Linh
Lung ở trong động cầm cự ba ngày không ăn không uống bất động, về sau đói đến
tóc trước mắt đều giống như lửa thiêu. Ô Đồng kia cũng không tới bức nàng, mỗi
ngày đúng giờ đưa đồ ăn, nước ấm đến cho nàng rửa mặt chải đầu, nàng không ăn
không dùng, gã giống như không thấy được. Cho dù đồ ăn nguội thì thay mới, nước
lạnh thì đổi nóng.
Ngày hôm đó, đến giữa trưa, gã lại tới đưa
cơm đưa nước, nhấc nắp lên, lại là một mâm đào nhân sơn kê đinh, màu sắc hương
vị quen thuộc. Linh Lung lập tức liền nhớ đến mẫu thân Hà Đan Bình, món này bà
làm ngon nhất, mỗi lần bưng ra đều bị nàng cùng Toàn Cơ hai người cướp sạch.
Nghĩ đến từng ngọn cây cọng cỏ ở Thiểu Dương phong, phụ thân nương nương ôn
nhu, Toàn Cơ đáng yêu, nàng lại nhịn không được rơi lệ.
Nước mắt rơi lên làn môi khô khốc, thấm
vào liền phát đau. Nàng dùng đầu lưỡi liếm, vừa đắng vừa chát. Nàng ngơ ngẩn
nhìn đồ ăn thơm phức kia, trong lòng dần dần có chút rục rịch. Không khuất phục
không ăn, cũng không thể bị chết đói ở chỗ này, chết thật rồi, chẳng phải là
như ý gã sao? Trong đầu có âm thanh cứ lặp đi lặp lại lời nói đó. Nàng dần dần
bị thuyết phục, hai chân khẽ duỗi, đang muốn lấy tới ăn, chỉ nghe mành rèm bị
người ta vén lên, gã lại trở lại rồi.
Linh Lung vội vàng rụt về lại, toàn thân
cứng ngắc đề phòng.
Ô Đồng cũng không để ý đến nàng, chỉ bưng
đồ ăn nguội nước ấm ra ngoài. Linh Lung trong lòng cả kinh, không tự chủ được
mở miệng nói: "Từ... từ từ."
Ô Đồng quay đầu lại nhíu mày nhìn nàng,
vẫn là không nói gì.
Linh Lung cắn môi, giọng như muỗi kêu nói
: "Sơn kê đinh... Đừng bưng đi..."
Khóe miệng Ô Đồng nhếch lên, khẽ cười nói:
"Biết rồi, sơn kê đinh hâm một chút rồi lại đưa tới." Gã vén mành bỏ
đi cực nhanh. Linh Lung tựa vào trên vách động lạnh băng, ủy khuất trong lòng
tựa như thủy triều, từng đợt từng đợt xông tới, trong lúc nhất thời chỉ cảm
thấy suy sụp, ô nhục, bất đắc dĩ, oán giận... Nhiều loại cảm xúc cực kỳ mâu
thuẫn ùa đến, cuối cùng biến thành hoang mang cực độ.
Một lát sau, gã quả nhiên đưa tới đào nhân
sơn kê đinh đã hâm nóng, cùng một chén trà. Linh Lung đã muốn rơi xuống thế hạ
phong, rốt cuộc bất chấp tôn nghiêm mặt mũi, nhào tới liều mạng trút chén trà
vào trong miệng, nàng khát đến độ sắp phát điên rồi.
Uống xong một chén trà, nàng vẫn còn thòm
thèm, đã thấy trong tay Ô Đồng cầm một ấm tử sa lớn, lại rót một chén, nói :
"Đừng uống vội như vậy, sẽ bị sặc."
Linh Lung tức giận trong lòng, vứt chén
trà, ngoảnh mặt lại tránh về trong góc. Ô Đồng cũng không ầm ĩ với nàng, đặt đồ
xuống đất, lát sau, lại đưa tới hai chậu nước ấm, cùng mấy bộ tiểu y khăn tay ngoại
bào để thay đổi. Lúc lần thứ ba tiến vào, lại ôm tới ba bốn đệm chăn dày cộm,
trải xuống mặt đất lạnh lẽo, ngay cả gối cũng đã chuẩn bị.
Linh Lung mắt ngơ ngác nhìn gã đi ra
ngoài, hơn nữa ngày không có động tĩnh, lúc này mới thật cẩn thận cởi bỏ y
phục, không dám cởi toàn bộ, chỉ dùng nước ấm lau sơ mặt và tay, lại len lén
cởi tiểu y, quay lưng lại lau chùi thân thể. Gã đưa xiêm y mới tới, nàng cũng
không thèm liếc mắt nhìn, toàn bộ ném qua một bên.
Ước chừng là tính toán nàng đã tắm xong
rồi, Ô Đồng lại tiến vào, thay hai chậu nước ấm mới, cùng bồ kết lược đầy đủ
mọi thứ. Linh Lung tuy rằng hận gã tận xương, nhưng thấy gã cẩn thận chuẩn bị
toàn bộ như vậy, thật cũng có chút buông lỏng. Lại thả tóc xuống gội sạch, chỉ
cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, đệm giường đã bày trên đất, tự nhiên
thoải mái gấp trăm lần so với lúc trước, giờ phút này bưng lên đồ ăn nữa, trong
lòng nhịn không được chua xót vạn phần. Nàng tuy là đã bảo toàn tư thái cao quý,
khiến gã mọi chuyện đều nhân nhượng, nhưng trên thực tế, bản thân nàng sớm đã
thảm bại rồi.
Cứ như thế không quấy rầy lẫn nhau qua
được vài ngày, sự đề phòng lúc trước của Linh Lung sớm đã không còn tồn tại.
Tuy rằng mỗi lần gã tiến vào đưa đồ, nàng đều sẽ giơ kiếm để trước người, nhưng
chỉ cần gã vừa đi, nàng cũng không co vào trong góc khóc như trước nữa.
Ô Đồng giam cầm nàng đến tột cùng là vì
cái gì, nàng cho tới bây giờ cũng chưa hiểu rõ. Ô Đồng bắt nàng, nhất định là
đã vạch kế hoạch muốn trả thù Thiểu Dương phái liên hợp với bốn phái khác truy
nã gã, nhất định còn suy nghĩ rất nhiều biện pháp âm độc để trị nàng.
Nhưng, vì sao, cuối cùng thế nhưng gã lại
cái gì cũng không làm? Có lẽ trong nội tâm nàng mơ hồ biết đáp án, lại cự tuyệt
nghĩ đến. Trên đời có rất nhiều chuyện, thấy quá rõ ràng, ngược lại cũng không
tốt.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được sâu kín
thở dài một tiếng. Toàn Cơ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn nàng, thấy nàng thần sắc
trên mặt thiên biến vạn hóa, cuối cùng từ từ bình tĩnh trở lại, rốt cuộc thật
cẩn thận mở miệng nói: "Hắn có tra tấn tỷ không? Có bị thương không?"
Linh Lung mệt mỏi nhắm mắt lại, lắc lắc
đầu, thấp giọng nói: "Toàn Cơ, tỷ rất mệt. Muốn ngủ một lát..."
Toàn Cơ gật gật đầu, đỡ nàng nằm xuống, ém
chăn xong, lại nghe nàng lại thấp giọng nói: "Nói cho tiểu Lục tử... Tỷ
rất nhớ hắn, hắn vì sao còn chưa tới thăm tỷ?"
Toàn Cơ khó mà trả lời, trong cổ chua xót,
đành phải miễn cưỡng đáp một tiếng, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Linh Lung nhắm mắt, rúc vào trong chăn,
tâm tư phập phồng, giống như lại nhớ tới ngày đó.
Nàng bị giam cầm trong cái sơn động kia,
không biết ngày tháng, trên người bị buộc dây xích, cũng ra không được. Mỗi
ngày chỉ có chờ Ô Đồng đưa cơm đưa nước cho nàng, hai người yên ổn sống với nhau.
Trong nội tâm nàng thủy chung có một dây đàn căng chặt, từng giờ từng phút đều
nhắc nhở bản thân mình gã giam cầm mình tất nhiên là có mục đích, nhưng rốt
cuộc là mục đích gì, nàng cũng không biết.
Về sau gã không biết đang bận chuyện gì,
thời gian đưa cơm đưa nước dần dần muộn dần, liên tiếp ba bốn ngày đều đưa tới
đậu hủ rau xanh nàng ghét ăn nhất. Nàng cho rằng đây là chiêu mới gã nghĩ ra để
tra tấn mình, rốt cuộc có một ngày nhịn không được làm ầm lên với gã, ném đi
toàn bộ đồ ăn, lạnh lùng nói: "Hoặc là đừng đưa đồ ăn tới nữa! Ta thà rằng
đói chết!"
Ô Đồng lúc ấy biểu tình trên mặt thực vi
diệu, tựa tiếu phi tiếu, trong mắt phảng phất có thứ nguy hiểm gì đó đang ngưng
tụ. Gã cười lạnh một tiếng, nói :
"Ngươi
vị đại tiểu thư này thật đúng là khó hầu hạ. Thật cho là mình đến đây hưởng thụ
sao? Có ăn là đã tốt rồi."
Linh Lung lúc trước bởi vì chịu thua, cuối
cùng mở miệng đòi ăn, tương đương thừa nhận ân tình của gã, thủy chung là một
khối tâm bệnh. Giờ phút này bị gã đâm trúng chỗ đau, rốt cuộc nhịn không được,
một cước đạp đổ chậu nước ấm, lại rút ra Đồng Tâm ở trên đệm giường loạn chém,
chém thành từng sợi từng sợi bông, một mặt rống to: "Ngươi hiện tại có thể
giết ta! Vì sao không giết ta? !"
Ô Đồng một phen bắt được cổ tay nàng, nhấc
chân ngáng, Linh Lung đứng không vững, ngã nằm xuống đất. Gã theo đó đè người
lên, áp nàng ở dưới thân thể. Linh Lung cực kỳ hoảng sợ, chỉ nghĩ gã muốn cưỡng
ép phi lễ, hàm răng ngậm chặt, lập tức liền muốn cắn lưỡi, ai ngờ vừa cắn
xuống, không cắn được đầu lưỡi, lại cắn trúng ngón tay gã.
Gã đem ngón tay cứng rắn nhét vào trong
miệng nàng, làm nàng không có biện pháp cắn lưỡi. Linh Lung trong lòng hận vô
cùng, xuất lực gắt gao cắn ngón tay gã, hận không thể lập tức cắn đứt. Máu trên
tay gã từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi lên đầu lưỡi nàng, vừa tanh vừa
chát. Linh Lung vốn tưởng rằng gã thế nào cũng phải tàn khốc tra tấn một phen,
vì thế gắt gao nhắm mắt lại, chỉ cắn chặt ngón tay gã không buông.
Đợi nửa ngày, thế nhưng gã lại vẫn không
nhúc nhích. Linh Lung ngạc nhiên nghi ngờ mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt gã gần
trong gang tấc, ánh mắt giống như lãnh điện, bình tĩnh nhìn mình. Ánh mắt kia
như là hận đến cực hạn, hận không thể róc thịt nàng, róc thành mấy ngàn khối.
Linh Lung trong lòng lại càng kinh sợ, run giọng nói: "Mau... Mau giết ta
đi!" Tay gã mắc ở trong miệng nàng, lời này nói đến mơ hồ không rõ.
Ô Đồng thừa dịp nàng nói chuyện, hàm răng
nới lỏng, cực nhanh rút ngón tay ra. Linh Lung bị gã túm một nhúm bông bị nàng
chém nát dùng sức nhét vào trong miệng nàng. Nàng hét ầm lêm, liều mạng chống
cự. Cũng không biết ở trên mặt gã bị cào bao nhiêu đường, cuối cùng vẫn là bị
gã dùng bông nhét đầy miệng, đừng nói cắn lưỡi, ngay cả miệng cũng không khép
lại được.
Ngũ tạng của nàng như đốt, trước mắt từng
trận biến thành màu đen, chỉ sợ lần này thật sắp bị gã tra tấn đến chết, tay
chân nhất thời như nhũn ra, bị gã dùng lực đè trụ, điểm trúng huyệt đạo, không
thể động đậy.
"Loại đại tiểu thư cao cao tại thượng
như ngươi, biết cái gì? À, ta biết rồi, ngươi từ nhỏ đã được người ta xem như
công chúa nâng niu trên tay. Ha ha, trên đời chỉ có người tốt cùng kẻ xấu, cha
ngươi mụ mụ thúc thúc bá bá đều là người tốt, phàm là người đắc tội các ngươi đều
là kẻ xấu, đúng không?"
Gã chua chát mỉa mai hỏi, siết cằm nàng,
lắc trái lắc phải.
Linh Lung gắt gao nhắm chặt hai mắt, chỉ
chờ gã tức giận, đem chính mình một chưởng đánh chết, cũng là thống khoái.
"Ngươi không biết phụ thân mụ mụ thúc
thúc bá bá của ngươi làm gì ta đi? Hắc hắc. Treo giải thưởng năm trăm lượng!
Mạng của Ô Đồng ta, năm trăm lượng liền có thể đoạn? Ta là đã giết ai sao? Hay
là đã làm chuyện ác tội không thể tha nào sao? Ngũ đại môn phái, rất náo nhiệt!
Rất khí phái! Liên thủ để đối phó một tiểu đệ tử như ta. Làm ta nổi tiếng giang
hồ, không nơi nương thân, thật là cảm kích bất tận nha!"
Gã nói xong, chợt nghe xoạt một tiếng, như
là tiếng vải vóc bị xé rách. Linh Lung trong lòng thình thịch nhảy loạn, cho là
gã cuồng bạo muốn làm chuyện phi lễ, qua một hồi, chỉ nghe gã cười nói:
"Bé ngoan, mở mắt ra nhìn xem. Hảo hảo nhìn xem, đám bá bá tốt của ngươi
đã làm gì với ta!"
—
Linh Lung làm sao chịu nghe gã, không biết
gã sẽ dùng biện pháp yêu tà gì để mê hoặc nàng, nàng chỉ gắt gao từ từ nhắm hai
mắt.
Tay gã bỗng nhiên xoa mặt nàng, vuốt ve
qua lại, ôn nhu nói: "Linh Lung, mở mắt nhìn ta."
Tiếp
theo, cởi bỏ một nút thắt trên người nàng, "Ngươi nếu không nhìn ta, thì
chính là để ta nhìn ngươi rồi. Cởi y phục ra, hảo hảo, cẩn thận nhìn."
Linh Lung chỉ cảm thấy tay gã lần theo cổ
áo luồn vào trong, dưới sự hoảng hốt, đành phải mở mắt ra, chống lại mặt gã.
Trong mắt gã bắn ra quang mang kỳ dị, ngơ ngẩn nhìn nàng, bỗng nhiên đứng thẳng
người, cười gượng nói : "Như thế nào? Thấy được chưa?"
Y phục trên người gã đã muốn cởi hết, lộ
ra lồng ngực cường tráng, trên ngực chi chít không biết bao nhiêu vết thương,
còn có một vết từ ngực thẳng xuống đến bụng dưới, vẫn còn kéo dài xuống nữa,
hoàn toàn là vết thương trí mạng, vết sẹo đỏ thô to kia, giống như một con rết
xấu xí bò trên người gã. Linh Lung cúi đầu rên rỉ một tiếng, không biết là bởi
vì kinh hãi hay là hoảng sợ.
Ô Đồng điềm nhiên nói: "Ta đã chết vô
số lần rồi! Mỗi lần đều ở cửa địa ngục bò về lại! Năm trăm lượng có thể mua
được mạng của Ô Đồng ta? Bọn chúng không khỏi nghĩ quá đẹp rồi! Hiện giờ, cũng
để cho bọn chúng nếm thử tư vị bị người ta bức đến tuyệt lộ đi!"
Gã giơ tay gõ hai cái lên trên cẳng chân
bên phải, phát ra âm thanh 'cộp cộp'. Thì ra chân phải của gã bị chặt đứt đến
ngang đầu gối, dùng gỗ giả làm chân.
Gã thấy trên mặt Linh Lung lộ ra thần sắc
sợ hãi, không khỏi cuồng tiếu nói : "Thế nào, muốn nhìn một chút phía dưới
sao?" Nói xong gã lại cởi dây lưng, Linh Lung ô ô thét lên, lại gắt gao
nhắm mắt lại.
Ô Đồng thấy gương mặt nàng phiếm hồng, sắc
như hoa đào, trong lòng rung động, nhịn không được nâng mặt nàng, cúi đầu hôn
lên gương mặt nàng. Nơi môi vừa tiếp xúc, không có chỗ nào mà không phải là
thơm mềm mịn màng. Gã lúc này tâm trạng kích động, không khỏi cởi đai lưng của
nàng, một mặt lẩm bẩm nói: "Mọi thứ mới vừa bắt đầu... không bằng trước
nếm chút ngon ngọt..."
Bàn tay theo y phục đơn bạc của nàng tiến
vào bên trong, chỉ cảm thấy da thịt mịn màng như ôn ngọc. Ôm một thiếu nữ thanh
xuân như hoa như ngọc như thế này vào trong ngực, gã làm sao khống chế được,
huống chi gã vốn cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì hết. Lập tức gắt gao
ôm nàng vào trong ngực, tình nhiệt như lửa, ở trên mặt nàng tinh tế hôn xuống.
Chỉ cảm thấy cả người nàng hơi hơi phát run, điềm đạm đáng yêu, trong lòng gã
mềm nhũn, ôn nhu nói: "Đừng sợ."
Thấy hàng mi dài như cánh bướm của nàng
rung rung hai cái, bỗng nhiên lăn ra khỏi vài giọt lệ. Tình dục tràn trề của gã
bỗng nhiên liền biến mất vô ảnh vô tung, tuy nhiên nhất thời luyến tiếc buông
tay, nâng mặt nàng, ở trên mí mắt run rẩy của nàng hôn vài cái, thấp giọng nói:
"Mở mắt ra, nàng chỉ cần mở mắt ra, ta liền cái gì cũng không làm. Ô Đồng
nói được làm được."
Gã nín thở nhìn hàng mi dài của nàng, run
một cái, hai cái, cuối cùng mở mắt ra, đôi mắt đen láy, ngơ ngẩn nhìn gã. Ánh
mắt kia như là cầu xin, lại giống căm hận đến tận xương tuỷ, còn kèm theo
thương hại, sợ hãi, tuyệt vọng đủ loại cảm xúc.
Ô Đồng nhìn nàng thật lâu, rốt cuộc chậm
rãi buông tay ra, phủ thêm áo khoác đứng lên.
"Đào nhân sơn kê đinh có phải
không?" Cách một hồi lâu, tiếng nói chuyện của gã bỗng nhiên vang lên tại
cửa động, "Ha ha, thật là một đại tiểu thư."
Linh Lung không nói gì, kỳ thật trong
miệng nàng bị nhét đầy bông, cũng nói không được.
Ô Đồng vén mành, đi ra ngoài, chợt nhớ tới
điều gì đó, quay đầu mỉa mai cười với nàng, nói : "Vào lúc này, tiểu tình
nhân kia của ngươi ở đâu? Hắn hình như không tới cứu ngươi, càng không tới tìm
ngươi nhỉ! Đứa nhỏ đáng thương..."
Linh Lung trong lòng đại chấn, giống như
bị cây búa hung hăng nện vào trong tim, lệ rơi càng nhiều.
Về sau gã cũng không chạm qua nàng một đầu
ngón tay nào nữa, ba bữa cũng đều đưa tới đồ ăn nàng thích ăn. Chỉ có bản thân
Linh Lung, giống như mất hồn, cả ngày chỉ ngồi ở nơi đó ngẩn người, ai cũng
không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Sau đó nữa, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh
không biết như thế nào, cùng gặp phải gã. Thì ra nơi này không chỉ có hai người
bọn nàng, bên ngoài sơn động tụ tập không dưới ba mươi tên yêu ma để gã sai sử,
gã chưa bao giờ để người tiến vào, nàng cho tới bây giờ cũng không thể đi ra
ngoài, do đó không biết.
Linh Lung ở trên giường trở mình, ngón tay
bỗng nhiên gắt gao bấu vào trong chăn, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt gối đầu.
Vào
lúc này, tiểu tình nhân của ngươi ở đâu? Những lời này của Ô Đồng giống như
cây đinh, bắt đầu từ ngày đó liền vẫn luôn ghim vào trong lòng nàng. Chung Mẫn
Ngôn vẫn không tới, nàng đợi đến hoàn toàn tuyệt vọng, thẳng đến bị rút ra hồn
phách. Hiện giờ nàng được Toàn Cơ cứu về, không ngờ lại vẫn không thấy được
hắn.
Vào lúc này, nàng cảm thấy tất cả mọi
người đều đang lừa gạt mình. Kỳ thật hắn đã bỏ rơi nàng đi? Bằng không vì sao
hắn không đến thăm mình? Bế quan tu luyện căn bản chỉ là cái cớ.
Linh Lung dùng chăn che kín đầu, khóc
thành tiếng. Khóc một hồi, chợt nghe cửa phòng két một tiếng mở ra, một người
nhẹ nhàng tiến vào. Nàng tưởng Toàn Cơ lại vào xem tình hình, vội vàng ngừng
tiếng khóc, nhắm mắt giả ngủ.
Đợi một hồi, người nọ cũng không tiến vào
buồng trong, chỉ ở gian ngoài không biết lục lọi cái gì đó. Nàng lặng lẽ vén
một góc chăn, chỉ thấy gian ngoài người nọ lộ ra một góc y phục, mang giày bó,
rõ ràng là nam nhân.
Trong nội tâm nàng vui vẻ, tưởng Chung Mẫn
Ngôn đã đến, vội vàng kêu lên: "Tiểu Lục tử! Ngươi thế nào bây giờ mới đến
thăm ta!"
"Hả?" Đằng Xà tiến vào ăn vụng thiếu
chút nữa bị tiếng kêu của nàng làm nghẹn, trợn tròn một đôi mắt vô tội nhìn
sang. Hai người đối mặt nhau, đều là ngây ngốc.