Lúc
bóng đêm sâu thẳm, tầm nhìn mờ tối, ba người đuổi theo, chỉ thấy Hồng Loan chợt
lóe lên rồi biến mất, bay về hướng Bắc. Nơi đó có một hồ nước lớn, bởi vì dân
bản xứ nghe đồn trong hồ có thần linh, cho nên trong ngày thường dấu chân người
tuyệt hiếm. Bọn hắn từ bên ngoài đến, lại càng không thể tùy tiện đi vào, hiện
giờ thấy Hồng Loan bay về hướng đó, mọi người chỉ do dự một lát, liền rối rít
ngự kiếm đuổi theo.
Mới vừa đuổi tới bên hồ, chỉ thấy Hồng
Loan lông vũ toàn thân giương lên đáng sợ, ở trên mặt hồ không ngừng lượn vòng,
trong cổ họng phát ra tiếng kêu lành lạnh. Càng quỷ dị hơn là, mặt nước hồ vẫn
luôn yên ả không ngờ lại nổi lên gợn sóng từng vòng từng vòng một, giống như là
bên dưới ẩn giấu thứ gì đó, ngay tức khắc sẽ ló đầu lên.
Đằng Xà vừa hạ xuống đất, lập tức
"A" một tiếng, trái phải ngửi ngửi, nói : "Chỗ này thực cổ
quái."
Tiểu ngân hoa rúc vào trong tay áo Vũ Tư
Phượng ra sức run rẩy, vô luận hắn vỗ về như thế nào cũng vô dụng, hắn ngạc
nhiên nói: "Chẳng lẽ trong hồ thật sự có thần linh?"
Đằng Xà xuy một tiếng, "Thần thánh
nào lại ngây ngốc ở địa phương quỷ quái này chứ! Thứ này hình như là mới vừa
tới đây... Ừm, ta xem xem... Là dùng pháp thuật độn thủy đưa tới. Một con rất
lớn, cảm giác bộ dạng rất ngu xuẩn..."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Hồng Loan kêu
ré một tiếng, như kim đâm vào trong lỗ tai. Nó chợt phi lên cao, lại cũng có
chút sợ hãi, không dám tiếp tục bay về phía giữa hồ, chỉ ở bên bờ nóng nảy kêu
lên, không ngừng xoay quanh. Gợn sóng trên mặt hồ càng lúc càng lớn, cuối cùng
biến thành bọt sóng sắc trắng quay cuồng kịch liệt, theo sát sau "Ào"
một tiếng, một con quái vật khổng lồ từ trong nước thoát ra, nước hồ như mưa
rơi xuống, mang theo mùi vị tanh hôi. Thứ kia vừa ra khỏi mặt nước, lại đột
nhiên giương cao hơn trăm trượng, trái phải lắc lư hai cái, lập tức phát hiện
ra diễm quang óng ánh của Hồng Loan bên hồ, liền quay đầu bổ nhào về phía Hồng
Loan.
Cũng may thân thể của nó rất lớn. Động tác
mặc dù nhanh, lại cũng không nhanh nhẹn, Hồng Loan lắc mình một cái đã tránh
thoát đòn tấn công của nó. Như nổi điên không ngừng mổ cào lên thân quái vật,
thế nhưng vóc dáng chênh lệch quá lớn, công kích giống như là gãi ngứa, không
có biện pháp tạo thành bất cứ thương tổn gì cho đối phương. Thứ kia quay đầu
lại liền là một ngụm, Hồng Loan vỗ vỗ cánh, phát ra tiếng kêu sợ hãi. Đột nhiên
thăng cao, không dám đấu với con quái vật kia nữa.
Toàn Cơ thấy thứ kia nhìn qua như là một
con rắn khổng lồ, nhưng dưới bụng lại mọc vô số chân, ngo ngoe động đậy,
khiến người ta lông tóc dựng đứng, giống như là con rết, nhưng con rết không có
da đen thui bóng loáng như vậy. Nàng cùng Vũ Tư Phượng một năm này vào Nam ra
Bắc, cũng gặp qua không ít quái vật yêu ma. nhưng chưa từng thấy qua yêu quái
xấu xí như thế này, chỉ liếc mắt nhìn đã muốn gặp ác mộng. Cho dù gan lớn như
nàng, cũng nhịn không được rùng mình, lui về phía sau vài bước, không dám nhìn
kỹ.
"Là Xà yêu?" Vũ Tư Phượng rút ra
bội kiếm, chỉ đợi nó vừa nhào tới, liền phát chiêu.
Đằng Xà khoanh tay, một bộ dáng xem kịch
vui, cười nói: "Cứ cho là thế đi, yêu vật tầng dưới đáy ngu xuẩn nhất mà
thôi. Các ngươi nghe nói qua điển cố rắn nuốt voi rồi đi? Đất hoang có sản sinh
một loại Cự Xà, có thể một ngụm nuốt voi, thứ đồ chơi này, ắt hẳn chính là Ba
Xà rồi. Đã mọc chân, ắt hẳn tuổi không còn nhỏ nữa, qua mấy trăm năm nữa là có
thể thành tinh biến người."
"Biến thành người? !" Toàn Cơ
thất thanh, đánh bạo quay lại nhìn, càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, thật sự
tưởng tượng không ra thứ này biến thành người là cái dạng gì.
Đằng Xà nhún nhún vai, vẻ mặt thoải mái, lại
còn ngáp một cái, đi đến dưới tàng cây bên bờ hồ, thực thích ý ngồi xuống lim
dim, một mặt nói : "Thứ này không tới phiên lão tử ra tay, đánh với nó chỉ
có mất thân phận. Tự các ngươi giải quyết đi."
"Này!" Toàn Cơ căm tức kêu to,
chưa từng thấy qua Linh Thú không hợp tác hơn so với y!
Ba Xà kia dường như đã phát giác ra trên
bờ còn có người bên ngoài, không một tiếng động quay đầu bổ nhào về hướng bên
này. Toàn Cơ rút ra Băng Ngọc, chém về phía lớp da bóng loáng căng đầy của nó,
ai ngờ thế nhưng lại dẻo dai không ngờ tới, sắc bén như Băng Ngọc, cũng chỉ đâm
vào được một chút liền bị bắn ra. Ba Xà không phát giác gì, sột soạt sột soạt
giương thân lên cao, loại cảnh tượng này thực khiến người ta buồn nôn.
Vũ Tư Phượng từ trong tay áo lấy ra đoản
kiếm, dùng sức cắm vào trong thân thể Ba Xà, mượn lực đạp một cái, nhẹ nhàng
rơi xuống trên lưng nó. Bảo kiếm tân phối, hôm nay lần đầu tiên phát huy công
dụng, bị hắn dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đâm vào giữa lưng nó, máu
đen tanh hôi nhất thời như suối phun ra, bắn tung tóe loang lổ lên trước người
hắn.
Ai ngờ thân thể Ba Xà lớn, phản ứng trì
độn, nhưng lại không hề có cảm giác, chỉ chú ý lắc lư cái đầu truy đuổi Toàn
Cơ, may là thân thể nó không linh hoạt, bằng không ngay cả mười Toàn Cơ cũng đã
bị nó một ngụm nuốt trọn.
Vũ Tư Phượng chợt thấy trên cổ tay một
trận ngứa ngáy kỳ lạ, cúi đầu nhìn, chỗ bị máu đen của Ba Xà bắn trúng nhanh
chóng mọc lên rất nhiều mụn nước nhỏ, mụn nước bị vỡ, chảy ra nước vàng, làn da
đúng là bị ăn mòn rồi. Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng xé y phục gắt gao bao
lấy cổ tay, bên tai nghe được Đằng Xà ở phía sau cười: "Máu của nó thực
rất độc, phải cẩn thận."
Toàn Cơ căm tức mắng: "Ngươi bớt nói
nhảm đi! Phôi đản chỉ nói không động thủ!" Nàng bỗng nhiên quay người,
quấn đến bên cạnh Ba Xà, bắt lấy chủy thủ mới vừa rồi Vũ Tư Phượng cắm vào,
cũng lật người nhảy lên theo, dùng Băng Ngọc đâm loạn trên người nó, đâm đến
trên thân nó là từng lỗ từng lỗ huyết động.
Ba Xà lúc này mới cảm giác được một chút
đau đớn, trên mặt đất quằn quại run rẩy như bị rét, hai người ở trên lưng nó
trong chốc lát bị vung vẩy, lúc thì đụng chỗ này, lúc thì đụng chỗ kia, đầu óc
choáng váng, nếu không phải gắt gao bắt lấy chuôi kiếm, kiếm lại cắm thật sâu
vào trong thân thể nó, chỉ sợ sớm đã bị bay văng ra ngoài rồi. Ai ngờ nó lực
lớn vô cùng, cuồng vung loạn lắc lư nửa ngày, không ngờ lực đạo dần dần tăng
lên, hai người rốt cuộc duy trì không được, đều buông tay, từ trên lưng nó nhảy
xuống. Mắt thấy con quái vật khổng lồ như thế, tại bên bờ hồ kiệt lực vặn vẹo
uốn éo, đem một mảng lớn rừng cây phía sau đều đè phẳng, hai người đều có chút
hoảng sợ.
"Mắt a, mắt! Đâm mắt nó!" Đằng
Xà ở phía sau, y hệt một bộ cao nhân sư phụ, chỉ điểm cho hai người bọn hắn đấu
với Ba Xà.
Toàn Cơ vốn cùng y trở mặt khắc khẩu, bỗng
nhiên linh quang chợt lóe, quay đầu nhìn về phía Ba Xà. Chỉ thấy trên cái đầu
bự tổ chảng tròn tròn của nó là cặp mắt to, sắc xanh như lưu ly, lòe lòe phát
sáng, xác thực là không chút nào phòng bị. Vũ Tư Phượng giật góc áo nàng một
cái, nàng lập tức thông suốt, cắn răng ngự kiếm bay lên, thẳng hướng về phía
cái đầu bự chảng của nó.
Ba Xà đang vì vết thương trên lưng đau đớn
giãy dụa, bỗng nhiên ngửi được khí tức của người sống đang tại bên mép, không
khỏi mừng rỡ như điên, một ngụm cắn xuống. Vũ Tư Phượng từ giữa hàm răng nanh
chi chít sắc bén của nó lách mình qua, rồi đột nhiên đề cao, cùng Toàn Cơ một
trái một phải, nhắm ngay con mắt to mà không sáng của nó hung hăng đâm xuống.
"Phụt" một tiếng. Hai người chỉ
cảm thấy như đã đâm vào bóng cao su. Từ giữa vết thương kia tuôn ra một lượng
lớn nước đen. Bọn hắn biết lợi hại, không dám nghênh đón, lắc mình tránh qua.
Rút kiếm tiếp tục đâm, cũng không biết ở trên con mắt bị thương của nó đâm bao
nhiêu kiếm. Ba Xà đau đến toàn thân run rẩy kịch liệt, những cẳng chân lúc nhúc
đạp lung tung, bên miệng ngửi được khí tức của người sống, song hai người bọn
hắn còn linh hoạt hơn thỏ, như thế nào cũng ăn vào miệng không được. Cuối cùng
đành phải buông tha, ở trên mặt đất lăn qua lộn lại, không biết như thế nào mới
có thể tiêu trừ đau nhức kia.
Toàn Cơ cầm Băng Ngọc ở trong tay, ngón
tay chậm rãi lướt qua thân kiếm, trên đó lập tức phóng xuất ra hỏa quang lóa
mắt. Nàng hiện tại dường như có thể gọi ra một ít Tam Muội chân hỏa nho nhỏ
rồi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng so với lúc linh lúc không trước kia thì
tốt hơn nhiều.
Ba Xà cảm giác được bên cạnh đột nhiên có
hơi nóng xông lên, theo bản năng tránh né. Nhưng lại đã muộn. Toàn Cơ tung kiếm
bay lên phía sau lưng nó, đem Băng Ngọc bùng cháy Tam Muội chân hỏa hung hăng
đâm vào lưng nó, giống như bổ dưa thái rau, từ đầu vạch đến đuôi. Tam Muội chân
hỏa là Thiên Hỏa lợi hại bực nào, hơn nữa Băng Ngọc lại là thần khí vô cùng lợi
hại, lần đâm này lập tức chém Ba Xà thành hai nửa. Nó chỉ còn kịp vọt lên một cái,
liền ầm ầm ngã xuống đất, thoáng cái liền chết tươi.
Toàn Cơ chậm rãi hạ xuống đất, chỉ cảm
thấy trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hô hấp dồn dập, vẫn còn không dám tin tưởng
lắm hai người bọn hắn có thể giết chết quái vật lớn như vậy. Đang lúc phát
ngốc, chợt nghe phía sau Đằng Xà vỗ tay nói : "Cũng không tệ lắm, tuy rằng
tốn nhiều thời gian hơn ta nghĩ, nhưng vẫn là có thể giết chết nó. Thật không
tệ."
"Ta... Ta nói ngươi nha!" Toàn
Cơ lấy lại tinh thần, lập tức xoay người mắng y, "Tại sao có thể có Linh
Thú vô dụng như vậy! Chủ nhân ở đằng trước đánh nhau với yêu quái, ngươi thì
ngồi ở chỗ này xem kịch vui?"
—
Đằng Xà hừ nói: "Ngươi nếu ngay cả Ba
Xà cũng không đối phó được, dựa vào cái gì làm chủ nhân ta?"
Toàn Cơ tức giận đến gần như muốn phát
điên, hận không thể dùng Băng Ngọc đâm mấy cái lỗ trên mặt y. Vũ Tư Phượng đi
qua vỗ vỗ cánh tay nàng, nói nhỏ:
"Quên đi, kỳ thật hắn nói cũng có đạo lý,
Linh Thú chỉ phụ trợ chủ nhân, thời điểm chân chính chiến đấu vẫn là dựa vào
bản thân chúng ta. Lúc này có thể giết Ba Xà, vừa vặn chứng minh chúng ta có
tiến bộ."
Toàn Cơ hung hăng liếc mắt đạp Đằng Xà một
phen, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Hồng Loan bên bờ lại bắt đầu cất tiếng
kêu sắc nhọn. Mọi người đều là cả kinh, nghĩ đến trong nước lại có quái vật gì
muốn chui ra. Vừa rồi giết Ba Xà đã là phí sức vô cùng, nếu lại xuất hiện quái
vật lợi hại nào đó, thực sự chỉ có chờ chết thôi.
Hồng Loan vỗ cánh mà lên, ở trên mặt hồ
không ngừng lượn vòng, như là do dự muốn lao vào trong nước hay không. Chỉ nghe
mấy tiếng vun vút xé gió, trong nước bắn ra một vật rất nhỏ, tại giữa bụng của
Hồng Loan, đánh cho nó kêu thảm một tiếng, té xuống bên bờ không thể động đậy.
Toàn Cơ vội vàng tiến về phía trước tương
cứu, chỉ nghe chính giữa hồ có người nhẹ giọng cười, âm thanh rất quen thuộc, tiếp theo mặt nước ầm
một tiếng, có người từ trong nước nhảy vọt ra, ngự kiếm bay lên cao ở giữa
không trung, từ trên cao nhìn xuống bọn hắn. Hai người kia đều mặc hắc y gọn
gàng, ngang hông đeo bạch thiết hoàn.
Toàn Cơ vừa nhìn rõ mặt hai người nọ, nhất
thời giống như bị Thiên Lôi bổ trúng, rốt cuộc không nhúc nhích được một ngón
tay.
Nhược Ngọc! Chung Mẫn Ngôn!
Hai người bọn hắn cúi đầu nhìn một hồi,
Nhược Ngọc bỗng nhiên cười nói: "Nửa năm không gặp, Toàn Cơ lợi hại lên
rất nhiều nha. Ba Xà chính là Linh Thú của Phó đường chủ. Vốn là mang đến dọa
các ngươi chút, kết quả không bảo vệ tốt, để các ngươi giết rồi."
Toàn Cơ một từ cũng không nói nên lời, chỉ
ngơ ngẩn nhìn Chung Mẫn Ngôn. Hắn cúi thấp đầu, ai cũng không nhìn, ánh trăng
mông lung chiếu lên mặt hắn, đó là biểu tình lạnh lùng trước nay chưa từng có,
giống như được bao bọc trong một tầng băng sương.
Vũ Tư Phượng cả kinh nói: "Các ngươi
tại sao lại ở chỗ này? ! Mẫn Ngôn! Nhược Ngọc!"
Chung Mẫn Ngôn quay đầu đi, không nói được
một lời. Nhược Ngọc cười khẽ hai tiếng, lại nói: "Xin lỗi, đả thương Hồng
Loan của các ngươi rồi. Nó quá không khách khí, ta chỉ tiên phát chế nhân thôi.
Tư Phượng, thương thế của ngươi thế nào? Ngươi thật đúng là mạng lớn phúc lớn,
một kiếm kia không ngờ cũng không thể giết chết ngươi."
Vũ Tư Phượng chau mày, cũng không nói lời
nào.
Toàn Cơ môi giật giật, rốt cuộc nói:
"Lục... Lục sư huynh, huynh trở về đi!"
Chung Mẫn Ngôn giống như không nghe thấy.
Nhược Ngọc ôn nhu nói:
"Loại
lời nói ngu xuẩn này nói một lần là đủ rồi. Chúng ta đến, là chào hỏi, thuận
tiện nhắn lời của Phó đường chủ, người hỏi ngươi, Linh Lung đã tỉnh chưa? Người
lần trước hình như không cẩn thận nhớ nhầm lọ, đã đưa nhầm hồn phách. Nếu Linh
Lung còn chưa cứu trở về được, người hoan nghênh ngươi cùng Tư Phượng lại đi
Bất Chu Sơn một chuyến."
Đây hoàn toàn là khiêu khích. Toàn Cơ gắt
gao nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, dường như cũng không
thấy đau. Lúc này đây, phải làm như thế nào? Chất vấn cầu xin đều không có hiệu
quả, hai bên động thủ so với đánh lên người mình còn đau hơn.
Trầm mặc, trừ bỏ trầm mặc, nàng cái gì
cũng không làm được.