Chương 4: Tắm “Uyên ương”
Tử Vũ thấy Liệt Hỏa bị mình đẩy ngã
trên mặt đất, vốn một thân sạch sẽ, hiện tại mặt và cổ đầy bụi bặm , toàn thân nàng
cũng vấy bẩn, liền vừa lôi vừa ôm mang theo Liệt Hỏa đi vào ôn tuyền cách sân
viện mấy thước mà nàng mới biết được hôm qua.
“Ta nói Liệt Hỏa, ngươi như thế nào nặng
như vậy a? Toàn thân này của ngươi cũng không được mấy lạng thịt a.” Tử Vũ một
bên kịch liệt thở, một bên tập trung toàn bộ năng lượng đối phó với dây thừng
trói chặt Liệt Hỏa, dây thừng này giống như được chế tạo từ da trâu, kéo không lỏng,
cắt không đứt, đành phải tìm nút thắt mà cố sức cởi bỏ.
Không có người trả lời, Tử Vũ ngẩng đầu
thấy Liệt Hỏa rõ ràng nhắm mắt lại, làm như không phát hiện ra nàng, chỉ là hơi
thở như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực càng thêm dày đặc, Tử Vũ thấy vậy không khỏi
hơi hơi lắc đầu, bị yêu trong nhà ép buộc đến thành thân, Liệt Hỏa khẳng định
không thích, cho nên phẫn nộ này cũng là bình thường, bất quá, vì lợi ích của
nàng, cũng chỉ phải ủy khuất yêu tinh trước mặt này, con đường có thể chết thì
tốt nhất không nên bước lên.
“Liệt Hỏa a, ta nói......” Lập tức Tử
Vũ cũng không quản Liệt Hỏa có thể trả lời hay không, tiếp tục cùng Liệt Hỏa
nói chuyện phiếm, một bên cởi bỏ dây thừng trói chặt Liệt Hỏa, thấy Liệt Hỏa nằm
trên mặt đất không thể động đậy, lập tức làm người tốt trực tiếp cởi bỏ quần áo
Liệt Hỏa, kéo Liệt Hỏa tới ôn tuyền, Yêu giới này khí hậu ôn hoà, ôn tuyền ấm
áp này vừa vặn thích hợp.
“Liệt Hỏa, ngươi không phải là không
thể nói chuyện chứ?” Cùng Liệt Hỏa nói chuyện như thế nào, Liệt Hỏa cũng không
để ý tới, Tử Vũ không khỏi thật cẩn thận hỏi.
Nghe vậy, Liệt Hỏa mở to hai mắt.
Trong mắt tuyệt đối ẩn chứa một ngọn lửa khiến Tử Vũ nhất thời hắc hắc cười sáng
lạn hai tiếng, nàng đã quên, đây là Yêu giới a, ngươi gặp qua yêu không nói sao?
Quần áo trên người Liệt Hỏa lúc bị
tha xuống nước thì hoàn toàn ướt sũng, Tử Vũ lập tức trên dưới cởi sạch, đem quần
áo ném tới bên cạnh ôn tuyền để phơi nắng, xoay người chỉ thấy con mắt đỏ lửa của
Liệt Hỏa nháy mắt rất nhanh biến hóa, quang mang bảy màu không ngừng nở rộ. Mặt
cứng ngắc, trên hai gò má nhất thời càng lúc càng đỏ ửng, ánh mắt nhìn cũng
không phải, không nhìn cũng không phải, chính là nên viết hai chữ xấu hổ.
Tử Vũ liền ngồi xuống cạnh Liệt Hỏa
cười hớ hớ, tay vuốt ve hai má của Liệt Hỏa nói:“Xấu hổ cái gì, mọi người đều
là nữ tử, bất quá, bộ dáng này của ngươi thật đáng yêu.” Vừa nói vừa nhịn không
được dùng sức nhéo hai má đỏ ửng của Liệt Hỏa, Khuyển yêu này thực đơn thuần,
ngay cả chuyện này cũng thẹn thùng.
Liệt Hỏa nghe Tử Vũ vừa nói như vậy,
sắc mặt nháy mắt biến khó coi cũng không phải, tiếp tục xấu hổ cũng không phải,
đành phải hung hăng trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, lại nhắm tịt hai mắt, chỉ là trên
làn da lộ ra kia đã ẩn hiện màu đỏ, làm cho Tử Vũ cười cong cả lưng.
Ngồi vào phía sau Liệt Hỏa, đem thân
thể Liệt Hỏa tựa vào người mình, Tử Vũ một bên gội đầu cho Liệt Hỏa, một bên ý
xấu từ từ chạm vào lỗ tai khuyển nho nhỏ
của Liệt Hỏa. Thật đáng yêu, nàng cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua, lại thêm
mái tóc mượt mà làm nổi bật như vậy, quả thực khiến cho người ta muốn cắn một
ngụm, Tử Vũ không khỏi một bên gột rửa cho Liệt Hỏa, một bên cười tủm tỉm cùng
Liệt Hỏa nói chuyện phiếm.
Tấm lưng Liệt Hỏa dựa vào lòng Tử Vũ
lúc này toàn thân đã phấn hồng, độ nóng kia so với nước ôn tuyền còn cao hơn, sắc
mặt lại xanh mét đến không thể xanh mét hơn, đặc biệt Tử Vũ không ngừng vuốt ve
lỗ tai, sờ tới đâu mặt đen tới đó, trên mặt và trên người là hai màu sắc khác
nhau, cảnh tượng đặc biệt quái dị hiếm có, đáng tiếc Tử Vũ không thấy.
Khuân vác, cũng không biết có phải
yêu tinh thể trọng đều thái quá hay không, Liệt Hỏa này thể trọng cùng hình
dáng tuyệt đối không có quan hệ trực tiếp, lúc này vốn liền hoang vắng Lang tộc
tụ tập, Lang Yêu đều đi nịnh hót cái gì Liệt Thanh kia, Tử Vũ muốn tìm một yêu
đến giúp một phen, tìm khắp cũng không có, đành phải dọc đường lại là ôm, lại
là vác, mệt đứt hơi mới đem Liệt Hỏa vào được phòng ngủ ngày hôm qua của nàng.
“Đạo lý gì thế này.” ‘Binh’ một tiếng
vứt Liệt Hỏa lên giường, Tử Vũ xương sống, thắt lưng, chân mềm nhũn ngã nhào
lên người Liệt Hỏa không dậy nổi, rốt cuộc Liệt Hỏa này bị cho dùng cái gì, đến
bây giờ cũng không động đậy một đầu ngón tay, khiến nàng mệt chết đi được.
“Mệt quá.” Xoa bóp cánh tay, Tử Vũ một
đêm không ngủ, lúc này biết mình không cần phải gả cho yêu quái, trong lòng liền
thả lỏng, cộng thêm thể lực cạn kiệt, trực tiếp ở trên người Liệt Hỏa liền đã ngủ,
không thấy ánh mắt muốn giết người của Liệt Hỏa.
Thời gian cực nhanh trôi qua, đảo mắt
trăng đã lên, nên ăn cơm.
“A.” Một tiếng thét chói tai, Tử Vũ đang
ngủ say nửa tỉnh nửa mê.
“A...... A...... A......” Liên tiếp
vài tiếng kêu sợ hãi, nhất thời làm cho Tử Vũ hoàn toàn thanh tỉnh, phản ứng
nhanh chóng hướng nơi phát sinh tiếng ồn nhìn.
Chỉ thấy Huyền Cơ, Liễu, năm Lang yêu
lúc này đang đứng ngoài cửa phòng nàng, sắc mặt phấn khích chưa từng có, Liễu há
to miệng, vẫn duy trì bộ dáng thét chói tai, Huyền Cơ một tay chỉ vào nàng,
ngón tay run run không phong độ, ba yêu khác sắc mặt bảy màu chuyển đổi, điểm duy
nhất giống nhau chính là ánh mắt đều si ngốc thất thần, ngay cả tiểu sói trên đầu
Huyền Cơ cũng trợn mắt há hốc mồm, thân thể cứng ngắc, kịch liệt run rẩy, xoay
người một cái té ngã trên mặt đất, vẫn duy trì bộ dáng tứ chi hướng lên trời, cứng
đơ không phục hồi tinh thần lại được.
Tử Vũ thấy lũ yêu có bộ dáng như vậy,
không khỏi trừng mắt nhìn nói:“Chuyện gì?” Một bên quay đầu.
Yên tĩnh, âm thanh không khí chuyển động
trong không gian đều ngưng trệ, hình ảnh nơi đây hết thảy bị dừng lại, Tử Vũ
nhìn mình đang bị đặt dưới một thân hình: tóc đỏ lửa, hai hàng lông mày thẳng đứng
xuyên qua tóc mai, hai mắt ẩn chứa ngọn lửa, giống như có thể thiêu đốt hết thảy
thế gian, mũi cao, đôi môi kiên nghị, hình dáng như được điêu khắc khiến khuôn
mặt tràn ngập mùi vị nam tính, khuôn mặt này không phải của nữ nhân.
Tử Vũ trừng mắt nhìn, lại nhìn nửa thân
trên, trần trụi, ngực cứng rắn, quần áo đỏ sậm, bị chống đỡ vỡ ra bắt tại dưới
thân người này trên người, da thịt màu đồng, trên mặt còn có dấu vết của mấy vết
thương, lại cúi nhìn mình, chân đặt giữa hai chân người này, thân thể lõa lồ,
chỉ nói cho Tử Vũ một sự thật, đó là một nam nhân, không hơn không kém nam yêu.
“Thiên của ta, thiên của ta, như thế
nào là cái dạng này?” Huyền Cơ hồi phục lại tinh thần trước tiên, khiếp sợ chỉ
vào Liệt Hỏa, toàn bộ thân thể đều nhảy dựng tại chỗ.
“A, a, Yêu thần của ta......” Hoảng sợ
thét chói tai, mấy yêu tinh phục hồi lại tinh thần.
Tử Vũ ngẩng đầu mặt không chút thay đổi
nhìn Liệt Hỏa, thấy Liệt Hỏa ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn nàng, không dùng
đầu óc nói:“Ngươi là Liệt Hỏa?” Liệt Hỏa nhìn mắt Tử Vũ không nói gì, Tử Vũ giống
như cũng không có yêu cầu Liệt Hỏa trả lời, chậm rãi đứng dậy cước bộ vững vàng
hướng phía ngoài bước ra.
Huyền Cơ liền lắc mình cho nàng đi
qua, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh đến làm cho bọn họ đều kinh sợ, Liễu
hoàn thủ mau một phen theo tử dòng nước mưa hạ đoạt lấy, tiểu sói như trước chổng
vó cứng còng, trừ đi Tử Vũ một cước đi xuống, từ nay về sau yêu tinh sẽ bị nhân
loại hạ thấp, chê cười chết mất.
“Nàng có phải hay không quá giật
mình?” Huyền Cơ nhìn bộ dáng Liệt Hỏa nằm trên giường, không hề động đậy, quay
đầu khóe miệng rút gân nhìn bóng dáng Tử Vũ biến mất trong hành lang.
Liễu trừng mắt nhìn Liệt Hỏa, bị ánh
mắt tràn đầy tức giận kia của Liệt Hỏa đảo qua, nhất thời rùng mình một cái nói:“Khó
nói.”
Đứng ở cửa phòng, năm yêu nhìn nhau, ba
yêu kia đồng thời ném ra một tiếng đi tìm hai cái lão đại, liền trực tiếp lặn mất,
Huyền Cơ cùng Liễu liếc nhau, ăn ý xoay người chuẩn bị rời đi, đây là nơi thị
phi, sớm rời đi chừng nào tốt chừng nấy.
Một cước còn chưa bước ra cửa phòng,
chỉ thấy vừa rồi bình tĩnh dọa người Tử Vũ, hai tay xách theo hai thanh đao, sắc
mặt xanh đen, toàn thân tỏa ra lửa giận ngập trời vọt tiến vào.
“Ta
muốn giết ngươi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét