"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Ngươi điên rồi."
"Con không có điên." Dạ Thần tử mâu
dần sẫm lại, nhìn hoàng hậu gằn từng chữ."Con muốn nàng."
Lời vừa nói ra, hoàng hậu lại tức giận đến
trong ngực không ngừng phập phồng. Tất cả tức giận từ đáy lòng thẳng tắp tập
trung vào đôi mắt lưu ly, phẫn nộ kia tựa như một ngọn hỏa diễm hừng hực thẳng
hướng Dạ Thần đánh tới.
"Ngươi muốn ta tức chết phải không?
Lại muốn lập một tiểu nữ oa làm hậu? Hoang đường. Ngươi rốt cuộc có biết ngươi
là thái tử không, tương lai là đế vương, nhất cử nhất động của ngươi đều liên
quan đến tương lai Nguyệt Diễm.”
Hoàng hậu chỉ vào Dạ
Thần lên án mạnh mẽ nói, hộ giáp thon dài lợi hại kim sắc lóe ra kim quang
trong trẻo nhưng lạnh lùng. Càng nói ngữ khí của nàng càng kích động. Nàng
tuyệt không thể dễ dàng tha thứ cho nhi tử mình làm càn, tuyệt không thể lấy
danh dự hoàng thất ra đùa giỡn.
"Cô cô, người không nên tức giận."
Nhìn thấy hoàng hậu kích động, Kỷ Thanh Ngữ vội vàng đi đến phía sau nàng, vỗ
bả vai nàng trấn an nói. "Thái tử biểu ca luôn luôn là người hiếu thuận, con
xem người hiện tại cố ý làm như thế, đích thị là có nguyên nhân ."
Mắt
nhìn về phía Lãnh Loan Loan, ám chỉ hoàng hậu, đều là do tiểu nữ oa này ở trong
đó giở trò quỷ.
Lãnh Loan Loan ngồi ở mép giường, đôi chân
nhỏ vẫn huơ huơ. Nghe thấy lời nói của bọn họ, lại giống như người ngoài cuộc.
Môi anh đào khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. Ánh mắt quét về phía Kỷ Thanh Ngữ, đóa
bách hợp e lệ này thật sự là độc ác, cư nhiên bất động thanh sắc kiếm chuyện.
"Ngươi câm miệng." Dạ Thần sắc
mặt bỗng nhiên trầm xuống, tử đồng hung hăng đảo qua nụ cười yếu ớt nhẹ nhàng
của Kỷ Thanh Ngữ. Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên ở nơi này kiếm chuyện ly gián,
nếu không phải thấy mẫu hậu sủng ái nàng ta vài phần thì sớm đã đem nàng ta
trục xuất khỏi cung rồi.
"Thái tử biểu ca ——" Dạ Thần
khiển trách làm cho khuôn mặt cười của Kỷ Thanh Ngữ trở nên trắng bệch, trong đôi
mắt to sáng ngời dâng lên lệ quang. Nàng khẽ cắn môi, điềm đạm đáng yêu, khiến
cho người ta nhịn không được thương tiếc. Hoàng hậu nhìn lên, quả nhiên đau
lòng. Lưu ly mâu lướt tới Dạ Thần, nổi giận nói:
"Ngữ nhi nói có lý, ta xem ngươi chính là bị tiểu yêu nghiệt này mê
hoặc." Dứt lời, ánh mắt hung hăng trừng về phía Lãnh Loan Loan thản nhiên
tự đắc đang ngồi ở mép giường, càng nhìn càng cảm thấy tiểu oa nhi này có vấn
đề. Xem cặp mắt to đen của nàng ta giống như có thể câu dẫn hồn người. Lại xem khí
thế kia của nàng ta, thấy thế nào cũng không giống một oa nhi ngây thơ.
"Ta thấy tiểu nữ oa này có vấn đề, xem
nàng tuổi còn nhỏ mà cặp mắt dường như có thể câu hồn người." Chắc chắn là
một tiểu hồ mị, cư nhiên câu dẫn khiến đứa con từ trước đến giờ luôn lãnh ngạo
của nàng hiện tại lại không để ý đến lễ pháp muốn thú một nữ oa tóc còn chưa
dài làm thê. Lại oán hận trừng mắt nhìn nàng vài lần, quay đầu lại nhìn về phía
Dạ Thần nhếch môi không hờn giận nói.
"Tóm lại, ta nhất định sẽ không đồng ý
để nàng ta làm Thái Tử Phi ."
"Mẫu hậu ——" Hoàng hậu một phen
làm cho Dạ Thần không chau mày lại, tử đồng lạnh lùng nhìn nàng."Người
không biết là lời nói của người rất thúi sao?"
"Ngươi ——" Hoàng hậu bị câu nói
của Dạ Thần tức giận đến sắc mặt xanh mét, không nghĩ tới nhi tử cư nhiên lại
trước mặt mọi người chỉ trích nàng.
Lãnh Loan Loan ngoéo môi, mắt đen xẹt qua một đạo quang mang kỳ dị. Nói
nàng là tiểu hồ ly tinh sao? Đáng tiếc nàng ta nói sai rồi, nàng là xà tinh. Ha
ha, nàng tà tứ cười, tay phải không dấu vết
chỉ về phía hoàng hậu, quận chúa đứng, vô hình vẽ một cái:
"Xuy, xuy ——" Đột nhiên trên mặt đất trống rỗng túa ra một
đống rắn, xanh, vàng, trắng, đen, những cái đầu rắn có trật tự ngóc đầu lên thè
cái lưỡi đỏ lòm, nhe nanh, hướng tới hoàng hậu, quận chúa.
"A, có rắn."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét