6 tuổi tiểu xà hậu – Cuốn thứ nhất – Chương 27

Chương 27: Mời

"Ta đối với ngươi rất ngạc nhiên." Dạ Thần mắt nhìn xuống Lãnh Loan Loan, đôi mắt tím trong suốt như hồ nước, tuyệt không che dấu cảm giác của hắn. Gió lướt nhẹ qua, khẽ đùa nghịch sợi tóc đen nhánh mượt mà như dòng thác, đôi mắt tím câu hồn tựa như dòng nước chảy.

Người nam nhân này thật sự có tư chất yêu nghiệt.

Trong lòng Lãnh Loan Loan thầm nghĩ, dung mạo tuấn mỹ kinh tâm động phách, lại ngẫu nhiên toát ra hơi thở trong suốt như thủy tinh, nhu hợp hai người, giống như mâu thuẫn, lại kỳ dị khiến người ta chói lòa cả mắt. Nếu hắn ở hiện đại, chỉ sợ cái gì mà người mẫu nam tính đếu đứng ngoài lề . . .  

Ngoại trừ dung mạo, thái độ hắn không chút che dấu cũng làm nàng có chút thưởng thức. Nàng có thể cảm giác được người nam nhân này địa vị nhất định phi phàm, nhưng lại không phải là phần lớn loại người ương ngạnh, ngạo mạn, thâm trầm làm cho người khác khó đoán, quả nhiên là đặc biệt.

"Ngươi thực thẳng thắn." Khẽ nhếch cánh môi, thái độ thản nhiên mang theo nụ cười nhẹ. Lãnh Loan Loan với thái độ minh bạch.

"Ta thích." Bàn tay nho nhỏ chìa về phía Dạ Thần. 

"Kết giao bằng hữu đi. Ta gọi là Lãnh Loan Loan, ngươi có thể kêu ta Cửu nhi.”

Dạ Thần cùng Bố Đinh đều nhìn bàn tay trắng nõn của nàng đang chìa ra, ngón tay nhỏ bé mũm mĩm, trong mắt hiện lên tia mê hoặc. Làm gì vậy? 

Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt mê hoặc của hai người, giật mình hoàn hồn, aiz, cổ đại không có loại lễ tiết bắt tay này đâu. Thu tay lại, giải thích với hai người: “ Ở nơi của chúng ta băt tay là một loại giao tiếp. 

"À." Dạ Thần cùng Bố Đinh hiểu rõ gật đầu, lại đối với quê hương của Lãnh Loan Loan càng thêm hiếu kỳ. 

“Tại hạ Dạ Thần, tiểu cô nương có thể gọi ta Dạ đại ca.” Dạ Thần cũng cười nhẹ, tự giới thiệu mình với Lãnh Loan Loan, môi mỏng khẽ nhếch, khóe mắt mỉm cười, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ vô song càng thêm rực rỡ loá mắt, làm cho người qua đường bên cạnh nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm. Thì ra nam nhân cũng có thể có bộ dáng xinh đẹp đến như vậy. 

Bố Đinh nghe thấy thái tử gia lại nói tục danh của mình cho tiểu cô nương xa lạ này, lại cả kinh quên cả phản ứng. Hôm nay thật sự rất kỳ quái, ngẩng đầu nhìn trời, nắng vẫn bình thường, vì sao hôm nay thái tử gia cùng bộ dáng ngày thường kém nhau vạn dặm, kỳ quái, kỳ quái!

Lãnh Loan Loan kinh hoảng lắc đầu, nàng không có thói quen gọi cái gì Dạ đại ca. Nhiều phiền toái, trực tiếp gọi tên là được. 

“Ta gọi ngươi là Thần đi, ngươi gọi ta Cửu nhi là được.”

Dạ Thần Thần mỉm cười gật đầu, hắn cũng không phải là người để ý thế tục lễ giáo.

“Cửu nhi, nhìn bộ dáng ngươi, hẳn là đến từ nơi xa? Là tới thăm người thân hay du ngoạn?” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao, không khỏi có chút tò mò. Hai tiểu cô nương nhưng lại đơn thân ở bên ngoài, khó tránh khỏi gặp phiền toái không cần thiết. Chẳng lẽ người nhà nàng không lo lắng sao? Xem bộ dáng của nàng liền biết xuất thân tất nhiên không tầm thường.

“Du ngoạn, ở nhà rất nhàm chán.” Lãnh Loan Loan thổi thổi vài sợi tóc rũ trên trán, không chút để ý đáp.

Thủy Dao lắc đầu, tuy rằng đi theo chủ tử không lâu, nhưng hiểu được chủ tử tính tình rất tùy hứng.

"Vậy sao?" Dạ Thần nhãn tình sáng lên, cái này là nhiệt tình nho nhỏ muốn nhìn thiên hạ a.

 "Nếu là du ngoạn, nghĩ đến các ngươi không có chỗ ở đi. Nếu không chê, không bằng đến nhà ta ở đi. Ta nhất định là chủ nhà hảo hảo tận tình, dẫn bọn ngươi đi dạo. Nguyệt Diễm quốc chúng ta có rất nhiều hồ nước phong cảnh hữu tình. . . . “


 

>

Không có nhận xét nào: