Choang
—— cung điện hoa lệ, ly tách vỡ
vụn trên đất. Ghế dựa bị ngã chỏng chơ. Một mảnh bừa bãi. Lam bào hoàng hậu nghiêm mặt, hộ giáp thon
dài chỉ kém không có đem y phù lan bóp nát. Nguyên bản mắt lưu ly sáng ngời giờ
phút này tràn đầy lửa giận, hừng hực bốc cháy.
Các cung nữ bên cạnh thở cũng không dám thở mạnh, cúi thấp đầu, câm như
hến.
"Cô cô, đừng tức giận, không tốt cho
thân thể đâu."
Kỷ
Thanh Ngữ bước về phía trước, bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên vai hoàng hậu, nhẹ
giọng khuyên lơn. Màu trắng la quần túm, khuôn mặt tinh xảo mang theo ý cười
điềm tĩnh, như một gốc cây bách hợp khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn thấy nàng bộ dáng
dịu dàng, quả nhiên nở nụ cười nhẹ. "Vẫn là Ngữ nhi quan tâm ta."
Kỷ Thanh Ngữ cười, cũng không nói gì. "Bất quá ——" Hoàng hậu lời nói vừa
chuyển, lưu ly mâu xẹt qua một đạo tàn nhẫn.
"Hoàng nhi cư nhiên lại không lập con
làm chính phi, lại muốn một tiểu nữ oa. Thật là đáng giận."
Hơn nữa nhớ tới Lãnh Loan Loan dùng rắn
trêu chọc các nàng, nàng càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ nàng đường
đường là nhất quốc chi mẫu, có ai dám đối với nàng bất kính. Lại không dự đoán
được như vậy con nhỏ đó cư nhiên làm càn như thế, nàng hận không thể đem oa nhi
kia một cước đá đến chân trời, lăn xa một chút, miễn cho chướng mắt.
"Cô cô ——" nhìn hoàng hậu phẫn
hận như thế, Kỷ Thanh Ngữ khẽ cúi đầu xuống, trong mắt xẹt qua một đạo quang
mang quỷ dị, nhanh như thiểm điện. Những con rắn trơn nhẵn, lạnh lẽo tựa hồ lại
đang ở dưới chân toát ra, khiến nàng nhịn không được run rẩy. Bàn tay mềm mại ở
dưới làn váy dài nắm chặt, đối với tiểu oa nhi kia cũng là hận không thể nghiền
xương thành tro.
"Theo Ngữ nhi thấy chuyện hôm nay xác
thực không bình thường, bầy rắn này cư nhiên xuất hiện vô căn cứ, hơn nữa chỉ nghe
lệnh của tiểu oa nhi kia, nghĩ như thế nào đều cảm thấy quỷ dị."
"Ngữ nhi nói như thế, Bổn cung thật ra cũng hiểu được chuyện này có
chổ quái lạ. Không nói đến bầy rắn kia cổ quái, chính là Thần nhi thái độ cũng khiến
người ta cảm thấy kỳ quái. Hắn làm sao lại lập tiểu oa nhi kia làm phi?"
Nghe thấy lời nói của Kỷ Thanh Ngữ, hoàng
hậu đôi mi thanh tú nhăn lại, ngón tay thon dài vuốt trán. Đôi mắt híp lại, hồi
tưởng đủ loại cũng hiểu được không thích hợp.
"Ngữ nhi chưa từng gặp qua thái tử
biểu ca đối với người nào quá ôn hòa, nhưng hôm nay người đối với tiểu oa nhi
kia là không tầm thường." Kỷ Thanh Ngữ một bên lưu tâm biểu tình của hoàng
hậu, một bên tiếp tục nói.
"Ngữ nhi có một chuyện không biết có
nên nói hay không?" Kỷ Thanh Ngữ thu lại ánh mắt, lông mi cong vút thon
dài rủ xuống trên gương mặt, tạo thành bóng mờ mỹ lệ, cũng che lại tinh quang
trong mắt.
"Chẳng
lẽ ——" hoàng hậu suy đoán nguyên nhân.
"Ồ? Ngữ nhi nghĩ đến chuyện gì?"
Hoàng hậu nhìn về phía nàng. Kỷ Thanh Ngữ ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía các
cung nữ hầu hạ bên cạnh. Hoàng hậu hiểu rõ, hướng tới các cung nữ phất phất
tay. Các cung nữ khom người, rời đi. Ánh
mặt trời rọi qua song cửa, làn gió trêu chọc những sợi tóc mai của nàng ta.
"Ngữ nhi, con thấy tiểu nha đầu kia
thế nào?" Hoàng hậu dựa lưng vào ghế, trong tròng mắt hiện lên tinh quang.
Chỉ sợ chất nữ thông tuệ này đã nhìn thấu cái gì rồi.
"Cô cô, người không cảm thấy tiểu nữ
oa kia tuyệt không giống hài tử năm sáu tuổi sao? Hơn nữa rắn kia làm sao có
thể từ không trung xuất hiện được? Thấy thế nào cũng cảm thấy nàng ta không
giống người, ngược lại giống yêu tinh hơn."
"Ngươi là nói nàng ta là yêu
nghiệt?" Hoàng hậu bị lời nói của Kỷ Thanh Ngữ làm cho hoảng sợ, bất quá sau
khi nhíu lại lông mày, quả thật cảm thấy điều này rất có khả năng. Có lẽ nàng ta
thật sự là yêu, cho nên Thần nhi mới có thể bị một oa nhi mê hoặc. Bà nghĩ, bà
biết mình nên làm như thế nào rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét