"A,
rắn——"
Một tiếng thét chói tai như tiếng gà tây
khiến Lãnh Loan Loan từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Chết tiệt, là kẻ nào không
muốn sống dám quấy rầy giấc ngủ của
nàng? Ta trốn từ trường học trên thiên thai tới,có kẻ nào tìm được thì kẻ đó
cầm tinh con chuột sao? Nổi giận đùng đùng
mở hai mắt ra, nha, người chạy tới là một ca sĩ sao? Nhìn nàng một thân
mặc váy ngắn sắc hoa mà chỉ cổ đại mới có, chải búi tóc cao cao của đàn bà có
chồng, có một gương mặt xanh như màu sơn bảng, hai mắt nhìn chằm chằm mình.
Làm gì, bổn tiểu thư ngủ chọc tới ngươi
sao?
Không vui liếc nhìn nữ nhân này một cái,
Lãnh Loan Loan muốn chửi ầm lên. Nhưng là không đúng, vì sao nàng không phát ra
được thanh âm nào? Sao nữ nhân này cao như vậy? Vì sao tay của nàng lại không
có? lại cảm thấy thân mình mềm nhũn, trơn tuột. Nàng vừa cử động, nữ nhân kia trợn
trắng mắt, ngã xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn, cát bụi bay mù mịt.
Ha ha, đáng đời.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nữ nhân té
trên mặt đất, đây là kết cục của việc quấy rầy giấc ngủ của bổn tiểu thư.
Xuy xuy ——
Tiếng gì vậy?
Nàng bất quá là cử động thân thể, làm sao
có âm thanh kỳ quái này. Lại còn giống như từ nàng phát ra? Dự cảm xấu dâng
lên, vừa cúi đầu nhìn nàng thiếu chút nữa té xỉu.
Trời ạ, ai nói cho nàng biết đây là tình
huống gì? Vì sao nàng nhìn qua nhìn lại là một cái đuôi rắn, đó là thân thể của
nàng sao? Không tin giật giật, kết quả cái đuôi cũng giật giật theo.
Hoa
mắt, nhất định là hoa mắt.
Lãnh Loan Loan tự nói với mình, kết quả cho
dù nàng cử động như thế nào, cái đuôi kia cũng nhúch nhích theo. Nàng đưa tay,
kết quả nhếch lên vẫn là cái đuôi kia. Ông trời ơi, tiếng “rắn” trong miệng
người đàn bà kia là mình? Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Có phải ông trời trừng
phạt nàng tội luôn trốn học mới cố ý chọc ghẹo nàng hay không?
Ngẩng đầu rắn, nhìn
xung quanh. Nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, bốn phía là cây cối um tùm, hương hoa khắp nơi,
còn có bướm bay lượn, ở bên kia biển hoa lại có một tòa nhà Giang Nam cổ kính.
Chẳng lẽ đây là xuyên không trong truyền thuyết? Nhưng xem trong tiểu thuyết là
thành hoàng hậu, phi tử, tiểu thư gì gì đó, chưa thấy người nào lại biến thành
một con rắn!
Ông trời, ngươi có muốn ăn đòn hay không,
tự dưng lại biến bổn tiểu thư thành một con rắn?
Lãnh Loan Loan dung nhãn xà nhìn trời,
trong lòng hung hăng nguyền rủa.
Đùng đùng đoàng đoàng!!!
Một tiếng sấm sét từ phía trên truyền đến,
thiếu chút nữa rơi trúng người Lãnh Loan Loan.
Thân rắn vừa trơn vừa mềm, bay đến trên
tảng đá.
Nha, nhất định là ông trời nghe thấy bụng
ngữ (tiếng lòng) của nàng. Chết tiệt, nếu nghe được lời nàng tại sao không đưa
nàng từ nơi quỷ quái này về, nàng không muốn làm rắn, nàng muốn làm người, làm
Lãnh Loan Loan.
Xuy xuy xuy ——
Lúc Lãnh Loan Loan ngẩng đầu rắn không
tiếng động nói chuyện với ông trời thì trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến một âm
thanh xèo xèo, đầu rắn nhìn, thấy một đoàn rắn từ bụi cỏ bò ra. Lãnh Loan Loan
lúc này toàn bộ nổi da gà, mẹ ơi, sao lại có nhiều rắn vậy? Tuy hiện tại nàng
cũng là thân rắn, nhưng trong lòng nàng hoàn toàn là người, nhìn thấy một bầy
rắn đông nghịt, nàng không sợ hãi, chỉ cảm thấy không thoải mái. Loại sinh vật
trơn bóng này, làm cho người ta nghĩ tới nhịn không được run một cái.
Đám rắn kia nhìn thấy Lãnh Loan Loan, hiển
nhiên thật cao hứng. Những cặp xà nhãn nhất thời đều phát sáng, bộ dáng kia
thật giống như Fan ở hiện đại nhìn thấy thần tượng. Nhưng hiện giờ nàng nhìn
mình bất quá cũng chỉ là một con tiểu bạch xà, là thần tượng của bọn chúng sao?
Đang lúc mơ hồ, nàng thấy đám rắn kia tự nhiên cúi đầu xuống, hô:
"Cửu
công chúa."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét