Bởi vì trong cuộc thi thử vòng hai lại đào
thải một nửa nhân số, cuối cùng sau vòng thi thử này liền còn lại mười lăm
người. Vì thế hôm nay rút số, có một phiếu là không số.
Người rút trúng không số, tự động tiến vào
trận chung kết, mà không cần tham gia thi vòng hai ngày hôm nay. Cho nên tất cả
mọi người đều gọi lá phiếu đó là phiếu hạnh phúc, nghĩa là so với người khác
được nghỉ ngơi nhiều hơn một ngày.
Thời điểm Chử Lỗi lấy hết số thứ tự bỏ vào
hộp dẹt mang xuống, mọi người đều đang kiễng chân chờ đợi, xem ai rút trúng
không số may mắn này.
Điểm Tình cốc Dung cốc chủ đem giấy mở ra,
một mặt cất cao giọng nói: "Từng người báo số đi."
Mười lăm đệ tử còn lại đều mở giấy đã được
niêm phong ra, trong lúc nhất thời có người nhíu mày có người thở dài, bỗng
nhiên có người "A" một tiếng, mọi người đồng loạt nhìn lại, đã thấy Ô
Đồng giơ cao tờ giấy trong tay, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta là không
số."
Tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, trước mắt bao
người, hắn mở tờ giấy trống không kia ra, cung kính cầm trong tay, đưa đến
trước mặt Dung cốc chủ, cười nói: "Cốc chủ, thỉnh xem qua."
Mọi người thấy rút trúng không số lại là
hắn, nói không ghen tị hâm mộ cũng không được. Người này quả nhiên là lần trâm hoa
đại này là một hắc mã (ý nói không lường trước được thực lực), từ trước cho tới
bây giờ cũng không biết có nhân vật như vậy, ai ngờ hắn hai vòng đấu loại trước
thoải mái vượt qua, lần này tỷ thí lại rút trúng không số, quả nhiên là lão
thiên gia hậu đãi cực kỳ.
Dung cốc chủ tuy rằng mặt không chút thay
đổi, trong mắt đã có vẻ mừng rỡ không thể nào che giấu hết, lúc này nhận lấy tờ
giấy kia, chậm rãi nói : "Ngươi đi xuống dưới đi."
Ô Đồng hì hì cười, cũng là đắc ý phi
thường, xoay người liền đi. Cùng mấy lần trước giống nhau, hắn giống như đối
với những người tỷ thí khác một chút hứng thú cũng không có, trực tiếp vượt qua
lan can, quay thẳng về viện lạc của mình.
Đi đến một nửa, hắn theo bản năng hướng
Linh Lung nơi đó nhìn một cái, không ngoài sở liệu, nàng vẫn là dùng cái loại
ánh mắt muốn giết người trừng hắn. Hắn nhếch môi, đầu lông mày nhíu lại, ném
cho nàng một nụ cười ngả ngớn, lập tức nhìn thấy phản ứng như mong muốn, mặt nàng
đỏ lên, xiết chặt chuôi bảo kiếm bên hông, xem ra nếu không phải người bên cạnh
giữ chặt nàng, nàng nhất định sẽ xông tới.
Thú vị, quả thật thú vị.
Ô Đồng nhịn không được cười ha ha, trong
ánh mắt kinh ngạc của mọi người nghênh ngang rời đi.
"Linh Lung! Ngươi bình tĩnh một chút
được không!" Chung Mẫn Ngôn cùng nàng lôi kéo nửa ngày, khó khăn lắm mới
chế trụ được nàng, chính mình mệt đến thở hồng hộc.
Linh Lung ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một
cái, rút cánh tay về, lãnh đạm nói : "Liên quan gì đến ngươi."
Chung Mẫn Ngôn nhất thời nghẹn lời, mặt đỏ
lên. Vũ Tư Phượng sợ hai người bọn hắn cãi nhau đến nghiêm trọng, đang muốn tới
khuyên, lại nghe Chung Mẫn Ngôn nói: "Thật là một đại tiểu thư khó hầu hạ,
trên đời này trừ ta ra, ắt hẳn cũng không còn người nào có thể chịu được
ngươi."
Linh Lung vội la lên: "Ai cần ngươi
chịu đựng! Ta làm Đại tiểu thư của ta, ngươi tiếp tục làm Chung đại hiệp của
ngươi, ai cần ngươi để ý đến ta!"
Nói xong hốc mắt lại đỏ lên.
Chung Mẫn Ngôn ôn nhu nói: "Nhưng ta
chính là thích chịu đựng ngươi, tự tìm tội chịu, thật là kỳ quái."
Linh Lung hứ một tiếng, quay lưng đi, hơn
nữa ngày mới nói: "Miệng lưỡi trơn tru, liền chán ghét ngươi như
vậy!"
Chung Mẫn Ngôn cười đi tới nắm vai nàng, vỗ lên đầu nàng, cười
nói: "Còn muốn cùng ta đấu khí sao? Chẳng lẽ Lục sư huynh quả thực giận
dỗi ngươi sao? Chẳng lẽ Lục sư huynh nói lời không phải vì tốt cho ngươi
sao?"
Linh Lung lườm hắn một cái, khóe miệng cũng
đã bị lây ý cười, nhéo tay hắn, hờn dỗi: "Cái gì cũng không tốt! Tiểu Lục
tử đáng chết! Dù sao ta cũng không giống nữ hài tử, phiền ngươi chịu đựng
nha!"
Chung Mẫn Ngôn vội nói: "Giống! Chỗ
nào không giống chứ! Tử khí trầm lặng ta nói mười câu ngươi trả lời không được
nửa câu, vậy mới ác chứ! Được rồi, lần này là sư huynh sai rồi, ngươi thế nhưng
đừng lại cùng ta giận dỗi khóc nhè."
"Ai khóc nhè chứ!" Nàng cười dài,
khóe mắt còn đọng nước, trên mặt cũng đã nở nụ cười, tựa như một đóa hướng
dương, diễm lệ loá mắt. Nàng quệt nhẹ lên mũi hắn, nói : "Ngươi mới khóc
nhè!"
Chung Mẫn Ngôn thấy rốt cuộc cũng dỗ được
vị đại tiểu thư này nở nụ cười, trong lòng cũng lén buông lỏng một hơi, vui vẻ
theo, lôi kéo nàng nói nói cười cười không ngừng, đám người đứng ngoài xem thì
hai người bọn hắn là nói nhiều nhất.
Vũ Tư Phượng thấy hai người bọn hắn rốt
cuộc bình an vô sự, liền quay đầu hướng Toàn Cơ cười nói: "Hai người bọn
họ, giống như, hai, tiểu hài nhi."
Nói xong, nhưng không thấy Toàn Cơ trả lời,
chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lông mi thật dài hạ xuống, run nhè nhẹ, đôi
tay không ngừng níu chặt góc áo, rõ ràng là một bộ dáng tâm trạng không yên.
Hắn là người thông minh cỡ nào, lúc này đã
minh bạch tám chín phần, chỉ là lúc trước vẫn không nghĩ tới sẽ là như vậy, nhất
thời lại không thể lên tiếng, giật mình tại đương trường. Trong lòng một chốc
ngọt, một chốc xót, một chốc lại chát, cũng không biết là tư vị gì.
Cách một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng
nói: "Toàn Cơ, không vui?"
Toàn Cơ mở trừng hai mắt, lắc đầu:
"Không có. . . . . . Ta chỉ cảm thấy, Lục sư huynh cùng Linh Lung cảm tình
thật tốt."
Vũ Tư Phượng cong khóe môi, "Mẫn Ngôn.
. . . . . Là một, người tốt. Ta cũng vậy, thực thích hắn."
Toàn Cơ cả người run lên, cắn môi rốt cuộc
không nói gì.
Trong lòng hắn ngậm ngùi thở dài, vươn tay
muốn chạm vào mái tóc dài của nàng, vươn ra một nửa, lại do dự mà thu trở về.
"Còn sẽ có, người tốt hơn." Hắn
thấp giọng nói, "Trên đời, có rất nhiều, người tốt."
Toàn Cơ giương mắt, đôi mắt to đen láy bình
tĩnh nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi, còn có tốt hơn sao? Còn sẽ có người so với Lục
sư huynh tốt hơn sao?
Có! Hắn cơ hồ thốt ra. Rất muốn hỏi nàng
một chút, trong lòng nàng, mình là thế nào. Là chân chính hảo bằng hữu, hay là
một tiểu tử ngốc mang mặt nạ chơi quái xà, hoặc giả, nàng sẽ có một chút thích
hắn?
Nhưng hắn cuối cùng chỉ là cười cười, chua
chát đem ánh mắt dời đi, nói nhỏ: "Về sau, ngươi lớn lên, một chút, liền
sẽ, biết rõ."
Trận tỷ thí hôm nay, bốn người cũng không
quan sát tử tế. Chung Mẫn Ngôn cùng Linh Lung bận đùa giỡn, Vũ Tư Phượng cùng
Toàn Cơ bận ngẩn người nghĩ đến tâm sự, đến cuối cùng trận tỷ thí chấm dứt, đám
đông thối lui, bọn hắn mới giật mình, chậm rãi cùng quay về viện lạc của chính
mình.
Toàn Cơ đi đến nửa đường, chợt nghe phía
sau có người gọi nàng: "Nha đầu! Sao lại buồn bã ủ rũ thế?"
Nàng cả kinh, vội vàng quay đầu, đã thấy
Đông Phương Thanh Kỳ cười dài đứng ở nơi đó, vẫy tay với nàng.
Nàng lập tức liền nhớ lại sự tình đã nhìn
thấy chiều hôm đó, nhất thời ngây người, hơn nữa ngày, mới nói nhỏ: "Đông
Phương đảo chủ. . . . . ."
"Cái gì đảo chủ! Gọi ta thúc thúc
đi!" Hắn đi tới yêu thương xoa xoa tóc nàng, cười nói: "Như thế nào
một người ở chỗ này phát ngốc, mới vừa rồi Sở nữ hiệp còn hướng ta hỏi con, hình
như tìm con có việc đấy."
Hồng cô cô tìm nàng? Toàn Cơ nói:
"Con. . . . . . Con xem xong trận đấu, đang muốn trở về."
Đông Phương Thanh Kỳ vừa nhắc tới trận đấu,
ánh mắt chính là sáng ngời, "Thế nào, thấy Phiên Phiên cùng Ngọc Trữ của
nhà ta chưa? Sẽ không phải xem đến phát ngốc chứ! Ha ha ha!"
Kia nhưng thật ra không xem được. . . . . .
Bất quá nàng không dám nói như vậy, chỉ có vâng vâng dạ dạ ứng phó hai câu,
bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, dò hỏi: "Đông Phương thúc thúc, thê tử của
người đâu?"
Đông Phương Thanh Kỳ cười nói: "Nàng
dẫn đệ tử bị thương đi trị liệu. Thế nào, tiểu quỷ, muốn gặp thê tử của
ta?"
Xem
ra hắn quả nhiên không biết.
Toàn Cơ mấp máy môi, do dự mà nói:
"Dạ, đúng vậy a, con nghe Linh Lung nói, thê tử Đông Phương thúc thúc là
thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. . . . . ."
Tuy rằng đã nghe nhiều lời khen ngợi, nhưng
từ trong miệng tiểu hài nhi nói ra, hắn phá lệ hưởng thụ tự hào, ôn nhu nói:
"Vậy buổi tối tới chỗ ta chỗ ăn cơm, thê tử ta vừa vặn có mang theo vài
món của Phù Ngọc đảo, con cũng đến nếm thử đi. Đúng rồi, kêu luôn cả bọn Linh
Lung Mẫn Ngôn Tư Phượng đi!"
"Ách. . . . . . Không, không
cần." Nàng vội vàng cự tuyệt, "Phụ thân hình như buổi tối có việc, lần
sau con cùng bọn người Linh Lung sẽ đi Phù Ngọc đảo thưởng ngoạn a, con còn
chưa đi tới đó nha."
"Vậy được, một lời đã định." Đông
Phương Thanh Kỳ không chút phát giác nàng quái dị, lại xoa đầu nàng một cái,
cười nói: "Ta còn có việc gấp đi trước. Con sớm trở về đi, xem Sở nữ hiệp
có chuyện gì tìm con."
Toàn Cơ yên lặng nhìn bóng lưng hắn.
Nam nhân này thật đáng thương, cả đời anh
hùng, nhưng trên đường tình lại lận đận.
Lúc này nhìn thấy bóng lưng cao ngất của
hắn, trong lòng lại có chút bi thương, không biết vì duyên cớ gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét