"Chúng ta cùng nhau ngủ a."
Thái độ thản nhiên cùng đương nhiên. Nhưng
không ngở đối với người khác mà nói là thạch phá kinh thiên.(kinh động lòng
người).
"Ngươi, ngươi ——" Bố Đinh giật
mình, trừng mắt nhìn. Tiểu oa nhi này đến tột cùng có biết mình đang nói gì hay
không? Cùng Thái tử nằm ngủ cùng một giường mà nàng cũng nói được.
"Tiểu oa nhi, ngươi cho là ngươi là ai?
Có thể ngủ cùng Thái thử chỉ có thể là Thái Tử Phi tương lai.” Gần đây triều
đình đều thúc giục lập Thái Tử Phi, nghĩ cũng nhanh thôi.
"Bố Đinh——"
Dạ Thần trừng mắt nhìn Bố Đinh lắm chuyện,
đôi mắt tím sâm thẳm. Tuy rằng hắn cũng
bị lời nói của Cửu nhi làm hoảng sợ. Nhưng xem nàng tuổi nhỏ, nghĩ đến cũng
không rõ khái niệm nam nữ, nói ra những lời như vậy cũng hợp tình hợp lý. Về
việc lập phi, hắn đối với chuyện ‘dong chi tục phấn’ (tầm thường) này căn bản
không có một chút hảo cảm.
Nghe thấy chử tử tức giận, Bố Đinh không cam
lòng thối lui qua một bên. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ trừng trừng nhìn Lãnh Loan
Loan, đột nhiên có cảm giác không thiện cảm với nữ oa này.
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt Bố Đinh, nhếch
môi cười, lộ ra chút tà tứ. Tiểu thái giám này thoạt nhìn thật sự chán ghét
mình, nhưng thật ra rất thú vị. Nhưng nàng không chấp nhận được có người vô lễ
làm càn. Nụ cười chợt tắt, cả người toát ra một cỗ khí thế lạnh như băng, khiến
người ta nhịn không được run rẩy.
“Dạ đại ca, tiểu nô này rất không ngoan.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ngẩng lên, nói
với Dạ Thần. Cặp mắt hàn băng lại nhìn thẳng Bố Đinh, làm hắn cảm thấy có một
cỗ hàn khí từ dưới chân dâng chui vào đáy lòng.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thần ngẩn ra, ánh
mắt tím nhìn ra được khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng. Tuy rằng khuôn mặt tựa
như không có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn biết Lãnh Loan Loan đang tức giận.
“Bố Đinh, tới xin lỗi Cửu nhi tiểu thư.” Hơi
nghiêng đầu nhìn người hầu bên cạnh mình, Thái tử biểu lộ uy nghiêm. Xem ra
mình cưng chiều tiểu thái giám này quá rồi, mới có thể khiến hắn không phân
biệt lớn nhỏ.
Bố Đinh nghe thấy lời nói của Dạ Thần liền
sửng sốt, mắt trừng thật to. Hắn cảm thấy Thái tử đang tức giận, nhưng là hắn
không cam lòng. Rõ ràng nữ oa này vô lễ như thế, làm càn như thế, vì sao Thái
tử lại che chở nàng?
"Bố Đinh——" Dạ Thần thấy vẻ mặt
của Bố Đinh, mắt tím lại thâm sâu thêm vài phần.
"Cửu nhi tiểu thư, thực xin lỗi." Bố
Đinh thấy chủ tử thật sự nổi giận, không khỏi không cam lòng hướng tới Cửu nhi
thở dài nói. Trong lòng cũng đang nói thầm, mình lại không nói gì sai. Có thể
nằm cùng giường với Thái tử vốn chỉ có thể là nữ nhân cùa Thái tử.
Lãnh Loan Loan làm sao có thể nhìn không
thấu Bố Đinh đây là không tình nguyện, bĩu môi một cái, đôi mắt đen rất nhanh
xẹt qua một đạo quang mang kỳ lạ, sau đó toàn bộ bụng ngữ (tiếng lòng) của Bố
Đinh đều vào lỗ tai nàng.
Thái Tử Phi? Nữ nhân của Thái tử sao?
Ngước đôi mắt to sáng ngời nhìn biểu tình
lạnh lùng của Dạ Thần, cũng là, nam nhân này tuấn mỹ vô song, thân thế tôn quý,
rõ ràng chính là bạch mã vương tử cổ đại, một ‘bạch mã hoàng tử’ siêu lớn. Là
nữ nhân tự nhiên đều mong hắn ưu ái. Lông mi chớp chớp nhìn đôi mắt màu tím
kia, trong đầu Lãnh Loan Loan đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ lạ lại lớn mật.
Nàng có nên hạ đính ước với ‘bạch mã hoàng
tử’ này hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét