Ngự thư phòng
Bạch vĩ đong đưa, rèm châu lay động.
Trong lô đỉnh chạm khắc tứ long lượn vòng
tỏa ra từng làn khói lượn lờ, tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Thân ảnh màu vàng ngồi phía sau ngự án,
khuôn mặt anh tuấn sau khi nghe xong lời nói của hoàng hậu liền bao phủ một tầng
bóng đen. Đôi mắt thâm thúy, cơ trí dường
như bị khói thơm mê hoặc, mông lung, khiến người ta không thấy rõ thần tình
trong mắt.
Hoàng hậu ngồi phía dưới, nhấp nhẹ môi nhìn
hoàng đế, cũng không nói lời nào, bà đang đợi hắn. Thật lâu sau, Hoàng đế ngẩng
đầu nhìn về phía Hoàng hậu, khẽ nhếch đôi môi mỏng, ngữ khí ngưng trọng: "Lời
của Hoàng hậu nói là sự thật?" Một tiểu yêu tinh sáu tuổi mê hoặc nhi tử luôn
lãnh ngạo, là như vậy sao?
"Từng câu thần thiếp nói đều là sự
thật." Hoàng hậu rất bình tĩnh nhìn Hoàng thượng, "Tiểu oa nhi kia
quả thật không bình thường, có thể khiến bầy rắn nghe lệnh của nó. Thần thiếp
lo lắng nếu con bé đó là yêu quái, lại mê hoặc hoàng nhi, Nguyệt Diễm vương
triều ta chỉ sợ sẽ có mầm tai họa."
Bà cũng không tin Hoàng thượng sẽ để mặc
cho một tên yêu nghiệt làm tổn hại đến giang sơn. Quả nhiên Hoàng đế sau khi nghe được lời này của
bà sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy, chiếc áo bào màu vàng quét qua tấu
chương trên mặt bàn, thiếu chút nữa khiến cho những cuốn sổ đều rớt xuống đất.
"Đi, trẫm cũng muốn nhìn một chút là
yêu tinh nào lại cả gan mê hoặc hoàng nhi?" Dứt lời, thân ảnh màu vàng
nhạt hướng về phía ngoài thư phòng bước tới.
Hoàng hậu thấy thế, khẽ nhếch phấn môi, vội vã bước theo. . . . . . .
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương
nương giá lâm." Thanh âm lanh lảnh lại vang lên, Lãnh Loan Loan nhướng
nhướng mày, đã sớm nghi ngờ người đàn bà kia sẽ không dễ dàng buông tha cho
mình như vậy mà.
Thái giám vừa bẩm báo xong, hai đạo thân
ảnh liền sải bước vào Đông Cung. Một vàng nhạt, một lam nhạt, mang theo tôn quý
cùng ngạo nghễ.
"Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
Dạ Thần buông cuốn sách trong tay, đứng dậy hướng tới hai người chắp tay thi
lễ.
"Hãy bình thân." Hoàng đế vẫy vẫy
tay, ánh mắt rơi xuống trên người một bên nhàn nhã ngồi Lãnh Loan Loan cùng
Thủy Dao đứng phía sau nàng, mày kiếm nhíu lại, không vui nói :
"Các ngươi là ai? Thấy trẫm cư nhiên không hành lễ, thật to
gan."
Đôi mắt thâm thúy giống như lơ đãng nhìn
thoáng qua Lãnh Loan Loan, lại thấy đứa bé này quả nhiên không bình thường. Trên
khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tìm không thấy chút sợ hãi nào đối với hắn, ngược
lại chẳng hề sợ sệt khi nhìn vào mắt hắn.
"Phụ hoàng bớt giận, Loan Loan là tiểu
bằng hữu của nhi thần, các nàng mới vào cung nên không hiểu được quy củ trong
cung."
Dạ Thần hai tay hành lễ, thản nhiên hướng
tới Hoàng đế giải thích.
Lãnh Loan Loan từ trên ghế bước xuống, ngẩng
cái đầu nhỏ, nhìn thẳng vào Hoàng đế. Đã thấy hắn thân mình đang phủ hoàng long
bào, mái tóc đen xõa tung trên vai, trên đầu đội vương miện màu vàng, tóc mai
hai bên rũ xuống một cách tự nhiên. Thân hình cao to, dung mạo cùng Dạ Thần có
vài phần tương tự, đặc biệt là cặp mắt màu tím kia. Nhưng trong cặp mắt này so
với Dạ Thần có hơn vài phần thâm sâu. . . . . .
"Hoàng đế lão nhân, ông là đến ngăn
cản ta làm Thái Tử Phi đấy sao?" Bạc thần gợi lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn
chằm chằm vẻ mặt không hờn giận của Hoàng đế. Lãnh Loan Loan thẳng thắn hỏi,
một bên dùng ánh mắt khiêu khích Hoàng hậu đứng bên cạnh Hoàng đế, quả nhiên
lão bà kia tức giận đến mặt mày đỏ gay.
"Lớn mật, Thái Tử Phi là ngươi có thể làm sao?" Hoàng đế chưa
từng bị người khác đối xử vô lễ như thế, huống chi chỉ là một oa nhi. Khuôn mặt
càng thêm kéo căng, đôi mắt lạnh lùng trừng tiểu nữ oa không biết trời cao đất
rộng này.
"Ta nếu muốn làm, lại có gì khó?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét