"Ta
nếu muốn làm, lại có gì khó?"
Lãnh Loan Loan ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn
phấn điêu ngọc mài, ánh mắt không chút sợ hãi, mang theo cuồng vọng bễ nghễ
thiên hạ nhìn thẳng vào Hoàng đế. Phấn môi vẽ ra một nụ cười cuồng vọng, làm
cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia lộ ra vài phần tà quỷ.
Có thói quen ra lệnh như Hoàng đế cũng không
khỏi ngẩn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn tiểu nữ oa đang ngẩng đầu nhìn mình. Trong
lòng không hiểu sao bỗng toát ra hàn khí, thậm chí cảm thấy cặp mắt to đen láy
kia có thể khiến cho người ta nháy mắt không tự chủ được thần phục.
"Lớn mật, dám cuồng vọng vô lễ như
thế."
Hoàng hậu đột nhiên quát lên, làm cho Hoàng
đế lấy lại tinh thần. Thiếu chút nữa hắn đã bị mê hoặc bởi ánh mắt của nữ oa
kia. Tâm rùng mình, ánh mắt nhìn nàng mang theo đề phòng, nàng quả nhiên không
phải đứa bé bình thường.
"Cuồng vọng thì như thế nào?"
Lãnh Loan Loan khinh thường liếc Hoàng hậu một cái, "Tóm lại, Thái Tử Phi
ta làm là định rồi." Là quyết định, là tuyên cáo, cũng là cảnh cáo. Bọn họ
muốn ngăn cản nàng, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây.
"Hay là các ngươi không dám để cho một
tiểu oa nhi làm Thái Tử Phi, sợ giang sơn khó giữ được sao?"
"Cửu
nhi ——"
Lãnh Loan Loan một lời nói ra, không những
Hoàng đế, ngay cả Hoàng hậu cũng biến sắc. Liền Dạ Thần cũng nhịn không được
ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lời này rất cả gan làm loạn. Mà cung nữ, thái giám
theo Hoàng đế, Hoàng hậu tới đây lại sợ tới mức nghẹn giọng, bỗng dưng quỳ hết trên
mặt đất.
"Tiểu oa nhi, ngươi có biết chỉ bằng
những lời này của ngươi, trẫm có thể tru di cửu tộc ngươi."
Hoàng đế vung tay áo, trong mắt ngưng tụ
băng sương. Cả người tản mát khí thế khiếp người, không ai có thể lay động
giang sơn Dạ gia của hắn, hắn cũng tuyệt không dung thứ sự tồn tại uy hiếp như
vậy.
Cơn giận của hắn khiến mọi người câm như
hến, không khí trong phòng giống như kéo giãn ra, lập tức căng thẳng hẳn lên.
Hoàng hậu nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn
chằm chằm Lãnh Loan Loan, chờ mong kết quả bi thảm của nàng.
Dạ Thần thân mình căng cứng, phụ hoàng tức
giận khiến hắn kinh hãi. Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng sẽ bảo hộ Cửu nhi
chu toàn, mặc dù chính mình cũng không biết vì sao kể từ lần đầu tiên gặp nhau,
hắn đối tiểu oa nhi này đã có cảm giác thân thiết.
"Tru di cửu tộc ta?" Lời nói thản
nhiên của Lãnh Loan Loan phá vỡ cục diện bế tắc, khuôn mặt mỉm cười, sáng lạn như
ánh bình minh, rực rỡ như hoa xuân. Nhưng khiến người ta cảm thấy không thể ức
chế hàn khí, khí thế như vậy thế nhưng so với long uy của Hoàng thượng càng khiến
người khác hoảng sợ.
"Bằng ngươi, không xứng."
"Ngươi ——" Lãnh Loan Loan liên
tiếp cuồng vọng khiến cho khuôn mặt Hoàng đế biến thành đít nồi đen, tay chỉ
thẳng vào nàng, trong lòng giận dữ. Thân là Hoàng đế tôn nghiêm đã bị nàng
nhiều lần giẫm lên, không còn mặt mũi nào nữa. Hắn sao có thể dung thứ cho
nàng?
"Người đâu, lôi nó ra ngoài chém đầu
cho trẫm."
"Phụ hoàng, xin bớt giận." Dạ
Thần ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Hoàng
đế, không cầu tình, chỉ là thản nhiên trần thuật."Cửu nhi vẫn chỉ là đứa
bé, đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ em là vô tội). Thỉnh phụ hoàng khoan hồng độ
lượng, bỏ qua cho nàng."
"Thần nhi, ngươi phát điên cái
gì." Không đợi Hoàng đế phản ứng, Hoàng hậu đã dẫn đầu. Chỉ tay vào Dạ
Thần, vừa thất vọng lại vừa tức giận."Tiểu nha đầu này đến tột cùng mê
hoặc ngươi như thế nào, cư nhiên không biết nặng nhẹ như thế. Chuyện giang sơn
xã tắc là có thể một câu đồng ngôn vô kỵ liền xong sao?"
Dạ Thần không nói, mắt vẫn nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế không giận ngược lại là cười, khiến người ta lại
càng cảm thấy bức bách.
"Đã biết nàng là hài đồng, hoàng nhi
vì sao lại phải lập nàng làm phi?"
Dạ Thần ngẩn ra, sau đó kiên định đáp :
"Tóm lại, phụ hoàng nếu muốn trị tội
Cửu nhi, như vậy liền cũng vấn tội nhi thần đi." Giết nàng trước hết hãy giết
ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét