Liệt Hỏa nhìn trứng diều hâu trong
tay, nhíu nhíu mày có chút bất đắc dĩ nói:“Nhi tử nhỏ nhất của Ưng thúc thúc tuổi
cũng còn lớn hơn ta, như thế nào hiện tại lại sinh một đứa nữa, Ưng a di tuổi
cũng không nhỏ.”
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy,
nhớ tới cái gì Ưng a di kia trên mặt một mảnh đỏ ửng, đây không phải có thể coi
là từ xấu hổ quá hóa giận sao, lớn tuổi như vậy mà còn có con, chuyện này......
Thật đúng là xấu hổ.
Nhìn Liệt Hỏa trong tay thật cẩn thận
ôm trứng diều hâu, một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, thấm vào ruột gan, Tử Vũ
không khỏi hít một hơi thật sâu, mùi này sao lại giống mùi trứng rán như vậy, hại
nàng chảy nước miếng ròng ròng, tuy rằng nàng nhớ rõ nàng không phải là người
hay thèm ăn, nhưng mà mùi này thật sự rất thơm.
Liệt Hỏa thấy Tử Vũ nhìn chằm chằm quả
trứng trong tay hắn, một bộ dáng thèm muốn, không khỏi trừng mắt nhìn Tử Vũ nói
: “Thu hồi ý tưởng đó cho ta, trứng này
đã muốn bắt đầu biến hóa. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, muốn ăn, có thể, muốn
cùng toàn bộ Ưng tộc là địch, ngươi liền ăn đi.” Dứt lời còn hết sức hùng hổ cầm
trứng diều hâu trong tay đưa cho Tử Vũ.
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy,
nhất thời thu hồi biểu tình. Nói đùa, ăn con Ưng lão đại, nàng còn không có lá
gan kia, tuy rằng mùi này chết tiệt mê người.
Giơ tay tiếp nhận trứng diều hâu cỡ bằng
trái dưa hấu nhỏ, Tử Vũ vừa tò mò vừa khẩn trương vuốt mặt ngoài không hề bóng
loáng của trứng diều hâu. Ai ya, bên trong có người cơ đấy, ngạc nhiên a, tiểu
thỏ yêu cũng tràn đầy kinh ngạc, nhảy lên tay Tử Vũ, bò lên quả trứng quan sát.
Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi trở mặt
một cái xem thường. Thật sự là người chưa thấy việc đời mà, lập tức miệng hô
lên một tiếng, yêu mã ăn cỏ ở phía xa tức thì nhanh chóng chạy tới, Liệt Hỏa
cũng không nói nhiều, nhấc cổ áo phía sau của Tử Vũ lên, liền nâng nàng ngồi
lên yêu mã, sau khi ôm lấy Tử Vũ ngồi xong, sờ đầu ngựa một cái, nhanh như bay
hướng Lăng Tiêu sơn chạy tới.
“Sao lại gấp rút lên đường như vậy?”
Tử Vũ thật cẩn thận ôm trứng diều hâu, quay đầu nhìn Liệt Hỏa nói.
Khuôn mặt Liệt Hỏa lộ vẻ tức giận, hừ
một tiếng nói:“Con của Ưng vương vừa ra khỏi cơ thể mẹ, bên trong trứng đã có
thể bắt đầu biến hóa, thời điểm biến hóa mùi thơm lạ lùng nức mũi, mùi có thể
huyễn hóa hương vị mê hoặc khiến người ta thèm ăn, dụ dỗ tộc loại đến cướp về
làm đồ ăn.”
Nói đến đây Liệt Hỏa hơi hơi dừng một
chút, nói tiếp:“Thật sự là cái đại phiền toái, Ưng thúc thúc biết rõ như vậy
còn đem nó vứt cho ta, Vân Mộng sơn này nhiều chủng tộc như vậy, đây không phải
là gây tai họa cho ta sao.” Dứt lời hung hăng hừ một tiếng, tỏ vẻ chính mình
nghiêm trọng bất mãn.
Lúc trước hắn còn không có nghĩ như vậy
chút nào, cho nên không có phản ứng gì, sau lại thấy Tử Vũ một bộ giật dây thèm
muốn, bộ dáng muốn ăn quả trứng kia, hắn mới nhớ tới điểm này, cái này muốn
không tức giận cũng không được. Không phải là tới lấy điểm, Ưng vương căn bản
không hiếm khởi tử thảo, cư nhiên còn muốn cho hắn làm bảo mẫu miễn phí, thật sự
là tức chết người đi được.
Tử Vũ nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy,
nhất thời hiểu được vì sao phải bắt đầu chạy đi, cảm tình trong lòng là cái phỏng
tay khoai lang a, cúi đầu nhìn trứng diều hâu bị gắt gao ôm vào trong ngực, rất
muốn ăn, nàng rất rất muốn ăn trứng chim rán. Aiz, có thể nói trước đây cuộc sống
gian nan, người khác đều xem thường trứng rán cư nhiên chính mình lại thèm ăn, thật
mất mặt a.
Yêu mã tốc độ kinh người, bất quá Vân
Mộng sơn cũng không phải là vùng đất bằng phẳng, hơn bảy ngàn dặm khoảng cách,
vẫn là ngày đêm thần tốc chạy ba ngày mới đến chân núi Lăng Tiêu.
Nhìn đỉnh núi Lăng Tiêu cao ngất
trong mây, Liệt Hỏa sắc mặt xanh mét, còn lại Tử Vũ là kinh than. Châu Mục Lãng
Mã Phong (Everest) tính là cái gì, đây mới là ngọn núi cao nhất thế giới. Nhìn
mây trắng lượn lờ ngay lưng chừng núi, ngẩng đầu nhìn không tới đỉnh, khẳng định
phải cao mấy vạn thước nha.
“Đáng chết, làm tổ chim cao như vậy
làm gì?” Liệt Hỏa sắc mặt thật không tốt trừng mắt nhìn đỉnh núi cao, hắn là Khuyển
yêu, không phải phi cầm, vách đá trụi lủi, hắn như thế nào đi lên?
“Ưng kích trường không, chẳng lẽ
ngươi cảm thấy bọn họ hẳn là nên xây nhà trên mặt đất?” Tử Vũ cảm thấy Liệt Hỏa
nói lời này thực không trình độ.
Liệt Hỏa nghe vậy nhất thời hung hăng
trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, Tử Vũ lại ôm trứng diều hâu, tươi cười thản nhiên
nhìn hắn, quả thực làm cho hắn một bụng hỏa phát tiết không được.
“Ha ha, đây không phải tiểu tử Liệt
gia sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này của chúng ta?” Liệt Hỏa cùng Tử
Vũ đang lúc mắt to trừng mắt nhỏ, một âm thanh kiều mỵ truyền đến, hai người đồng
thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trung niên mỹ nữ sắc váy phỉ thúy, chậm
rãi từ trong cánh rừng lớn cạnh chân núi đi tới.
Liệt Hỏa vừa thấy nhất thời không nói
hai lời, rất nhanh mang theo Tử Vũ trong tay đang ôm trứng diều hâu, lắc mình một
cái xông lên, liền đưa vào trong lòng trung niên mỹ nữ, một bên nói:“Nhạn a di,
ưng thúc thúc bảo con giao cho người.”
Không ngờ Liệt Hỏa nhanh, trung niên
mỹ nữ kia còn nhanh hơn, lắc mình một cái như bay lui về phía sau, Liệt Hỏa là loài
thú, nữ nhân trước mặt này là loài phi cầm, khuyển cùng chim nhạn so với tốc độ,
kết quả cũng có thể nghĩ.
Tử Vũ thấy Liệt Hỏa sắc mặt phiền não
nhìn trung niên mỹ nữ phía xa, trung niên mỹ nữ thì vẻ mặt lại mỉm cười cao giọng
nói:“Con Ưng vương ta cũng không dám loạn tiếp, Liệt Hỏa a, ngươi đừng thoái
thác trách nhiệm, Ưng vương cùng Ưng Hậu đây chính là tin tưởng ngươi mới ủy
thác trọng trách này cho ngươi, ha ha.” Bất quá tiếng cười cùng biểu tình kia,
làm cho lời của nàng một chút thuyết phục đều không có.
Liệt Hỏa một tiếng hừ lạnh nói:“Hừ, bớt
giả dối đi.”
Nhạn mỹ nữ cười nói : “Tiểu Liệt Hỏa,
nơi ở của Ưng vương đại nhân ngươi là không thể đi lên. Đi, đi theo chúng ta ở
vài ngày. Ở trên địa bàn của phi cầm, loài thú ít nhất không dám ngang nhiên đến
đoạt.” Vừa nói vừa dẫn đường hướng về phía xa mà đi. Liệt Hỏa thấy vậy, đành phải
hướng Tử Vũ nói : “Đuổi theo.” Một bên theo đi lên.Địa bàn của phi cầm, xuyên qua rừng cây, tầm nhìn trước mặt rộng mở trong sáng, Tử Vũ không khỏi nhíu mày nhìn, đủ loại phòng ốc, màu trắng, màu xanh, màu lam, hình tam giác, hình tròn, hình vuông, kia kêu một cái thiên hình vạn trạng. Ở trong rừng cây, giữa phong cảnh sơn thủy, giữa vùng đất bằng phẳng, dập dờn khai mở, chi chít đồng thời lại chằng chịt có hứng thú, phong cách khác hẳn.
“Liệt Hỏa, thê tử ngươi a?”
“Liệt Hỏa, sao lại có hứng thú chạy tới
nơi này của chúng ta?”
“Tiểu
Liệt Hỏa, trưởng thành, có lão bà, ha ha.”
Lui tới nhàn nhã phi cầm tộc nhân, cười
hì hì cùng Liệt Hỏa chào hỏi, xem ra rất là quen thuộc, bất quá đều cách Liệt Hỏa
rất xa. Vốn gần đây phi cầm tộc nhân vừa nhìn thấy Liệt Hỏa đến gần, nhất thời
lắc mình một cái liền trốn đi xa, cùng Liệt Hỏa vẫn duy trì khoảng cách tuyệt đối
ngoài trăm mét, vừa cười ha hả cùng Liệt Hỏa chào hỏi, vừa trốn rất xa nhìn trứng
diều hâu trong tay Liệt Hỏa.
Tử Vũ đi bên cạnh Liệt Hỏa, thấy phi
cầm tộc nhân một bộ dáng biểu tình sợ đại phiền toái nhìn quả trứng trong tay Liệt
Hỏa, mà Liệt Hỏa còn lại là nghiêm mặt đen thui, một bên cùng mọi người chào hỏi,
một bên căm tức biểu tình giảo hoạt của mọi người. Tử Vũ không khỏi ha ha cười
khẽ, hảo cáo già chủng tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét