Đông
cung
"Tham
kiến điện hạ."
Cung nữ, thái giám Đông cung nhìn thấy thái
tử điện hạ luôn lãnh ngạo lại ôm một oa nhi xuất hiện đều cả kinh trợn mắt há
hốc mồm. Dạ Thần ánh mắt lạnh lùng đảo qua, mọi người mới lấy lại tinh thần, sợ
tới mức ‘ xoát’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, cùng
nhau đi tới, mọi người cơ hồ xem bọn họ như tinh tinh vườn bách thú. Ánh mắt
tuy rằng không mang theo ác ý nhưng cũng khiến nàng khó chịu.
“Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?”
Bất ngờ hướng tới mọi người quát, lại thành
công làm cho bọn họ hóa đá.
Dạ Thần đang ôm nàng động tác cũng ngẩn ra,
hiển nhiên không ngờ được lãnh Loan Loan lại đột nhiên nói một câu như vậy. Mỹ
nữ? Ha ha, nàng bây giờ chỉ là một tiểu oa nhi đi.
Thủy Dao khoanh tay trước ngực, đứng phía
sau bọn họ. Lộ ra nụ cười thản nhiên, đối với lời nói của Lãnh Loan Loan giống
như không có chút phản ứng. Dù sao trên đường đi, nàng cũng quen hành động này của
chủ tử khiến không ít người kinh ngạc.
"Đi
thôi, đi nhìn một cái."
Sau khi rống lên một hơi, quả nhiên thoải
mái không ít. Lãnh Loan Loan vỗ vỗ Dạ Thần, nói. Lại không biết hành động của
nàng lại càng khiến người bên ngoài kinh ngạc chỉ thiếu chút nữa té xuống đất.
Trời ạ, tiểu oa nhi này là ai? Chẳng những khiến Thái tử lãnh ngạo ôm mình, còn
dùng khẩu khí mệnh lệnh như vậy nói chuyện với Thái tử gia. Ánh mắt, lỗ tai bọn
họ không nhầm lẫn đi.
Mọi người nhìn nhau, cũng không dám tin việc
mình đang chứng kiến, đang nghe.
Xuyên
qua đại sảnh, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi về phía tẩm điện của hắn.
Sáng sủa,sạch sẽ, lụa trắng lay động.
Mùi hương lượn lờ theo đỉnh lô phảng phất
trong không khí, hương thơm tràn ngập.
Bốn trụ giường lớn tinh xảo, góc giường có
khảm hoa văn hình rồng. Móc vàng ôm lấy màn trướng màu trắng, một cái gối ngọc
ở đầu giường, tấm chăn mỏng hoa lệ được gấp ngay ngắn đặt ở giữa giường.
Vừa vào, mắt Lãnh Loan Loan liền nhìn trúng
gian giường rộng lớn này. Thoạt nhìn thực thoải mái, nàng quyết định nàng không
cần ở nơi khác, nàng sẽ ngủ tại cái giường lớn này.
“Thả ta xuống đi.” Nghiêng đầu nhỏ, Lãnh
Loan Loan nói với Dạ Thần.
Dạ Thần nghe vậy, nhẹ nhàng buông nàng, vô
cùng ôn nhu, tựa như sợ nàng té ngã.
Vừa được tự do, Lãnh Loan Loan lập tức phóng
đến xem giường lớn. Nhìn tốc độ như vậy khiến Dạ Thần sửng sốt, hắn còn tưởng
rằng nàng muốn làm cái gì chứ.
Thủy Dao kinh hoảng lắc đầu, vài ngày ở
chung ngắn ngủi, nàng đã hiểu được chủ tử chẳng những là một người tùy hứng,
lại còn là một tiểu nữ oa thích ngủ, hầu hết thời gian đều dựa lên người con Cự
Mãng kia ngủ.
Quả
thực thực thoải mái.
Lãnh Loan Loan giày cũng không cởi, toàn bộ
thân thể nhỏ nhắn trên giường lớn không ngừng lăn lộn. Chiếc giường mềm mại mời
mọc nàng trở lại tử cung ấm áp của mẫu thân, cảm giác thật an toàn, ánh mắt
sáng ngời nhịn không được thoải mái mà híp mắt lại, giống như một chú mèo đã no
nê.
Dạ Thần nhìn bộ dáng thỏa mãn kia của Lãnh
Loan Loan nhịn không được trong mắt tràn đầy ý cười, bộ dạng này của nàng mới
chính là bộ dạng của hài đồng mấy tuổi nên có.
“Dạ đại ca, ngươi không cần an bài ta ở cung
điện khác rồi, ta liền ngủ nơi này, muốn cái giường này.” Lãnh Loan Loan đột
nhiên xoay người ngồi dậy, nói với Dạ Thần.
"Lớn mật." Dạ Thần vẫn không nói
gì, Bố Đinh vừa gấp trở về liền rống lên. “Đây chính là giường của thái tử điện
hạ, ai cho ngươi nằm loạn?”
“Bổn cô nương càng muốn ngủ, ngươi làm gì được?”
Nhìn thấy bộ dáng Bố Đinh dựng đứng lông mày, Lãnh Loan Loan không nhịn được
càng muốn chọc hắn tức giận.
“Làm càn, ngươi ngủ ở đây, Thái tử điện hạ
của chúng ta ngủ đâu?” Bố Đinh trừng mắt nhìn tiểu nữ oa trên giường, chỉ cảm
thấy đứa bé này rất không biết trời cao đất rộng. Lại hoàn toàn không phát hiện
phía sau khuôn mặt tuấn tú của chủ tử đã muốn đen thui trừng mắt nhìn mình.
Lãnh Loan Loan nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu.
"Chúng ta cùng nhau ngủ a."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét