Lại
nói Liễu Ý Hoan ở trên giường tĩnh dưỡng vài ngày, đã dần dần khôi phục. Người
thường dưỡng một chút liền xuống giường đi lại, chỉ có y, kỳ thật thân thể hoàn
toàn không có việc gì rồi, còn mỗi ngày kiếm cớ ở trên giường, cần Vũ Tư Phượng
tới chiếu cố.
Vũ Tư Phượng cảm động y trên đường đi
tương trợ, huống chi vẫn luôn tình như phụ tử, cho nên biết rõ y là giả, vẫn
không có nửa câu oán hận. Mỗi ngày cùng y giảng thuật tao ngộ nửa năm qua này.
Liễu Ý Hoan thích nhất nghe đoạn thu phục Linh Thú kia, mỗi lần nghe thế nào
cũng vỗ tay cười to, một mặt nói : "Thu thật tốt! Bất quá con thần thú lớn
như vậy, mang theo bên người không tiện đi?"
Vũ Tư Phượng cười nói: "Không phải
nói rồi sao? Thần thú có thể hóa thành hình người. Lại nói, đại ca còn chưa
thấy qua Đằng Xà đâu. Lần sau đệ bảo Toàn Cơ dẫn hắn đến cho huynh xem."
Liễu Ý Hoan hai mắt sáng ngời, nước miếng
đều muốn chảy ra, thèm thuồng hỏi: "Như thế nào? Là một đại mỹ nữ
sao?"
Vũ Tư Phượng bất đắc dĩ xoa nhẹ thái
dương, "Không, là một nam nhân." Hơn nữa tính tình nóng nảy, hung
thần ác sát.
Liễu Ý Hoan lập tức xụ mặt xuống, hữu khí
vô lực thở dài: "Ta đây không có hứng thú. Còn không bằng nhìn tiểu cô
nương Linh Lung... Ta muốn nhìn nàng, đã muốn rất lâu rồi..."
"Đại ca!" Vũ Tư Phượng dở khóc
dở cười.
Chợt nghe cửa 'két' một tiếng bị người mở
ra, Toàn Cơ xách theo cặp lồng đi tới, nghe thấy Liễu Ý Hoan nói muốn nhìn Linh
Lung, lập tức cười nói: "Được, chờ Linh Lung thân thể khôi phục rồi, ta sẽ
dẫn tỷ ấy đến thăm Liễu đại ca."
Thực hiển nhiên nàng một chút cũng không
rõ chỗ tà ác của Liễu Ý Hoan. Vũ Tư Phượng thấy y ở trên giường cười đến không
khép được miệng, không khỏi lắc lắc đầu, không có lời nào để nói.
"Đình Nô thì sao?" Liễu Ý Hoan
mấy ngày gần đây đều rất ít thấy y, rất nhớ nhung Giao nhân an tĩnh ôn nhu này.
Toàn Cơ dọn thức ăn ra, nói : "Phụ
thân cùng mấy trưởng lão rất thưởng thức hắn bác học đa tài, mấy ngày nay đều
đang hướng hắn thỉnh giáo đạo tu tiên nha."
Nàng vốn nghĩ thân phận Giao nhân của Đình
Nô ở Thiểu Dương phái rất khó xử, ai ngờ hắn chẳng những đã cứu về Linh Lung,
còn được các trưởng bối xem trọng. Thiểu Dương phái từ trên xuống dưới không ai
không thích hắn, nói như thế nào đây... Tình huống này mặc dù rất tốt, lúc
trước cũng là vạn vạn lần không nghĩ tới.
"Hắc hắc, quá ngu xuẩn quá ngu xuẩn!
Người yêu khác đường, thỉnh giáo kinh nghiệm căn bản vô dụng!" Liễu Ý Hoan
lắc lắc đầu.
Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Vậy theo như
Liễu đại ca nói, phàm nhân rốt cuộc làm thế nào tu tiên?"
Liễu Ý Hoan cười nói: "Các ngươi đều
nghĩ giết yêu quái càng nhiều, lại càng có thể thành tiên, kỳ thật hoàn toàn
sai. Người và thần vốn là hai giới chúng sinh bất đồng, trải qua luân hồi thành
tiên là bực đại sự nào, kẻ thành công tự nhiên rất hiếm hoi. Muốn nói làm như
thế nào mới có thể thành tiên, ta nghĩ phương pháp cụ thể là không có. Mấu chốt
ở chỗ lòng người, nhất niệm thành tiên, nhưng nhất niệm cũng có thể thành
ma."
Toàn Cơ đột nhiên ngẩn ra, cảm thấy loại
đạo lý này tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào đó. Thiện ác thần ma, chẳng qua chỉ là
một ý niệm, thành cùng không thành, bất tại thiên địa, tự tại lòng người. Trong
nội tâm nàng hình như có chút xúc động, như có điều suy nghĩ.
Vũ Tư Phượng hầu hạ Liễu Ý Hoan ăn cơm,
thấy y y sam rộng mở, một chiếc túi tơ tằm màu xanh rơi ở ngực y. Trước kia
không thấy y đeo thứ này, mấy ngày nay mới phát hiện, hắn hỏi qua, bất quá Liễu
Ý Hoan không chịu nói, hỏi đến nóng nảy, y liền sẽ thở ngắn than dài, một bộ
dáng buồn bực thất bại. Y người này vẫn luôn phong lưu, nói không chừng là ở
bên ngoài chọc đến nợ hoa đào, nữ tử đối phương tặng y tín vật làm kỷ niệm, Vũ
Tư Phượng nghĩ như vậy, liền không truy vấn nữa.
Bất quá hôm nay lại thấy, cái túi tơ tằm
màu xanh kia hiển nhiên thường xuyên được y chơi đùa, cạnh mép đều đã sờn lông,
dây miệng túi có chút lỏng lẻo, lộ ra một nhúm tóc đen nhánh, bóng mượt. Vũ Tư
Phượng hơi ngẩn ra, Liễu Ý Hoan như là đã phát giác động tác của hắn, tùy ý cất
túi tơ kia vào trong ngực, không cho hắn nhìn nữa.
Động tác này khiến hai người đều có chút
xấu hổ, Vũ Tư Phượng khụ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, cười hỏi: "Đại
ca nửa năm không gặp, là đi đâu sao?"
Hắn không hỏi thì còn hoàn hảo, vừa hỏi
thần sắc trên mặt Liễu Ý Hoan càng thêm lúng túng, nghẹn một hồi lâu mới nói:
"Ách... Ta, ta nha, cũng có chút bí mật cá nhân. Lần này là đi thăm một vị
lão hữu mất đã lâu, quét mộ a, hồi tưởng một chút chuyện cũ linh tinh
a..."
Vũ Tư Phượng thở dài: "Đại ca, tìm kỹ
nữ uống hoa tửu cũng không phải chuyện mất mặt, đệ sớm đã quen rồi. Loại chuyện
này có gì mà nói dối chứ."
Vốn dĩ hắn không tin. Nhìn thứ trong túi ở
ngực y kia, rõ ràng là một nhúm tóc dài của nữ nhân, chứng tỏ y đã chọc trúng
nợ phong lưu, hiện giờ lại nói cái gì mà tảo mộ lão hữu, chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Liễu Ý Hoan lúc này mới ngậm bồ hòn làm
ngọt, có khổ nói không nên lời, nghẹn một hồi, mới nói: "Ta thật là đi... vấn
an lão hữu tạ thế..."
Vũ Tư Phượng mắt điếc tai ngơ, thu thập
chén bát đã ăn xong bỏ vào trong lồng. Nàng xách lên muốn đi, chợt nghe Liễu Ý
Hoan nói: "Nói thế nào đây, nàng tốt xấu gì... cũng tính là nữ nhân ta
thích nhất trên đời này. Hằng năm đi tảo mộ cho nàng, ở lại vài ngày... Hiện
giờ ta có thể làm cũng chỉ thế này mà thôi."
Hai người nghe y nói đến triền miên bất
đắc dĩ, không khỏi đều có chút tò mò. Toàn Cơ vội vàng đặt cặp lồng xuống, xoay
người hỏi: "Là nữ nhân trước kia Liễu đại ca thích? Nàng qua đời
rồi?"
Nếu như nói Liễu Ý Hoan có nữ tử yêu chân
thành say đắm, đừng nói Toàn Cơ, ngay cả Vũ Tư Phượng cũng đều không tin. Y cho
tới bây giờ cũng chưa từng coi trọng nữ nhân, động một tí là kêu ba bốn kỹ nữ
uống rượu mua vui, hoàn toàn là một bộ dáng quỷ háo sắc, người như thế cũng
biết thích người khác?
Làn da ngăm ngăm của Liễu Ý Hoan không ngờ
lại có chút đỏ lên, cách nửa ngày, mới thở dài nói: "... Nàng tất nhiên là
không giống những nữ nhân khác, cực kỳ không giống."
Hai hài tử đều giật mình đến ngây người,
Vũ Tư Phượng hơn nữa ngày mới tìm được thanh âm của chính mình, vội vàng hỏi:
"Nàng ấy chết thế nào? Huynh... Cái kia túi tơ, là nàng để lại cho
huynh?"
Liễu Ý Hoan "Phi" một tiếng,
mắng: "Tiểu quỷ đáng chết! Ai cho mắt đệ tinh thế chứ!"
Dứt lời, nắm lấy cái túi tơ ở trong cổ áo
kia, vuốt ve thật lâu, thấp giọng nói: "Không sai, là của nàng. Bất quá,
không phải nàng cho ta."
Là
y trộm cắt một nhúm tóc, như nhặt được vật quý mang theo bên người. Nàng là tội
lỗi của y, sự tồn tại của nàng liền đủ để khiến y đau lòng, nhưng lại là một sự
thật vĩnh viễn cũng không thể bỏ qua.
"Ý của ngươi là, ngươi thích người
ta, người ta lại không có nửa điểm ý tứ với ngươi? !" Toàn Cơ chấn kinh
rồi. Dù sao Liễu Ý Hoan vẫn luôn là người không phân lớn nhỏ, nàng cũng không
phân lớn nhỏ theo, hỏi không chút khách khí.
Liễu Ý Hoan thở dài một tiếng, sâu kín
nói: "Có lẽ, nàng đến chết... cũng không biết ta là ai."
Y lại có thể si tình như vậy! Toàn Cơ một
phen đỡ lấy cằm, tránh cho nó rơi xuống. Vũ Tư Phượng đồng thời chấn kinh, đột
nhiên cảm thấy có chút không đúng. Nhịn không được hỏi: "Đợi chút, đại ca,
người huynh nói là người yêu của huynh?"
Liễu Ý Hoan biến sắc, cuối cùng lộ vẻ sầu
thảm thở dài, cười khổ: "Đã biết không thể gạt được quỷ linh tinh như
đệ... Con bé không là người yêu của ta, nó là... nữ nhi của ta."
"Bịch" một tiếng, là âm thanh
Toàn Cơ quá mức chấn động té từ trên ghế xuống. Y có nữ nhi! Y từng có một nữ
nhi? ! Toàn Cơ đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên thực kỳ diệu, hết
thảy đều là không thể nắm bắt như thế này.
Liễu Ý Hoan thở dài: "Đó là tội lỗi
lúc trẻ ta đã tạo ra. Cùng kỹ nữ kia một đêm cuồng hoan, ai ngờ nàng lại có thể
châu thai ám kết, sinh hạ nữ nhi. Bởi vì ta từng nói mình là đệ tử Ly Trạch
cung. Cho nên nàng nhờ người đem đứa bé kia đưa đến cửa cung. Ta từng nghĩ, vô
luận nàng là kỹ nữ cũng được, là cái gì cũng tốt, đều là nương của đứa bé. Ta
rời khỏi Ly Trạch Cung, lại thay nàng chuộc thân, một nhà ba người tìm nơi non
xanh nước biếc trôi qua cả đời, cũng là chuyện tốt. Ai ngờ... Lão cung chủ biết
được việc này, phi thường phẫn nộ, cả đêm phái người đem kỹ nữ kia... độc chết.
Lưu lại nữ hài nhi này cũng muốn giết, ta dùng mạng phản kháng, cam đoan vĩnh
viễn cũng không tiết lộ nửa điểm. Quy củ của Ly Trạch cung, nữ tử không cho
phép tiến vào, cho nên ta đưa nó cho một hộ nhà nông nhận nuôi. Mỗi tháng trộm
đi thăm nó."
"Nó một năm rồi lại một năm chậm rãi
trưởng thành. Càng ngày càng xinh, hoạt bát đáng yêu, vừa nhìn đã biết là nữ
nhi của ta. Ta mỗi lần trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn nó, đều hận không thể
nói hai ba câu với nó, vuốt ve bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nghe
nó gọi một tiếng cha... Người làm cha mẹ, loại tâm tình này, ta lần đầu tiên
trong đời hiểu rõ."
Nói tới đây, y mỉm cười, có chút chua xót.
Vũ Tư Phượng nói nhỏ: "Đại ca...
huynh sau đó rời khỏi Ly Trạch cung... là vì chuyện này?"
Liễu Ý Hoan gật đầu nói: "Không
sai... Việc này trừ bỏ lão cung chủ cùng ta, còn có một người sư huynh, ai cũng
không biết. Người sư huynh kia... Ta thực cảm kích huynh ấy, ta không thể
thường xuyên thăm nữ nhi, cho nên hắn luôn thay ta tặng một ít đồ cho nó. Vẫn
luôn chiếu cố nó. Có một lần ta lại lén chuồn đi thăm nữ nhi, nhưng chờ đến khi
trời tối đen, cũng không thấy nó. Ta không dám đi qua cẩn thận nhìn, sợ bị
người ta phát hiện. Ta ngơ ngẩn đứng một đêm, không có kết quả, đành phải buồn
bực trở lại Ly Trạch cung. Sau đó sư huynh kia vội vã tìm ta, ta mới biết được,
đứa bé bị bệnh nặng, nguy ở sớm tối. Nó mới mười tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, uống
bao nhiêu thuốc, gặp bao nhiêu thầy thuốc, một chút khởi sắc cũng không có. Ta
lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc bất chấp cái quy củ gì, cả đêm rời khỏi Ly
Trạch Cung. Nhưng chờ đến lúc ta chạy tới bên cạnh nó, nó đã sắp không xong,
hoàn toàn bị vây trong trạng thái hấp hối. Ta ôm nó, khóc cũng khóc không
được... Ta vẫn không nghe được nó gọi ta là cha... Thân làm phụ thân, lại không
thể chính tay nuôi dưỡng con cái thành người, ta không những không phải người
cha tốt, ngay cả là người cũng không tính."
Vũ Tư Phượng thấy y càng nói càng hốt
hoảng, không khỏi âm thầm kinh hãi, ôn nhu nói: "Đại ca... Huynh nếu như
không muốn nói, thì đừng nói nữa. Đều tại đệ, không nên hỏi huynh."
Liễu Ý Hoan giống như không nghe thấy,
tiếp tục nói: "Ta đã dùng hết toàn bộ pháp lực cứu nó, vẫn là vô dụng...
Nó chết rồi, cứ như vậy chết ở trong lòng ta... Nó đến chết cũng không biết ta
là cha của nó... Nó gặp cũng đều chưa gặp qua ta... Nếu không thể nuôi nấng,
lúc trước cũng không nên để nó đến với thế gian này chịu khổ. Ta ngồi cùng thi
thể nó ba ngày ba đêm, thẳng đến lão cung chủ tự mình đến tìm ta. Ta chết cũng
không chịu trở về... Ta không muốn quay về nữa, đều là bởi vì những quy củ chết
tiệt kia, nữ nhi của ta... chẳng khác nào bị chính tay ta hại chết... Ta như
thế nào còn có thể trở về?
Lão
cung chủ nổi trận lôi đình, đánh ta trọng thương, ta động cũng không thể động,
trơ mắt nhìn bọn họ đem hài tử của ta phóng hỏa thiêu thành tro bụi... Lửa kia
a... Thổi thẳng lên trời, gió thổi qua, thổi tan tro cốt của nó... Bọn họ hại
chết nữ nhân của ta, lại hại chết hài tử của ta, ngay cả một chút đồ để lưu
luyến cũng không lưu lại cho ta. Đại trượng phu sống không bằng chết như thế,
còn có ý nghĩa gì? ! Ta liều mạng thoát khỏi gông cùm của bọn họ, đem tro cốt
của nó từng chút từng chút bắt trở về, chôn ở dưới đất. Nhưng ta không biết tên
của nó! Nữ nhi của ta! Ta ấy vậy mà lại không biết nó tên gì! Như vậy, ta ngay
cả một tấm bia cũng không có biện pháp lập cho nó, bất quá, ta lại có mặt mũi
nào lập bia cho nó, xưng nó là nữ nhi của ta đây?"
"Ta bị lão cung chủ bắt trở về, nhốt
vào trong địa lao. Rất nhiều lần, ta đều muốn, muốn đi theo nó cho rồi, không
công một chuyến đến với cuộc sống này, kẻ vô tích sự. Nhưng cho dù ta chết rồi,
lại có mặt mũi nào gặp mẹ con nó? Muốn sống không được, muốn chết không thể,
cái loại tư vị này, ta đời này cũng không muốn lĩnh hội nữa... Cứ như vậy ta mơ
mơ màng màng, qua không biết bao nhiêu thời gian, bỗng nhiên có một ngày, trong
địa lao tiến đến một tiểu hài nhi, gương mặt phấn nộn, so với nữ nhi của ta nhỏ
hơn vài tuổi, bám vào trên cây sắt ở cửa lao, tò mò nhìn ta. Vừa thấy được hắn,
ta lập tức nhớ tới nữ nhi, ta cùng nó một câu cũng đều chưa nói qua, nó nhỏ như
vậy, suy nghĩ trong lòng, sẽ là cái gì đây? Ta thực muốn biết, cho nên ta dụ dỗ
đứa bé đến nói chuyện với ta. Hắn thật biết điều, cũng rất thông minh, phi
thường nghe lời, ta nói nhảm cái gì hắn cũng đều tin. Từ trên người hắn, ta đã
tìm được niềm vui dạy dỗ nữ nhi... Nếu hài tử của ta còn sống, như vậy, ta cũng
sẽ dụ nó chơi như thế, kể chuyện cười cho nó nghe, đem toàn bộ đồ ăn ngon giữ
lại cho nó... Chỉ mong nó trôi qua vui vẻ, vĩnh viễn vô ưu vô lo..."
Nói tới đây, Liễu Ý Hoan cười hắc hắc hai
tiếng, nói: "Tiểu phượng hoàng, đại ca đệ ích kỷ như vậy, có trách ta
không? Khi đó tìm đệ chơi, hoàn toàn xem đệ như nữ nhi của ta để đối
đãi."
—
Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Đại
ca... Ở trong lòng đệ, huynh đã là cha của đệ rồi..."
Liễu Ý Hoan cười hai tiếng, bỗng nhiên thở
dài thườn thượt, nằm lại trên giường, tay gối dưới đầu, nói: "Đã nhiều năm
như vậy! Chuyện này ta cũng sắp quên mất rồi, vẫn luôn giấu ở trong lòng, hôm
nay nói ra, thật sự là thống khoái! Ta trộm Thiên Nhãn, chính là vì xem nó nhập
luân hồi gì, lại đi tìm lần nữa. Đáng tiếc a, nó còn chưa chuyển sang kiếp
khác. Đợi cho nó chuyển sang kiếp khác... Cả đời này, ta nhất định hảo hảo chờ
nó, không bao giờ vứt bỏ nó nữa."
Vũ Tư Phượng gật gật đầu, hòa nhã nói:
"Đệ cùng huynh tìm, đại ca. Chúng ta người một nhà, sau này cũng không xa
rời nhau."
Hắn cũng là đến hôm nay mới biết vì sao
Liễu Ý Hoan hai lần rời khỏi Ly Trạch Cung, thậm chí cam chịu kỳ hiểm, đi trộm
Thiên Nhãn, không ngờ lại đã từng có một đoạn quá khứ như vậy, thật khiến người
ta cảm khái vạn lần.
Toàn Cơ một phen nước mắt nước mũi, khóc
thành lệ nhân, nức nở nói: "Ta... Ta cũng cùng nhau... Liễu đại ca... Ta
sau này không bao giờ ... dữ với huynh nữa... Nếu không huynh xem ta như con
gái của huynh đi... Trừ bỏ kêu cha, ta cái gì cũng đều có thể làm..."
Liễu Ý Hoan hoảng sợ, vội vàng xua tay:
"Không cần không cần! Ta cũng không muốn có nữ nhi là Chiến thần tướng
quân ! Vẫn là quên đi!"
Nói xong, y và Vũ Tư Phượng hai người cười
ha hả. Toàn Cơ lau nước mắt, ù ù cạc cạc, đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe cửa
phòng bị người dùng lực đẩy ra, một thanh âm thanh thúy ở bên ngoài cao giọng
kêu: "Toàn Cơ! Toàn Cơ muội ở trong đây sao?"
Là giọng của Linh Lung! Toàn Cơ vội vàng
đứng dậy, "Muội ở đây! Linh Lung sao tỷ lại tới đây?"
Ngoài cửa bóng người chợt lóe, Linh Lung
mặc một thân hồng y, màu da như tuyết, tóc đen như mây, cười không ngớt đứng ở
nơi đó. Bên môi hơi hơi mỉm cười, hai mắt sáng long lanh, cực kỳ hữu thần.
Liễu Ý Hoan liếc thấy thiếu nữ xinh đẹp
thần thái phi dương như vậy, cảm xúc thương cảm mới vừa rồi nhất thời tan thành
mây khói, nhìn đến mắt cũng không chớp, cằm sắp rơi xuống cũng không tự biết.
"Tỷ là tới tìm bọn muội." Linh
Lung đi tới, cất cao giọng nói: "Chờ trâm hoa đại hội chấm dứt, ta cũng
muốn cùng bọn muội đi Bất Chu Sơn, cứu Mẫn Ngôn trở về."
Toàn Cơ chấn động, lẩm bẩm nói:
"Tỷ... Làm sao tỷ biết rồi..."
Linh Lung cười cầm tay nàng, ôn nhu nói:
"Xin lỗi, tỷ trước kia quá vô dụng rồi, chỉ biết phát cáu, lại chuyện gì
cũng làm không tốt. Hại bọn muội khổ cực như vậy, còn làm hại Mẫn Ngôn
hắn..." Nàng thần sắc bỗng nhiên tối xuống, tiếp theo lại nói:
"Cho
nên, lần này đến phiên tỷ tới cứu hắn rồi! Chuyện bị giam cầm, chuyện của Mẫn
Ngôn, tỷ sẽ đích thân giết Ô Đồng báo thù!"
Toàn Cơ ngơ ngẩn nhìn nàng thật lâu, trong
mắt dần dần toát ra hào quang kích động vui mừng cực kỳ không thu lại nổi, bỗng
nhiên vươn tay dùng sức ôm nàng, nức nở nói: "Được! Chúng ta cùng đi! Lần
này... nhất định có thể cứu Lục sư huynh trở về!"
Vẫn luôn trốn ở bên ngoài không dám vào
Đằng Xà nghe bọn hắn dường như không có phát hoả, biết chuyện mình đắc tội Linh
Lung không bị phát giác, lúc này mới yên tâm lớn mật lẻn vào, len lén lấy điểm
tâm ở trong mâm nhét vào miệng, ăn đến hài lòng thỏa dạ.