"Toàn
Cơ ——!"
Có người kêu tên nàng, thật là thê lương.
Nàng theo bản năng muốn hướng về nơi phát
ra tiếng kêu, nhưng chợt thấy hoa mắt, dưới chân cư nhiên không có khí lực, đầu
gối nhũn ra, ngồi xổm trên mặt đất. Đỉnh đầu có thứ gì đó nóng hổi chảy xuống,
đem mọi thứ trước mắt đều nhuộm thành màu đỏ.
Thế này là thế nào? Thật kỳ quái. . . . . .
Thân thể bỗng nhiên bị một đại lực kéo lên,
khuôn mặt lo lắng của Đỗ Mẫn Hành hiện ra ở trong mắt, cách một tầng đỏ tươi,
mặt của hắn có chút nhìn không rõ.
"Chảy máu rồi! Linh Lung, mau, lấy
dược đến!" Thanh âm của hắn nghe qua thật ong ong, giống như cách hơn mười
lớp vải.
Tiếp theo sau tóc nàng bị người vén ra hai bên,
một thứ gì đó mát lạnh được thoa lên, sau lại có người thay nàng băng bó kỹ,
dùng khăn ướt nhỏ thay nàng lau mặt.
"Này ! Nói chuyện với ngươi đó! Thế
nào? Đừng dọa người!"
Chung Mẫn Ngôn vỗ nhè nhẹ vào hai má nàng,
sợ tới mức mặt mày xanh mét.
Toàn Cơ chớp chớp mắt, tầng đỏ tươi bên
trong kia phai nhạt một chút, nàng nâng tay sờ sờ cái đầu được băng bó kỹ
lưỡng, hồ đồ cực kỳ.
"Ta.
. . . . . Làm sao vậy?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Muội bị sét đánh trúng. . . . . . Bây
giờ có khoẻ không?" Linh Lung khóc đến nghẹn ngào khôn kể, nắm tay nàng
không chịu buông.
"Nhưng là. . . . . . Tuyệt không đau
a. . . . . ." Nàng thử động động, trở mình một chút ngồi xuống, trước mắt
bao người động động bả vai động động cánh tay, "Chỉ là vừa rồi cảm thấy
thật choáng váng, hiện tại tốt hơn nhiều."
Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng
không hề khác thường đứng lên, trừ bỏ đỉnh đầu quấn một vòng băng vải, quả thật
cùng lúc bình thường không khác nhau.
Đỗ Mẫn Hành vẫn lo lắng, đỡ lấy nàng nói
nhỏ: "Thật sự không có việc gì? Nếu có không thoải mái, nhất định phải
nói."
Bị sét đánh một chút lại còn vui vẻ, nghĩ
đến không phải nàng vận khí tốt, chính là Ô Đồng chú pháp không đủ, lực sát
thương không mạnh.
Toàn Cơ sờ sờ vết thương trên đỉnh đầu, nơi
đó tê tê, sờ lên cũng không còn cảm giác, tuy rằng có chảy máu, nhưng một chút
cũng không đau.
Nàng chìa ra viên châu hoa trong lòng bàn
tay, "Có thể là đánh trúng châu hoa, cho nên ta không có trở ngại gì. . .
. . ."
Đỗ Mẫn Hành lắc đầu, đang muốn nói chuyện,
chợt nghe trên Giả Tự lôi đài tiếng người xao động, mọi người đồng loạt quay
đầu, đã thấy bổn môn Đoan Bình sư huynh nằm vật xuống đất, toàn thân quần áo giống như bị hỏa thiêu, vừa đen vừa
nát, cũng may thân thể không chịu đại thương, chẳng qua hôn mê bất tỉnh, nhất
thời vẫn chưa tỉnh lại được.
Các đại phu trong nội tràng thay hắn bắt
mạch, phía dưới các đệ tử trẻ tuổi lòng còn sợ hãi, có mắng có thán, cũng có
tính tình nóng nảy, tóm lấy Ô Đồng bên cạnh muốn đánh.
Ô Đồng kia bị người vây quanh muốn đánh, cư
nhiên cười hì hì, cũng không để ý. Mắt thấy nắm đấm sẽ rơi xuống trên mặt hắn,
dưới đài Hoàn Dương trưởng lão đột nhiên quát: "Dừng tay! Toàn bộ lui ra
lôi đài! Không thể làm càn!"
Thiếu Dương phái rất nhiều đệ tử không cam
lòng, nhưng cũng không dám chống lại thượng mệnh, đành phải oán hận buông hắn
ra, lầu bà lầu bầu bước xuống đài.
Hoàn Dương trưởng lão xanh mặt, ngồi xổm
xuống trước nhìn nhìn ái đồ của mình, xác nhận hắn không đáng ngại, thế này mới
ngẩng đầu, ánh mắt như điện, ở trên mặt Ô Đồng khẽ quét qua.
"Người trẻ tuổi, cư nhiên lại dùng ngũ
lôi đại pháp. Điểm Tình cốc quả nhiên tàng long ngọa hổ." Hắn lạnh lùng
nói, "Trận này, Thiểu Dương thua, Điểm Tình thắng!"
Ô Đồng thờ ơ như không khe khẽ mỉm cười,
hướng hắn vái chào, trong tiếng hoan hô của các đệ tử Điểm Tình Cốc liền muốn
xuống đài. Không đề phòng Hoàn Dương trưởng lão ở phía sau điềm nhiên nói:
"Đợi chút!"
Hắn quay đầu, cười dài nói: "Lão gia
tử còn có cái gì chỉ giáo? Vãn bối chăm chú lắng nghe."
Trường hợp như thế này, dựa theo cấp bậc lễ
nghĩa hắn nên gọi một tiếng Hoàn Dương trưởng lão, một câu lão gia tử kia, quả
thật cực kỳ không tôn trọng. Không chỉ dưới đài Chử Lỗi biến sắc, ngay cả Điểm
Tình Cốc Dung cốc chủ trên mặt cũng không tốt, âm thầm lắc đầu.
Hoàn Dương trưởng lão lòng dạ tốt, cư nhiên
bất động thanh sắc, chăm chú nhìn hắn một lát, mới nói: "Người trẻ tuổi có
thành tựu này cố nhiên đáng mừng, chẳng qua ngũ lôi đại pháp chính là sát
chiêu, sát khí bức người, lúc này dùng để tỷ thí, không khỏi chuyện bé xé ra
to. Cũng may ngươi có điều thu liễm, nếu không bị thương đến người ngoài trận,
sẽ như thế nào?"
Ô Đồng hừ hừ cười, "Ở đây đều là người
tu tiên, tự nhiên có thể né tránh. Nếu có người bị thương, vậy cũng chỉ trách
hắn học nghệ không tinh, cũng không phải là sơ suất của vãn bối."
Hoàn Dương lãnh đạm nói: "Chủ ý của
trâm hoa đại hội không phải là khiến cho các đệ tử trẻ tuổi giết chóc, mà là
giao lưu học hỏi. Mong ngươi sau này cẩn thận khi dùng ngũ lôi đại pháp."
Ô Đồng nhún vai, không cho ý kiến, tự ý
nhảy xuống đài.
"Này , Toàn Cơ. . . . . ." Linh
Lung ôm nàng, oán hận khẽ nói với nàng, "Hắn quanh co lòng vòng chính là mắng
muội học nghệ không tinh, lát nữa đừng trách ta độc ác trị hắn một phen!"
"Không, không cần đi. . . . . ."
Toàn Cơ biết nàng từ trước đến giờ thích sinh sự, "Ta quả thật học nghệ
không tinh, trốn không thoát thiên lôi. . . . . . Không trách hắn được."
"Kkhông phải nói như vậy." Luôn
làm người hiền lành Đỗ Mẫn Hành lúc này cũng nổi giận, mày nhăn tít lại,
"Trâm hoa đại hội là giao lưu học hỏi hữu hảo tỷ thí, hắn lại dùng sát
chiêu thắng lợi, đây là thắng chi bất vũ. Hơn nữa còn làm bị thương tới người
vô tội dưới đài. Như thế tuyệt không phải hành vi bác ái của người tu
tiên!"
Linh Lung oán hận nói : "Đúng vậy!
Nhưng lại bị thương muội muội của ta, xem ta trừng trị hắn như thế nào!"
Chung Mẫn Ngôn thấy nàng rục rịch, nhanh
chóng tóm lấy, thấp giọng nói: "Ngươi có thể làm cái gì nha? Làm sao đấu
lại hắn! Việc này đều có sư phụ bọn họ bãi bình, chúng ta không nên nhúng tay
vào!"
Linh Lung dậm chân vội la lên: "Tiểu Lục
tử lại nói lời thiếu tinh thần! Chẳng lẽ thiên hạ liền một mình hắn biết dùng
chú pháp! Hừ, ta cũng biết vậy! Xem chú phù ai nhiều hơn!"
"Cho dù, so chú pháp. Ngươi cũng.
Không thắng được hắn."
Giọng nói của Vũ Tư Phượng bỗng nhiên từ
bên cạnh truyền tới, Toàn Cơ vội vàng xoay người, đã thấy hắn đứng cách đó
không xa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại ôn nhu, thương xót nhìn đầu nàng quấn
băng vải.
"A, Tư Phượng. . . . . ." Nàng
kêu một tiếng, chợt nhớ tới lúc mình vừa bị sét đánh, có người kêu tên nàng,
bây giờ nghĩ lại, hẳn là hắn.
"Ta, ta không sao ." Nàng lắp bắp
nói , "Không đau không ngứa, cũng không bất tỉnh, chí là chảy chút máu. .
. . . . Lôi của người kia uy lực không lớn. . . . . ."
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu, đi tới nhìn nhìn
thương thế của nàng, ánh mắt băng lãnh, thấp giọng nói: "Hắn cư nhiên đả
thương ngươi."
Ta không sao . . . . . . Toàn Cơ còn muốn
giải thích, chẳng biết tại sao, nhìn thấy ánh mắt giống như hàn băng của hắn,
nhất thời một chữ cũng nói không được.
"Ngươi mới vừa nói là có ý tứ gì?
!" Linh Lung chỉ vào mũi hắn rống lên, "Ta không thắng được hắn,
ngươi có thể thắng sao? !"
Vũ Tư Phượng cũng không nhìn nàng, chỉ tại
trên đầu Toàn Cơ nhẹ nhàng sờ soạng, nói: "Ta cũng vậy, không thắng được.
Mấy người chúng ta, đều không thắng được. Huống chi, bên ngoài tràng nháo sự,
phụ thân ngươi, cũng khó quản."
Linh Lung nghe thấy hắn nhắc tới Chử Lỗi, tà
hỏa đầy mình nhất thời tiêu tan một nửa, nhưng vẫn còn không phục: "Ngươi
nếu quả thật quan tâm Toàn Cơ, mấy người chúng ta liền cùng đi đối phó hắn, ta không
tin không thắng được!"
Toàn Cơ nhanh chóng giữ chặt tay nàng, vội
la lên: "Hảo tỷ tỷ, ta thật không có chuyện gì, tỷ đừng gây chuyện nữa.
Vạn nhất chọc giận phụ thân, chúng ta sẽ bị nhốt tại Minh Hà động đó! Ta không
bao giờ muốn đi nơi đó nữa đâu."
Linh Lung bị nàng mềm giọng cầu xin như
vậy, cũng đành phải từ bỏ.
Vừa vặn mắt thấy Ô Đồng kia xuống đài,
không đi vào nội tràng lại nhảy ra bên ngoài tràng, nghĩ đến là không muốn quan
sát các cuộc tỷ thí khác, đi về trước nghỉ ngơi, thật là ngạo khí mười phần.
Linh Lung vừa nhìn thấy cái khuôn mặt tươi
cười kia tràn ngập gian xảo liền bốc hỏa, thấy hắn đi tới, liền dùng hết sức
ánh mắt lăng trì hắn.
Đại khái là ánh mắt của nàng quá mức mãnh
liệt, Ô Đồng rất nhanh liền nhận thấy có người đang nhìn mình, vừa quay đầu,
vừa vặn chống lại Linh Lung ánh mắt nộ diễm ngập trời . Hắn hơi hơi ngẩn ra,
dường như không rõ vì sao một tiểu nữ oa xinh đẹp nhìn mình như vậy, ánh mắt hơi đảo qua, vừa
hay nhìn thấy Toàn Cơ đứng bên cạnh, trên đầu nàng quấn băng vải, trên mặt còn
lưu vết máu, chắc là bị ngũ lôi đại pháp của mình vừa rồi đả thương.
Hắn
nhất thời hiểu rõ.
Lại nhìn lại Linh Lung bộ dáng hoả đại, hắn
thực đáng ăn đòn cười một cái, dùng ngón tay ở trên mặt vuốt một cái, ý bảo bọn
họ tu hành không đủ, bị bẽ mặt.
"Ta không nhịn được!" Linh Lung
hạ giọng rống, "Bây giờ liền muốn đi đập chết hắn!"
Nàng xiết chặt Đồng Tâm ngang hông, hận
không thể thiên vạn kiếm đem hắn đâm thành tổ ong vò vẽ.
Toàn Cơ gắt gao cầm lấy tay áo của nàng,
không cho nàng động. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Ô Đồng miệt thị đối với nàng
cười, xoay người liền đi xa, nàng thậm chí có thể đoán được trong miệng hắn giờ
phút này đang thấp giọng nói cái gì, tỷ như Thiếu Dương phái không gì hơn cái
này, nữ nhi chưởng môn nhân yếu đuối vân vân.
Nàng
cắn cắn môi dưới, vẫn là bất động.
"Ta có biện pháp, áp chế nhuệ khí
hắn." Vũ Tư Phượng bỗng nhiên thấp giọng mở miệng.
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy hài tử cùng nhau
nhìn về phía hắn.
"Dù sao, trâm hoa đại hội, còn có, mấy
ngày, ai cũng, không biết, mấy ngày sắp tới, sẽ phát sinh, cái gì." Hắn
cười đến phong khinh vân đạm, "Có lẽ, hắn ăn bậy bạ, dẫn đến thoát lực,
cũng có thể, bị độc xà, không cẩn thận, cắn một cái, không thể vận công, cũng
có lẽ hắn, mới đến, không quen thuộc, địa hình, Thiểu Dương phong, đem chân,
ngã gãy. . . . . ."
Tất cả mọi người nháy mắt chờ hắn làm kết
luận.
"Tóm lại, hết thảy, đều có, khả
năng." Hắn cười lành lạnh, tựa như một tiểu ma đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét