyện chiêu sớm đã luyện đến
thuần thục vô cùng, lập tức rút kiếm ngăn lại, ai ngờ Băng Ngọc trên tay Toàn
Cơ dẫn theo Tam Muội chân hỏa, ‘keng’ một tiếng, chém kiếm của y thành hai
đoạn.
Nhược Ngọc vội vàng lùi về phía sau, liền
bắn ra Thiết đạn châu, thừa lúc nàng né tránh, lật người một cái từ trên thân
kiếm nhảy xuống, rơi vào trong nước, lại cũng không nổi lên nữa. Toàn Cơ mãnh
lực phóng Băng Ngọc xuống, hồ nước vừa tiếp xúc với Băng Ngọc, lập tức phát ra
âm thanh rào rào. Khói trắng dâng lên, cũng không biết có đâm trúng y hay
không. Nàng cũng muốn nhảy xuống theo, chợt nghe Chung Mẫn Ngôn ở phía sau nói:
"Dùng Dao Hoa kiếm pháp để đối phó ta, không khỏi quá coi thường ta
rồi."
Tiếp theo là âm thanh kim loại của mũi
kiếm va chạm nhau, Vũ Tư Phượng kiếm kia đặt trên cổ hắn, vốn cũng không có ý
thực muốn giết hắn, bị hắn ‘keng’ một tiếng liền đã tách ra. Hai người thấy hắn
cũng muốn nhảy xuống, không khỏi nhao nhao kêu lên: "Chờ một chút!"
Chung Mẫn Ngôn ngừng lại một chút, thấp
giọng nói: "Thay ta hảo hảo chiếu cố Linh Lung! Ta... một ngày nào
đó..." Nói đến về sau lại có chút nghẹn ngào, rốt cuộc vẫn là cắn răng
nhảy vào trong hồ nước. Toàn Cơ vội gọi: "Lục sư huynh! Phụ thân nói người
từ trước đến giờ không phân phó huynh cái gì hết! Huynh bị lừa rồi!"
Thế nhưng vẫn là đã muộn, cũng không biết
hắn có nghe được hay không, gợn sóng trên mặt hồ dần dần lắng xuống, qua một
hồi, Băng Ngọc dẫn theo Tam Muội chân hỏa từ đáy nước nổi lên. Hai người bọn
Toàn Cơ ở bên trên giật mình thật lâu sau, mới chậm rãi hạ xuống đất, chỉ cảm
thấy một cuộc tương phùng ngày hôm nay như là một giấc mộng.
Khoanh tay đứng xem Đằng Xà đi tới bên bờ,
nhìn nhìn, cười nói: "Không tệ lắm, dùng là pháp thuật độn thủy, kẻ thi
pháp rất thuần thục. Có thể thôi động hồ nước lớn thế này, rất lợi hại."
Toàn Cơ đã không còn khí lực nói mát y
nữa, ở bên bờ đứng thật lâu sau, rốt cuộc thở dài một hơi, ngửa mặt ngã về phía
sau, lẩm bẩm nói: "Bản thân huynh ấy không chịu, như vậy, chúng ta có thể
làm sao đây?"
Vũ Tư Phượng cũng nằm xuống, cùng nàng
ngửa đầu nhìn trời, thật lâu sau, mới nói: "Hắn là bị lừa. Không biết là
ai đóng giả phụ thân muội, phân phó hắn làm nội ứng, không thể ngờ lại có thể
lừa hắn làm thật."
Cái loại tính cách kia, há dùng để làm nội
ứng, ở trên chiến trường làm tiền phong thì còn được. Hơn nữa bản thân gióng
trống khua chiêng làm nội ứng chuyện này cũng rất ngu xuẩn, chỉ có hắn lại làm thực,
cũng chưa từng thấy qua kẻ nào khờ hơn hắn.
Vũ Tư Phượng nghĩ đến chuyện lúc nhỏ cùng hắn
bắt yêu, cái loại tính tình nóng nảy kia đến bây giờ cũng không sửa, nói sinh
nói hoà lập tức liền trời quang mây đãng. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng
nhiên đau xót, không biết là nên trách Chung Mẫn Ngôn đầu gỗ, hay là tự trách
mình quá vô dụng.
Chuyện Chung Mẫn Ngôn còn dễ nói, chuyện
hắn không hiểu nhất chính là Nhược Ngọc. Y rốt cuộc là nhận chỉ thị của ai?
Ngày đó ở Ly Trạch Cung, phản ứng của cung chủ rõ ràng là không biết việc này,
chẳng lẽ, là của phó cung chủ an bài?
Nghĩ mãi mà không rõ, chuyện thực sự phức
tạp. Vẫn là lúc nhỏ tốt, vô ưu vô lo, trên đời chỉ có người tốt cùng người xấu,
hai cái lập trường, rất ư đơn giản.
"Tiếp theo làm sao đây?" Toàn Cơ
thấp giọng hỏi hắn.
Vũ Tư Phượng ngây người nửa ngày, mới nói:
"Quên đi, trước đi Thiểu Dương phái đi. Đừng để cha nương muội lo
lắng."
Hắn chống lên bãi cỏ ngồi thẳng dậy, trong
ngực bỗng nhiên rơi ra một đồ vật, rơi xuống đất, sáng lóng lánh. Hắn lượm lên
vừa nhìn, lại là một cái lọ trong suốt, bên trong có hai ba đám lửa xanh nhạt,
sáng rực nhảy nhót, rất ư sống động.
—
"Đây là cái gì?" Toàn Cơ cũng
sáp lại gần nhìn, cầm cái lọ kia lên nhẹ nhàng lắc hai cái, ngọn lửa bên trong
dường như có tri giác, cũng xoay hai vòng theo.
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Không
biết... bỗng nhiên đã ở trong y phục của huynh rồi."
Đằng Xà đột nhiên đi tới, một phen đoạt lấy
cái lọ kia, hướng về phía ánh trăng nhìn một hồi, nói : "Đây là hồn phách
mà! Hồn phách của người. Này, sau khi các ngươi chết đi, hồn phách cũng là như
thế này."
Hai người đều là chấn động, bỗng nhiên tâm
linh tương thông, cùng kêu lên nói : "Của Linh Lung!"
"A? Cái gì Linh Lung..." Đằng Xà
một câu còn chưa nói xong, cái lọ đã bị Toàn Cơ hung hăng đoạt lại, "Ngươi
đừng đụng vào! Hỏng mất thì làm sao!"
Đằng Xà liền giận dữ, nhưng thấy Toàn Cơ
sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, biết nàng tâm tình kích động, vì thế ngậm
miệng không ầm ĩ với nàng.
"Vừa rồi bọn hắn, là vì đưa hồn phách
của Linh Lung?" Toàn Cơ gắt gao ôm cái lọ kia vào trong ngực, như là bảo
bối đã bị mất nay lấy lại được.
Vũ Tư Phượng nhớ lại tình hình mới vừa
rồi, như thế nào cũng nhớ không nổi là lúc nào được người ta nhét cái này vào
trong ngực. Người tiếp xúc gần hắn nhất chỉ có Chung Mẫn Ngôn, chẳng lẽ là y
thừa dịp người khác không chú ý vụng trộm đưa cho hắn? Nghĩ đến đây, hắn lại là
cả kinh, nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của Chung Mẫn Ngôn, lúc này thấp giọng nói:
"Là Mẫn Ngôn! Hắn đã phát hiện Ô Đồng đưa
cho là hồn phách giả... Huynh đoán là hắn trộm hồn phách của Linh Lung ra
ngoài, sau đó tìm cớ đến đây gặp chúng ta, trộm đem hồn phách trả lại cho chúng
ta."
Cho nên y mới nói phải thay y chiếu cố tốt
Linh Lung... Cho nên y nói đến về sau mới có thể khổ sở như vậy. Y cũng biết
đối phương là đang lợi dụng mình, lại không có biện pháp.
"Huynh ấy... Huynh ấy... Nếu như vậy,
vì sao không chịu trở về?" Toàn Cơ vẫn là không hiểu được.
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Mẫn Ngôn
bị người ta lừa a. Một kẻ tôn trọng sư phụ như hắn, cha muội có dặn dò cái gì,
hắn sao lại không nghe theo? Lần này trộm ra hồn phách của Linh Lung, chắc hẳn
là đã lừa bọn chúng, nếu bị người ta biết được, còn không biết hắn sẽ bị xử
phạt như thế nào..."
Toàn Cơ suy đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng đã
hiểu rõ ngọn nguồn. Nàng đem hồn phách của Linh Lung cẩn thận bỏ vào trong ngực,
chỉ cảm thấy cái lọ ấm áp kia nảy lên, như một quả tim nho nhỏ. A, thật là Linh
Lung... Nàng quyến luyến sờ sờ, loại cảm giác quen thuộc này, nhất định không
sai, thật là tỷ ấy.
"Đi, chúng ta quay về Thiểu Dương
phái." Nàng từ trong hồ vớt lên Băng Ngọc, lắp vào vỏ kiếm, chỉ cảm thấy
cả người tràn ngập dũng khí.
"Trở
về nói cho phụ thân, Lục sư huynh không phải phản đồ. Chờ cứu sống Linh Lung
rồi, sau khi chữa khỏi vết thương của Liễu đại ca, chúng ta phải đi Bất Chu
Sơn!"
Vũ Tư Phượng cười cười, cũng đứng dậy nói:
"Nếu có thể tra ra rốt cuộc là ai đóng giả cha muội lừa gạt Mẫn Ngôn, bắt
được làm chứng cứ, vậy là tốt nhất."
"Đúng vậy!" Toàn Cơ hung tợn nắm
chặt tay, phát ra tiếng vang răng rắc, "Tìm ra, đem hắn ngũ mã phanh
thây!"
Đằng Xà bên cạnh đánh cái rùng mình, thấp
giọng nói: "Không có chút nào giống nữ nhân mà..."
"Ngươi nói cái gì?" Toàn Cơ quay
đầu lại trợn tròn mắt hỏi y.
Đằng Xà ho hai tiếng, nói : "Không...
Ta là hỏi, Linh Lung là ai? Hồn phách là chuyện gì xảy ra? Có người nguyện ý
nói cho ta nghe không?"