6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 45

Chương 45: Đàn mãng tai ương


Dạ Thần ngẩn ra, sau đó kiên định đáp:

"Tóm lại, phụ hoàng nếu muốn trị tội Cửu nhi, như vậy liền cũng vấn tội nhi thần đi." Giết nàng trước hết hãy giết ta.

"Ngươi ——"

Hoàng đế giận dữ, Hoàng hậu thì bị lời nói của Dạ Thần tức giận đến lảo đảo ngã về phía sau, thiếu chút nữa té xuống đất. Hoa dung thất sắc, nhìn nhi tử của chính mình giống như đang nhìn một người xa lạ.

"Con là đang uy hiếp trẫm sao?"

Hoàng đế nhìn nhi tử thề phải bảo hộ Lãnh Loan Loan, vô cùng thất vọng. Cái ngạo nghễ kia của nhi tử chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ hắn quả thực bị một tiểu nữ oa mê hoặc tâm trí?

"Thần nhi, ngươi đang ở đây nói mê sảng cái gì vậy? Nhanh hướng phụ hoàng nhận tội đi."

Hoàng hậu vừa thấy Hoàng đế thần sắc không bình thường, cũng bất chấp cơn tức giận. Bà chỉ sợ vạn nhất nếu Hoàng thượng buồn bực, huỷ bỏ vương vị thái tử của Thần nhi, vậy bọn họ liền thật sự cái gì cũng đều xong rồi.

Hai cha con ánh mắt giằng co, ai cũng không chịu lui bước.

Không khí giương cung bạt kiếm, mọi người chỉ cảm thấy mồ hôi đầu đều chảy vào trong mắt. Cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở mạnh.

"Hoàng thượng, Thần nhi nhất định là bị tiểu yêu nữ kia dùng yêu pháp mê hoặc. Ngài trăm ngàn lần đừng giận con." Thấy khuyên không được nhi tử, Hoàng hậu vội vàng tiến đến bên cạnh Hoàng đế khuyên giải hắn, một bên đem sự tình đều đổ lên đầu Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan khinh thường cười nhạo, đối với Hoàng hậu phẫn nộ trừng mắt hoàn toàn không để trong lòng. Trái lại Dạ Thần cư nhiên che chở cho nàng như thế, khiến nàng có chút ngoài ý muốn. Nàng còn tưởng rằng con cháu Hoàng gia đều lấy quyền lực làm trọng, một khi tình cảm cùng quyền lực xung đột, bọn họ nhất định vứt bỏ tình chọn quyền. Huống chi nàng cùng Dạ Thần quen biết bất quá chỉ có mấy ngày, hắn cư nhiên lại liều lĩnh bảo hộ mình. Đôi mắt đen sáng ngời nhìn Dạ Thần quỳ trên mặt đất, có loại cảm động không hiểu được.

"Thần ca ca, huynh đứng lên đi. Cửu nhi không có việc gì."

Lãnh Loan Loan đi đến bên cạnh Dạ Thần, đỡ hắn đứng lên. Trên mặt vẫn như cũ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhưng trong nụ cười này lại có loại bình tĩnh, khiến cho người ta bất tri bất giác thả lỏng người.

"Tiểu oa nhi quá cuồng vọng." Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu, không nghĩ tới hôm nay hắn quả thật cùng một nữ oa so đo thiệt hơn.

"Bổn cô nương cũng không cuồng ngữ, nói được thì làm được."

Lãnh Loan Loan nhếch môi cười, trong đôi mắt đen xẹt qua một đạo quang quang, nhanh như thiểm điện, làm người ta nắm bắt không được.

Hoàng đế, Hoàng hậu hai mặt nhìn nhau, có một loại cảm giác không ổn.

Quả nhiên, chỉ thấy Lãnh Loan Loan giương lên bàn tay nhỏ bé, chuông bạc trên cổ tay theo động tác lúc lắc của nàng phát ra tiếng vang thanh thúy. Một lát sau, âm thanh tê tê tê không ngừng truyền đến.

"A, có rắn."

Hoàng hậu kinh hãi nhìn, lại thấy trong phòng đột nhiên tuôn ra vô số những con rắn rất to. Từng đám quấn lấy nhau, giống như một sợi dây thừng. Những cái lưỡi đỏ tươi, lúc nhúc khiến cho người ta nhìn thấy mà trong lòng khủng hoảng.

Hoàng đế sắc mặt trầm xuống, còn chưa phản ứng được. Lại nghe thấy phía ngoài cung điện cũng vang lên tiếng kêu hoảng sợ của cung nữ, thái giám :

"Có rắn ——"

". . . . . ."

Sải một bước dài đến cửa, đã thấy phía ngoài cung điện đình viện, hành lang, trên bụi hoa, cây cối toàn bộ đều là đủ các loại rắn màu sắc khác nhau, mà những cung nữ, thái giám kia đều sợ tới mức không dám lộn xộn, trơ mắt nhìn đám rắn há miệng bò về phía bọn họ. . . . . .

"Đáng chết."

Không có nhận xét nào: