"A, có rắn."
Trên mặt đất trống rỗng bỗng nhiên xuất
hiện bầy rắn, thè cái lưỡi đỏ lòm, vặn vẹo thân hình loạn vũ. Bộ dáng dữ tợn, thân
rắn trơn nhẵn thon dài khiến cho hoàng hậu, quận chúa hoa dung thất sắc, thiếu
chút nữa sợ tới mức té xỉu. Liền như vậy cứng ngắc đứng ở nơi đó, ánh mắt thẳng
tắp nhìn chằm chằm bầy rắn đang nhe nanh nhìn các nàng.
Dạ Thần cũng cả kinh, nhìn xà vũ đột nhiên
xuất hiện, mắt tím xẹt qua một đạo quang mang nghi hoặc, những con rắn này rốt
cục làm sao lại xuất hiện? Nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng sợ hãi của hoàng hậu,
quận chúa, mâu quang chợt lóe, lấy lại tinh thần. Bây giờ không phải là lúc lo
lắng chuyện này.
"Mẫu hậu, Ngữ nhi, các người không nên
cử động."
Hắn thử tới gần bọn họ, nhưng bầy rắn này
vừa thấy được động tác của hắn, lập tức ngẩng đầu lên, con mắt sáng rực thẳng tắp
trừng mắt nhìn hắn. Dạ Thần cứng đờ, đành phải đứng ở nơi đó cùng bầy rắn ánh
mắt giằng co.
Thủy Dao vẫn là hai tay khoanh trước ngực,
đứng ở một bên xem cuộc vui. Không cần nghĩ cũng biết những con rắn này là do
tiểu chủ tử nhà nàng làm ra.
Lãnh Loan Loan ngồi ở mép giường, huơ huơ
chân, ánh mắt nhìn một màn này, đắc ý cười. Dám đắc tội nàng, cẩn thận nàng cho
bầy rắn theo các nàng đi ngủ a.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nghe thấy tiếng thét chói tai hoảng sợ của
hoàng hậu, bọn nô tài từ phía ngoài cung đều chạy vào. Khi thấy một phòng đầy rắn
loạn vũ thì cũng tái xanh mặt mày. Nháy mắt, bọn chúng đều hóa thành tượng gỗ.
"Hoàng nhi, mau nghĩ biện pháp
đi." Hoàng hậu đã cảm giác được có cái
gì đó lạnh lẽo bò tới trên đùi nàng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo thiếu chút
nữa hỏng mất.
"Thái tử biểu ca, mau cứu chúng
ta." Một con rắn nhỏ màu vàng bò lên chân
Kỷ Thanh Ngữ, đôi mắt đen lập tức dâng lên lệ quang. Nếu không có một đống
rắn trên mặt đất, chỉ sợ nàng đã sợ tới mức chân nhũn ra ngã ngồi trên mặt
đất. Chết tiệt, nàng chán ghét rắn.
Dạ Thần nghe vậy liền nhẹ nhàng từng bước tiến
về phía trước, con rắn kia lập tức hướng hắn duỗi thẳng cái lưỡi đỏ lòm, ngăn
cản hắn đi tới.
"Nhìn chằm chằm làm cái gì? Còn không mau đi tìm lưu hoàng, trị
rắn."
Bị rắn
cản trở, tuấn mi của Dạ Thần nếp gấp càng ngày càng sâu. Nghiêng đầu qua, hướng
tới bọn nô tài đang ngây ngốc đứng ở cửa hét lớn.
Lãnh Loan Loan nhướng mày, tìm lưu hoàng?
Như vậy sao được? Nếu quả thật đem tới đây, những con rắn bảo bối của nàng
không phải toàn bộ sẽ bị hại sao.
"Chậm đã ——" Thân thể
nho nhỏ của nàng đứng xuống mép giường, từng bước một hướng tới bọn họ đi
đến.
"Cửu nhi, không nên lại
đây." Nhìn thấy Lãnh Loan Loan đi
tới, Dạ Thần biến sắc. Hắn sợ hãi những con rắn này sẽ làm bị thương đến nàng,
tử nhãn chuyển sâu, ngăn cản nàng đi lên.
Lãnh Loan Loan nhếch môi tựa tiếu phi tiếu, bàn tay nhỏ bé hướng tới bầy
rắn vỗ tay một cái. ‘Ba’ một tiếng, bầy rắn tự động tách ra, giống như
xếp hàng hai bên đường hoan nghênh nàng.
"Cửu nhi?" Dạ Thần nhìn tình cảnh
này quả thực không thể tin được, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao
Cửu nhi không sợ những con rắn này? Vì sao bầy rắn đối Cửu nhi hoàn toàn không
có một chút tính công kích, ngược lại dường như thực nghe lời nàng?
Hoàng hậu, quận chúa cũng là sửng sốt, ngây
ngốc nhìn chằm chằm nữ oa nhỏ xíu này, giống như nàng là từ ngoài hành tinh
xuất hiện.
Lãnh Loan Loan đứng trước mặt mấy người, bầy rắn vẫn vũ động như cũ, thế
nhưng cẩn thận xem, có thể thấy trong những con mắt rắn sáng rực kia có vui
mừng cùng vẻ mặt cung kính, bọn chúng tựa hồ nhìn thấy nàng rất vui vẻ.
Kỷ Thanh Ngữ nhìn bầy rắn thu liễm lại
không ít, lại nhìn Lãnh Loan Loan cười đầy tà khí. Sợ hãi không ngừng túa ra,
trong đầu đột nhiên bật ra một cái ý niệm, chẳng lẽ bọn rắn này là do nàng ta
triệu hồi đến? Vừa nghĩ như vậy, lại nhìn ánh mắt khiêu khích của Lãnh Loan
Loan, càng thêm xác định, không khỏi kinh hô:
"Thì ra rắn là do ngươi làm ra."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét