Nàng có nên hạ đính ước với ‘bạch mã hoàng
tử’ này hay không?
Bàn tay nhỏ bé ôn nhu xoa xoa trán, ánh mắt
sáng ngời lại chăm chú đánh giá hắn. Hời hợt nhìn thì hắn cũng tuấn mỹ, thân
phận tôn quý, quan trọng hơn hắn dường như đối với mình không tệ. Nam nhân như
vậy làm lão công là một chọn lựa không tồi. Tuy rằng nàng hiện tại mới sáu
tuổi, nhưng cũng lớn lên chứ sao. Hơn nữa nhớ tới hoa bách hợp e lệ kia, nam
nhân này hẳn là thực thưởng thủ. Để cho người khác đắc thủ, không bằng chính
nàng độc chiếm.
Hai mắt thật to híp lại, cánh môi hồng nhạt
cong lên thành một nụ cười xinh đẹp. Biể tình kia thấy thế nào cũng giống người
đang tính kế, Dạ Thần không khỏi rùng mình một cái. Đôi mắt tím nhìn chằm chằm
ánh mắt nàng, suy đoán nàng rốt cục đang có ý nghĩ gì?
“Thái Tử Phi rất tốt sao?”
Đột nhiên, Lãnh Loan Loan chớp chớp đôi mắt
to long lanh, nghiêng đầu nhỏ, liếc nhìn Dạ Thần, thốt lên một câu.
".
. . . . ."
Dạ Thần sửng sốt, đôi mắt tím tò mò nhìn
nàng đang tươi cười một cách hồn nhiên. Nhưng tiểu oa nhi này vốn không phải là
đứa nhỏ bình thường, nàng cười như vậy là có ý tứ gì đây?
"Quả nhiên là con nít." Nghe thấy
lời nói của Lãnh Loan Loan. Bố Đinh cười nhạo một tiếng. Thái Tử Phi sao có thể
chỉ nói là tốt được, đó là địa vị tôn quý cỡ nào, xem nàng nói tựa như cùng món
đồ chơi giống nhau.
Lãnh Loan Loan nhướng mày, làm bộ như không
nghe thấy. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm
chằm Dạ Thần, đợi hắn một câu trả lời thuyết phục.
Dạ Thần bĩu môi một cái, ánh mắt tím tràn
đầy ý cười.
"Cửu
nhi, vì sao hỏi?"
Lãnh Loan Loan hai chân duỗi ra giường lớn,
chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, có chút thần bí nhìn mọi người.
"Nếu, ta nói ta muốn làm Thái Tử Phi?”
Hắc, trước tiên lập ‘bạch mã hoàng tử’, không để nữ nhân khác nhúng chàm. Quan
trọng hơn đây hẳn là sự kiện vui đùa rất tốt.
Bố Đinh, Dạ Thần bị ngữ điệu kinh người của
nàng làm giật mình, ngay cả Thủy Dao lãnh đạm cũng nhịn không được kinh ngạc.
Một cái tiểu bất điểm lại còn nói phải làm Thái Tử Phi, hình tượng này thấy thế
nào cũng không được tự nhiên.
"Ngươi
cho là nhà ai cũng bán rượu a, lại muốn làm Thái Tử Phi."
Bố Đinh quả thực đóng băng rồi, trời ạ, tiểu
oa nhi này rốt cục là từ nơi nào tới, luôn làm cho người ta kinh người. Oa nhi
sáu tuổi muốn làm Thái Tử Phi, thật sự là chuyện cười trong thiên hạ mà.
Lãnh Loan Loan chợt tắt nụ cười, liếc mắt
nhìn Bố Đinh. Chỉ liếc mắt một cái lại khiến cho Bố Đinh cảm giác mùa đông đến,
cái loại hàn khí này trực tiếp thấm vào trong xương cốt, khiến hắn sửng sốt đến
nỗi quên cả phản ứng.
"Ta
có hỏi ngươi sao?"
Dạ Thần sau khi kinh ngạc, rất ngạc nhiên vì
sao tiểu oa nhi này nói muốn làm Thái Tử Phi. Hắn không phải đầu óc ngu si như Bố
Đinh, hắn nhìn ra được, tiểu oa nhi này không phải hay nói giỡn. Cặp mắt sáng
ngời kia dĩ nhiên đã quyết định rồi. Vì thế, hắn càng thêm tò mò. Trên người
tiểu oa nhi này tựa hồ cất dấu nhiều bí ẩn làm người ta bị mê hoặc, nơi ở làm
người ta nhịn không được muốn đi thăm dò.
"Cửu
nhi, ngươi có biết Thái Tử Phi là cái gì không?"
"Vô nghĩa." Lãnh Loan Loan đảo cặp
mắt trắng dã, cái này cũng không hiểu được, khẳng định là ngu ngốc.
"Thái Tử Phi không phải là thái tử, mà
chính là lão bà của ngươi nha.”
“Vậy là nàng muốn cầu hôn với ta sao?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét