6 Tuổi tiểu xà hậu - Chương 41

Chương 41: Muốn bọn chúng phụng bồi các ngươi sao?


"Thì ra rắn là do ngươi làm ra." 

Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ. Nàng một lời mà ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng lại trên người Lãnh Loan Loan.

  "Cửu nhi, những con rắn đó là do nàng làm ra sao?"  Dạ Thần chau mày, tóc đen theo gió tung bay, màu tím trong mắt chuyển sẫm, hình như có một tầng biến hóa lo âu cùng nghi hoăc ở trong mắt lưu chuyển. Yên lặng nhìn vẻ mặt nhỏ bé nhàn nhã kia, môi mỏng khẽ mở, có chút không tin hỏi. Sẽ là nàng sao? Từ không trung xuất hiện một bầy rắn, chuyện này cũng quá thần kỳ đi. 

Lãnh Loan Loan miễn cưỡng nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, đóa bách hợp e lệ này bộ dạng thét chói tai thật đúng là làm cho người ta chán ghét. Hướng tới bầy rắn giơ giơ tay lên, bầy rắn ngoan ngoãn cúi đầu xuống. 

"Đúng vậy, bọn chúng đều là bảo bối của ta, cho nên ai cũng đừng nghĩ thương tổn bọn chúng."
 
  Môi mỏng gợi lên một tia cười lạnh lùng, ánh mắt hướng tới các nô tài ở mép cửa cung vừa vượt qua. Lạnh  tựa hàn băng xẹt qua. 

Đám nô tài cả kinh, há hốc mồm nhìn nàng, sau đó lại đem ánh mắt dời về phía  Dạ Thần: rốt cục là có muốn lấy lưu hoàng hay không đây?
 
Lãnh ngạo như Dạ Thần cũng bị lời nói của Lãnh Loan Loan làm hoảng sợ, đôi mắt tím nhìn nàng tinh tế đánh giá. Rõ ràng là một oa nhi phấn nộn, đến tột cùng là làm sao đem bầy rắn đưa tới được? Trên vầng trán cau lại thành một nếp nhăn thật sâu, rốt cục thân phận của nàng là gì?

Hắn có thể tinh tế suy nghĩ, nhưng hoàng hậu, quận chúa lại không chấp nhận được.
 
Vừa nghe thấy Lãnh Loan Loan trả lời, hai người nhất thời hét lên, chĩa về phía nàng reo lên: "Nhanh bắt bọn chúng lại." 

  Bầy rắn cảm giác được các nàng đối với Cửu công chúa thái độ bất lương, phút chốc xoay người lại, ngẩng đầu rắn lên, hướng tới các nàng thè lưỡi ra, trong ánh mắt sáng rực kia nhiễm thượng hung ý. Thậm chí một vài con rắn nhỏ uốn éo cái đuôi dọc trên đùi của hai người, cảm giác lạnh lẽo kia khiến cho hai người thiếu chút nữa kinh hách không ra tiếng. “Nhanh bắt bọn chúng lại, nhanh lên.”

Dạ Thần nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của mẫu hậu, trong lòng cuối cùng không đành lòng. Tử đồng nhìn về phía Lãnh Loan Loan, mang theo thỉnh cầu, hiện tại cũng chỉ có nàng có thể đuổi bầy rắn đi. "Cửu nhi, đuổi hết bọn chúng đi được không?" 
 
Nhìn mẫu hậu luôn luôn cao quý hiện tại hoa dung thất sắc như vậy, nghĩ đến bà cũng bị sợ tới mức quá mức đi. Dù thế nào, hắn cũng không thể mắt thấy mẫu hậu bị dọa quá mức như vậy.  

Lãnh Loan Loan dương tay hướng tới Thủy Dao phía sau vẫy vẫy, Thủy Dao hiểu ý  đem một chiếc ghế dựa đến bên cạnh nàng. Lãnh Loan Loan ngồi vào trên ghế, đôi lông mày khéo léo nhướng lên, lành lạnh nhìn hai nữ nhân bị dọa đến mất hết hình tượng. Kéo nhẹ cánh môi, thản nhiên nói:  
 
"Muốn cho các bảo bối đi cũng không phải không được, bất quá Thái Tử Phi ta làm là định rồi."  

"Ngươi ——"  Hoàng hậu, Kỷ Thanh Ngữ nghe vậy oán hận trừng mắt nhìn tiểu oa nhi này, chết tiệt, nàng rõ ràng là uy hiếp. Nếu không đáp ứng nàng, có phải nàng ta sẽ vẫn khiến cho bầy rắn này canh giữ các nàng hay không ? 

"Lập Thái Tử Phi là chuyện quan trọng, bổn cung nói cũng không tính." Hoàng hậu oán hận nói.
 
"Ta biết, còn có hoàng đế lão nhân nha." Lãnh Loan Loan tuyệt không đem chuyện này để ở trong lòng, 

"Ta sẽ làm cho hắn đáp ứng." Không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
 
"Ngươi đừng đắc ý, hoàng thượng không có khả năng lập oa nhi làm Thái Tử Phi đâu." Hoàng hậu lạnh lùng nói. 

"Ồ?" Lãnh Loan Loan nhướng mày, quét mắt một cái nhìn những con rắn cục cưng ngoan ngoãn kia. Cuối cùng đem ánh mắt rơi xuống trên người hoàng hậu, lành lạnh đáp:   "Chẳng lẽ muốn cho bọn chúng phụng bồi các ngươi sao?"

Không có nhận xét nào: