Dứt lời, Liệt Hỏa thật sâu nhìn Tử Vũ
liếc mắt một cái, một chút Yêu giới cơ bản thường thức đều không có, nếu trên
người không nồng nặc khí tức Lang yêu, thật đúng là làm cho người ta hoài nghi
nàng có phải Lang yêu hay không. Xem ra, cuộc sống ở chỗ của nàng rất hẻo lánh,
quả thực chưa thấy qua việc đời, nghĩ vậy Liệt Hỏa cũng không nổi giận, cuộc sống
bần cùng cùng hẻo lánh cũng không phải là lỗi của nàng, về sau hắn dạy là được.
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy,
không khỏi ôm chặt tiểu thỏ yêu thương tâm, kẻ yếu nhìn thấy kẻ yếu đồng bệnh
tương lân thoáng cái liền trào dâng, Tử Vũ ôm chặt tiểu thỏ yêu nói:”Oa Oa
ngoan, không thương tâm, bọn họ không cần thì em quên đi, về sau Oa Oa đi theo
tỷ tỷ, tỷ tỷ cần em.”
Tiểu thỏ yêu nhất thời trừng thật to
quên cả chớp mắt, tràn đầy kỳ vọng cùng khiếp đảm, thanh âm mềm mại nói:“Thật không?”
Tử Vũ gật đầu thật mạnh nói:“Thật sự,
Oa Oa về sau đi theo tỷ tỷ.” Nói đến đây quay đầu nhìn thoáng qua Liệt Hỏa biểu
tình không hề gì, ngay sau đó bỏ thêm một câu:“Còn có ca ca.”. Nàng là người
không có ý chí sắt đá, tuy rằng chính mình gặp cảnh ngộ không tốt, nhưng tuyệt
đối không oán trời trách đất, quái đản lãnh huyết, tâm địa vẫn là tốt lắm, bất
quá ở Yêu giới nói chuyện thực lực, tâm địa tốt cũng vô dụng, nên phải tìm một
chỗ dựa vững chắc cho Oa oa mới được. Cho nên, Liệt Hỏa, ngươi chạy không thoát
đâu.
Liệt Hỏa vừa nghe Tử Vũ lôi kéo đến
trên người hắn, nhất thời mày dựng đứng, Yêu giới nhỏ yếu đáng thương nhiều quá
mức, hắn mới không có cái tâm đi đồng tình kẻ yếu. Tử Vũ vừa thấy Liệt Hỏa sắc
mặt khó coi, nhất thời vội vàng bước tới, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười ngẩng đầu
nhìn Liệt Hỏa, vươn tay lôi kéo cánh tay Liệt Hỏa, nhuyễn thanh nói:“Hỏa, ta
thích tiểu gia hỏa này, chúng ta chiếu cố hắn được không?”
Liệt Hỏa vừa nghe Tử Vũ nói chuyện ôn
nhu như thế, mang theo bộ dáng cầu khẩn khiến cho tâm người khác mềm nhũn. Nhưng
mà, Liệt Hỏa là loại người nào, lần đầu tiên gặp mặt liền đấu võ với Tử Vũ, còn
cái gì Liệt Hỏa nhìn không thấu, lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: “Đừng
kêu loạn, Yêu giới nhỏ yếu rất nhiều, ta chiếu cố cũng không hết.”
Tử Vũ thấy Liệt Hỏa bị nàng kích
thích rùng mình một cái, cảm thấy cười thầm, một từ hỏa này làm cho nàng rét lạnh
nửa ngày. Rất buồn nôn, không phải tác phong của nàng, gặp Liệt Hỏa cũng không
tránh đi, Tử Vũ không khỏi nghiêm mặt nói: “Ta thích hắn, ta muốn nhận hắn làm
đệ đệ của ta.”
Tiểu oa nhi này giống biểu đệ của
nàng, mềm mại, thuần khiết, trước đây nàng thích nhất là biểu đệ, tuy rằng sau
khi gặp chuyện, liền đoạn tuyệt qua lại, bất quá, tâm tư người lớn không thể đổ
tội lên đầu trẻ con, nàng vẫn là thích tiểu biểu đệ mới mấy tuổi kia.
Liệt Hỏa thấy Tử Vũ trong mắt kiên
trì, nhìn hai mắt Tử Vũ, quay đầu buồn bực nói:“Tùy ngươi.”
Tử Vũ thấy Liệt Hỏa đáp ứng rồi,
không khỏi tươi cười lôi kéo cánh tay Liệt Hỏa, tên này mạnh miệng mềm lòng,
tâm tư cực sâu sắc lại thẳng thắn, thật sự ở chung rất tốt, không có âm mưu,
không có tính kế, nghĩ cái gì chính là cái đó, nhiệt độ của hỏa diễm, có thể đả
thương người, nhưng cũng có thể khiến người ấm áp, lập tức cười nói:“Chỉ có một
chuyện này thôi.” Liệt Hỏa nghe vậy hừ lạnh một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Tiểu thỏ yêu cực kỳ nhu thuận, vừa
nghe hai người muốn dẫn hắn theo, nhất thời nước mắt thu lại, vui mừng nhảy
nhót trên bãi cỏ, giống như đây là chuyện hạnh phúc nhất trong thiên địa.
Tử Vũ nhìn tiểu thỏ yêu vui mừng,
khóe miệng không khỏi nở một nụ cười sáng lạn, hạnh phúc thì ra đơn giản như thế,
tiểu thỏ yêu này yêu cầu thực không cao a.
“Đừng nhảy nữa, biến trở về nguyên
hình, bằng không ném ngươi ở chỗ này.” Một bên Liệt Hỏa thấy vậy, nhất thời lạnh
giọng quát, tiểu thỏ yêu vừa nghe, vội run lên một cái, ‘vút’ một tiếng liền biến
trở về con thỏ nhỏ cỡ bằng nắm tay, nhảy lên vai Tử Vũ tựa vào hai má nàng, một
đôi mắt thỏ bận bịu lo lắng nhìn Liệt Hỏa.
Tử Vũ thấy vậy nhất thời ha ha bật cười,
vừa vặn nhìn thấy sắc mặt giận dỗi của Liệt Hỏa, tiểu hài tử mới mấy tuổi này,
cho dù quanh thân mình có cái gì vội vàng, chân chính keo kiệt Liệt Hỏa.
Một Khuyển yêu, một Lang yêu, một Thỏ
yêu, ngoài ra còn có một yêu mã, bốn loài tiếp tục ra đi.
“Tỷ tỷ, các người muốn đi tìm Ưng
vương đại nhân a, để em đi hỏi đường cho tỷ.” Tiểu thỏ yêu ngồi ở trên vai Tử
Vũ, nghe Tử Vũ cùng Liệt Hỏa nhắc đến Ưng lão đại, nhất thời chen vào nói, nhảy
xuống vai, rồi chui vào trong rừng.
Tử Vũ sau khi ngẩn người cùng Liệt Hỏa
đi tới, chỉ thấy tiểu thỏ yêu trước mặt thoát ra rất nhiều con thỏ, còn không lớn
bằng một phần tư tiểu thỏ yêu, vung tay múa chân cùng đàn thỏ trao đổi. Tử Vũ
thấy vậy, lại lần nữa cảm thán, tạo hóa thần kỳ, đàn thỏ đối thoại, nàng lần đầu
tiên gặp.
“Tỷ tỷ, nhắm hướng đông nam mà đi,
Ưng vương đại nhân đang ở núi Lăng Tiêu.” Thành công thỏ ngữ một trận, tình báo
liền bắt đầu, con thỏ nhỏ leo lên vai Tử Vũ, tràn đầy tranh công nhìn nàng.
Tử Vũ nhất thời liếc Liệt Hỏa một
cái, cười tủm tỉm nói:“Nhược đều không phải là vô dụng, biết cách sử dụng, cũng
là đại tài.” Liệt Hỏa nghe câu này nhất thời hướng Tử Vũ giơ lên nắm đấm, Tử Vũ
nháy mắt cười một tiếng, dẫn đầu nhắm hướng đông nam lặn mất.
Vân Mộng sơn không lớn cũng không nhỏ,
theo tình báo của thỏ, Lăng Tiêu sơn cách đây ít nhất không vạn dặm cũng có mấy
ngàn lý, bất quá, không có việc gì, thuần túy là du lịch.
“Oa Oa a, em nói đây......”
“A” Tử Vũ đang cao hứng phấn chấn
cùng tiểu thỏ yêu nói chuyện phiếm, một bên sắc mặt không khó xem nhưng là cũng
không đẹp mặt Liệt Hỏa, đột nhiên nhìn không trung ‘a’ một tiếng, chặn ngang lời
nói Tử Vũ.
Tử Vũ thấy vậy theo ánh mắt Liệt Hỏa nhìn
tới, trên bầu trời hai bóng đen đang xoay tròn như gió, lao xuống, hướng tới chỗ
bọn họ, vọt tới như thiểm điện. Tử Vũ tập trung nhìn vào, một đen một trắng,
chính là hai phi ưng.
Nhìn hai đại ưng một truy một đuổi
bay đến, Liệt Hỏa đột nhiên kêu lớn:“Ưng a di, Ưng a di......”
Bạch ưng kia dẫn đầu như gió bay tới,
nghe thấy thanh âm Liệt Hỏa, một cái bổ nhào lao xuống, Tử Vũ chỉ cảm thấy hoa
mắt, một trung niên mỹ nữ khí chất áp nhân, dáng người cao gầy, trực tiếp từ
trong rừng cây vọt ra, trên mặt không biết là tức giận hay như thế nào, một mảnh
đỏ ửng loáng thoáng lộ ra trên trán. Tử Vũ thấy nàng hai bước hướng lại đây, cái
vật đang cầm trong tay liền nhét vào tay Liệt Hỏa, xoay người bạch quang chợt
lóe, một lần nữa hóa ưng hướng phương xa bay đi, tốc độ nhất thời nhanh hơn rất
nhiều.
Liệt Hỏa nhất thời ngẩn người, cúi đầu
nhìn đồ vật bị nhét vào trong tay, vừa thấy Liệt Hỏa nhất thời không nói gì, Tử
Vũ thì tràn đầy tò mò. Một quả trứng trắng cỡ bằng một trái dưa hấu nhỏ đang tỏa
ra mùi thơm lạ lùng, đây là trứng diều hâu? Sao lại lớn như vậy?
Không đợi Liệt Hỏa cùng Tử Vũ tư duy
chuyển hoán hoàn toàn, trước mắt hào quang chợt lóe, một trung niên nam tử đột
nhiên xuất hiện, cả người khí chất trầm ổn, vừa tráng kiện lại uy nghiêm. Liệt
Hỏa vừa thấy sài bước về phía trước, một bên đem trứng nâng lên, một bên
nói:“Ưng thúc thúc, con tìm người có chuyện, con muốn có khởi tử thảo, còn
có......”
Ưng vương vung tay lên ngắt lời Liệt
Hỏa, nhìn trứng diều hâu trong tay Liệt Hỏa, vẻ mặt bình tĩnh nói:“Trước giúp ta
chiếu cố con ta, chờ ta bắt Bạch Vũ trở về, ngươi muốn gì cũng không thành vấn
đề.” Vừa nói vừa lắc mình một cái, hóa thành một con Cự ưng ba thước, bay đuổi
theo phía sau Bạch ưng.
Liệt Hỏa, Tử Vũ, tiểu thỏ yêu nhất thời
nhất tề ngơ ngác, nửa ngày sau Tử Vũ nhìn trứng diều hâu trong tay Liệt Hỏa, lại
ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm sớm đã không còn bóng dáng diều hâu, liếm môi
một cái nói:“Vậy tính sao đây?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét