Liệt Hỏa yêu phu - Chương 54

Chương 54: Xảy ra bất ngờ

Tử Vũ nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Liệt Hỏa. Nếu nói là lời nói xúc động, nàng vẫn sẽ không chấn động, bởi vì đôi khi nhất thời xúc động cũng không thể chứng minh vấn đề gì. Sau khi cứu rồi mới cảm thấy hối hận, đây mới là thực sự là bi ai, mà biết rõ hết thảy hậu quả như vậy, vẫn không chùn bước đi theo như thế, tình cảm như vậy so với xúc động càng khiến người ta rung động.

Lần trước thụ yêu làm loạn, Liệt Hỏa tuy bảo hộ nàng, đó là bởi vì không thể trốn tránh, không còn cách nào, nàng có thể không nghĩ tới tình cảm bên trong. Mà hôm nay, Liệt Hỏa có thể không cứu, tuy rằng hắn là yêu tinh, nhưng trái tim nếu như bị đâm thủng, hắn vẫn sẽ chết, nhưng hắn lại một chút do dự cũng không có. Tử Vũ trong lúc rung động, trong lòng lại ngọt ngào, người này là chân chính quan tâm đến nàng.

Bò tới trong ngực Liệt Hỏa, Tử Vũ bình tĩnh nhìn hai mắt Liệt Hỏa, cái gì khác cũng không có, chỉ có yêu thích rõ ràng dứt khoát. Ánh mắt như vậy khiến nàng ấm áp tận đáy lòng. Thân tình có thể phản bội, bằng hữu có thể vứt bỏ, duy chỉ có tình yêu nàng chưa trải qua không có phản bội, mà nguyên nhân là bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa có, hiện tại, hình như nàng đã có rồi.

“Liệt Hỏa, ngươi nói từ yêu với ta, như vậy về sau sẽ không cho phép nói với người khác, nếu để ta biết ngươi phản bội ta, ta sẽ giết ngươi.” Nhìn chằm chằm hai mắt Liệt Hỏa, Tử Vũ gằn từng chữ một, nàng đã không tín nhiệm thân tình cùng hữu tình, nếu tình yêu phản bội nàng một lần, nàng biết nàng tuyệt đối không buông được kẻ hủy diệt hết thảy hi vọng này của nàng.

Liệt Hỏa thấy Tử Vũ tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng thần thái cũng rất nghiêm túc, bề ngoài bình tĩnh, lại là sắc nhọn lợi hại như đao cùng chấp nhất, không khỏi nhìn chằm chằm Tử Vũ liếc mắt một cái, hừ một tiếng quay đầu đi, một tiếng này cũng là vô hình trung đáp ứng rồi.

Tử Vũ nhất thời cười khẽ giang ra, ôm lấy cổ Liệt Hỏa, cười tủm tỉm nói: “Ta hiện tại không biết có yêu ngươi hay không nha, bất quá ta rất thích, rất thích ngươi tên gia hỏa này.” Dứt lời hung hăng ôm hôn Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa không khỏi cười khổ, Tử Vũ này bề ngoài thoạt nhìn đáng yêu vô tà, nhưng trong xương lại bá đạo, tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bất quá cái khoản hôn hắn này, hắn thích.

“Ta cũng muốn.” Liệt Hỏa cùng Tử Vũ đang hôn môi, một đạo âm thanh thực bất mãn ở bên tai truyền đến, đồng thời một cỗ đại lực đánh úp lại, mạnh mẽ túm trụ Tử Vũ kéo nàng từ trong lòng Liệt Hỏa dậy. Liệt Hỏa tức thì phản ánh cực nhanh một phen gắt gao ôm chặt nàng, bắt đầu giằng co tranh đoạt.

“Buông tay, buông tay.” Không cần nghĩ kẻ lôi nàng khẳng định là Ứng Thanh Liên, Tử Vũ thở hắt ra. Bị phá hư không nói, hai phương lực lượng còn lôi kéo nàng phát đau.

“Không buông.” Thực chỉnh tề, thực đồng dạng.

Tử Vũ nhất thời hai mắt trắng dã, phất tay lập tức đẩy hai người ra, cứ thế đứng lên. Còn chưa đứng vững bóng dáng trước mắt nhoáng lên một cái, Liệt Hỏa một tiếng rống giận truyền đến, Tử Vũ phản ứng rất nhanh che kín môi, trong tích tắc đó trên mu bàn tay ứng lên một nụ hôn.

“Đáng tiếc, đáng tiếc.” Ứng Thanh Liên tràn đầy hối tiếc lắc đầu thở dài, Liệt Hỏa thì tay áo kéo cao chuẩn bị đánh người, Tử Vũ còn lại là dở khóc dở cười.

Không hôn được mục tiêu Ứng Thanh Liên lắc đầu thối lui từng bước, thế này mới nhìn rõ Liệt Hỏa phẫn nộ một thân tả tơi, nhất thời xấu xa hướng Tử Vũ nói: “Nhìn xem, yếu như vậy, từ nơi này xuống mà cũng bị thương, lão bà nha, hắn không xứng với nàng, nàng vẫn là nên gả cho ta.” Vừa nói vừa tiêu sái búng hạt bụi bám trên áo bào, đừng nói bị thương, ngay cả cái góc áo cũng không nhăn.

“Ai là lão bà của ngươi, ngươi tên chết tiệt này.” Liệt Hỏa nghe vậy giận dữ, vung lên quyền đầu muốn đánh người. Ứng Thanh Liên không chút sợ hãi tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ “nhược” Liệt Hỏa.

Tử Vũ nhất thời đầu muốn phình to, trực tiếp khoác lên cánh tay Liệt Hỏa, kéo Liệt Hỏa đi về phía trước, một bên nói: “Đi thôi, đi thôi, phía sau còn có truy binh, các ngươi lúc này ầm ỹ cái gì.”

“Ai ầm ỹ với hắn, vũ nhục tu dưỡng của ta......”

“Ngươi muốn tìm chết có phải không......”

Thân ảnh nhanh chóng rời đi, lưu lại từng lời tranh cãi trong gió.

Ba ngày, ròng rã đi tại vách núi này ba ngày rồi, từ đồng cỏ đi đến đất đá, rồi bây giờ đi đến bãi cát, ba người có chút hết chỗ nói nổi. Ngay cả Ứng Thanh Liên luôn dựa vào khí chất thắng được cũng thô tục nói: “Dựa vào, đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì thế này?”

Trước mặt là biển rộng mênh mông, sóng xanh bập bềnh, gió biển từng trận, nơi cát giẫm lên là cát mềm mịn, cảnh sắc thật hợp lòng người. Nhưng, có ai biết vì sao địa hình Yêu Đô trong vòng mười vạn dặm không có hải vực, đến lượt bọn họ thì lại biến đổi, bọn họ bất quá cách Yêu Đô vạn dặm cũng không tới nha, quả thật người xui xẻo khi uống nước lạnh cũng mắc nghẹn, việc lạ hàng năm đều có, năm nay được tính nhiều nhất.

“Đừng đi theo bọn ta.”

“Ai theo ngươi, ta theo lão bà của ta.”

“Ai là lão bà của ngươi, Tử Vũ là lão bà của ta, ngươi cút cho ta.”

“Ngươi thiếu ta tiền.”

Á khẩu, đã giằng co tranh cãi ba ngày, mỗi khi kết thúc ở bốn chữ này hạ xuống. Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, Liệt Hỏa là ví dụ điển hình trong này.

“Liệt Hỏa, ăn đi.” Tử Vũ một bên nướng cá một bên lắc đầu cười khổ. Thế nào lại gặp hai người như thế này, một người là quân tử động khẩu không động thủ, một người là quyền đầu tiếp đó xuất chính quyền, ba ngày này không đánh nhau, nàng tự cho là mình có công lao.

“A, ta thích.” Tử Vũ lời nói còn chưa rơi xuống, Ứng Thanh Liên đã sớm ngồi xổm bên cạnh, nhanh chóng vọt tới, tay nhanh như điện cản đường cá đã nướng xong của Tử Vũ. Hắn là hồ ly, hắn thích ăn gà, nhưng cũng thích ăn cá.

“Đó là của ta, ngươi nhổ ra cho ta......” Liệt Hỏa giận dữ, một cước liền hướng Ứng Thanh Liên đá tới, Tử Vũ nhanh tay lẹ mắt túm lại Liệt Hỏa, cười tủm tỉm hướng Liệt Hỏa lắc đầu, đưa tới trong tay con cá nướng lớn nhất.

Liệt Hỏa nhất thời tức giận gì đó cũng biến mất, dựa vào Tử Vũ ngồi xuống, chậm rãi bắt đầu ăn. Hắn không thích ăn cá, nhưng chỗ này ngoại trừ cá, cái gì cũng không có, còn có thể ăn cái gì đây.

“Thơm quá nha, cho tới bây giờ ta chưa ăn qua cá ngon như vậy, lão bà, tay nghề của nàng thật tốt.” Ứng Thanh Liên tốc độ kia cứ gọi là một từ nhanh, như hổ đói ngoạm lấy mấy con cá trong tay. Theo lý thuyết như vậy hẳn là rất khó coi mới phải, nhưng lại cứ làm cho người ta cảm thấy phong độ nhẹ nhàng, mị hồ này chính xác không phải người, rất yêu mị.

“Vô nghĩa, cũng không nhìn xem là ai ra tay.” Nhớ năm đó nàng là ở nhà ăn cũng đã làm công, một chút đồ ăn cỏn con này, lúc trước có Liệt Hỏa có thể dùng, nàng có thể nhàn hạ liền nhàn hạ, hiện tại, Liệt Hỏa không ăn cá, vậy cũng chỉ có nàng ra tay.

“Liệt Hỏa, ăn ngon không?” Trả lời nàng là Liệt Hỏa rất dứt khoát từ trong tay nàng lại lấy đi một con, thuận tiện xé một miếng bụng cá đưa cho nàng, Tử Vũ nhất thời mắt lóe sáng cười cười.

“Ta còn muốn.” Ứng Thanh Liên cũng thực trực tiếp, còn chưa ăn xong liền cười với Tử Vũ một cái cứ gọi là yêu mị