Chương
3: Liệt Hỏa
Tử Vũ vừa nghe một cỗ tức giận trong
khoảnh khắc tan biến mất. Tật xấu lại tái phát, thầm nghĩ đến mình không tình
nguyện, không chú ý trước mặt là người hay yêu quái, thì nàng cũng có mấy bản
lĩnh mà đi chống đối bọn họ, tưởng tượng đến điểm ấy, căm giận ngút trời cũng tan
biến theo gió.
“Buông tay.” Tử Vũ tương đối tỉnh táo
lại, trừng mắt liếc mấy con yêu quái bắt giữ nàng một cái, mấy Lang yêu thấy Tử
Vũ hiểu được tình thế trước mắt, không khỏi đều hắc hắc cười, buông Tử Vũ ra, cực
thích Tử Vũ thức thời như thế.
“Ta có lợi gì?” Ngã ngồi trên ghế, Tử
Vũ cố gắng tưởng tượng nếu nàng không đáp ứng sẽ có hại chỗ nào.
“Ăn ngon, uống ngon, có tiền cho
ngươi tiêu, ngươi muốn như thế nào liền như thế ấy.” Huyền Cơ nhất thời giành
trước mở miệng, trong mắt tỏa ra hào quang.
Tử Vũ vừa nghe không khỏi hơi ngẩn
người nói:“Những thứ này có ích lợi gì? Yêu tinh còn cần dùng thứ đó sao? Ăn
gió nằm sương, tu hành thành tiên, như thế nào lại tục khí như vậy?”
Tử Vũ tiếng nói vừa dứt, mấy con yêu
quái trong phòng nhất thời dùng ánh mắt si ngốc nhìn nàng, Tử Vũ không khỏi nhướng
mày, chẳng lẽ không giống như trong tiểu thuyết sao?
“Ta không biết ý tưởng này của ngươi đến
từ đâu, bất quá ta cảm thấy ngươi phải hiểu biết rõ về Yêu giới của chúng ta, đừng
đến lúc đó lại lộ ra dấu vết.” Lang tộc tộc trưởng lúc này trầm ngâm nhìn Tử
Vũ, vuốt cằm.
Tử Vũ nhìn chằm chằm mấy người đang nhìn
mình vài lần, xem ra nàng quả thật cần phải hiểu biết rõ về Yêu giới này. Muốn
trở về, phỏng chừng trước mắt nàng không có bản lĩnh này. Nếu không thể trở về,
thế giới này rõ ràng so với Nhân gian tỷ lệ bị uy hiếp hệ cao gấp trăm lần, thì
cứ ở lại đây trước đã, vui vẻ chờ thời cơ, trước bảo vệ cái mạng nhỏ này cho thỏa
đáng.
Lang tộc tộc trưởng thấy Tử Vũ không
nói chuyện, trên mặt là biểu hiện đồng ý, không khỏi nhướng mày cười, kéo tay Tử
Vũ, móng tay xẹt qua nơi cổ tay, một vết xước nhỏ xuất hiện, một giọt máu nhỏ xuống,
Tử Vũ nhìn thấy không khỏi nhíu mày.
“Trên người ngươi vốn có khí tức của
con người, mùi của ngươi quá nồng, cùng chúng ta không hợp nhau. Để cho yêu
khác biết ngươi là người liền trực tiếp đem ngươi nhắm rượu.” Huyền Cơ ở một
bên nửa đe dọa nửa giải thích nói, Tử Vũ nghe vậy lại lần nữa nhíu mày, thật sự
là không có thiên lý nha.
“Tốt lắm, ngươi đừng oán bọn ta, cho
ngươi một yêu gia có tiền, mọi chuyện không cần ngươi mó tay vào. Chuyện tốt
như vậy, ta phải có nữ nhi, ngươi suy nghĩ thoáng đi. Hiện tại đi chuẩn bị đi,
ngày mai bọn họ tới rồi, không được làm lộ tẩy.” Lang tộc tộc trưởng vỗ vai Tử
Vũ, trên mặt tràn đầy hòa ái nói, nếu bỏ qua ánh mắt lóe kim tiền thì thiệt là hoàn
mỹ.
Tử Vũ nhìn chằm chằm một phòng mấy con
yêu khuôn mặt tươi cười hắc hắc, nửa ngày mới hừ một tiếng nói:“Ta muốn đồ cưới,
các ngươi đều là người nhà, ta muốn được chia một phần ba. Nếu không, ta liền
nói cho lão bằng hữu của ngươi, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.” Dứt lời hai
tay ôm ngực nhìn chằm chằm mấy người.
Nàng chưa hề nể mặt, Yêu giới này
nàng thực chưa thấy qua, bị dọa cũng không có gì kỳ quái. Trước không chú ý bị
dọa, hiện tại biết tánh mạng được bảo trụ, hơn nữa mình xem như ân nhân cứu mạng
của loại này, tánh mạng không lo không nói còn phải có điều kiện đàm phán. Nơi
này nàng cũng đã quan sát qua, nơi ở cũ nát, nói là bộ tộc nhìn qua thì ngay cả
tộc trưởng cùng tộc nhân cũng chỉ có sáu người, ngoài ra còn có một con sói nhỏ.
Lang tộc này nghèo như vậy, nhiệt tình xuất động trấn môn chi bảo tìm người còn
không phải do đối phương có tiền có thế sao? Trừ bỏ ham tiền tài của đối phương
ra, thực không có cách suy nghĩ nào khác.
“Ngươi......” Lang tộc tộc trưởng nhất
thời sắc mặt nhanh chóng biến hóa, từ tao nhã đến xanh mét, đến tối đen, cuối
cùng là giậm chân thình thịch, làm Tử Vũ miễn phí thưởng thức câu danh ngôn ‘vắt
cổ chày ra nước’.
“Suy nghĩ kĩ đi, không có ta ngươi
cũng sẽ không có, ba ba thân ái của ta.” Tử Vũ hiện tại có tâm tình, nàng vốn
là người tuy rằng không thể nói là loại tùy tâm mà liệu, nhưng tuyệt đối là loại
người bằng lòng với số mệnh. Chỉ cần mạng nhỏ này còn, sau này còn lo không kiếm
tiền được sao? Hơn nữa, nếu tiền ở đây cũng quan trọng như vậy, tuyệt đối nên
vì tương lai sau này, ở Nhân gian chính là thời kì nàng chịu đủ mọi sự áp bức của
đồng tiền.
“Được.” Cả nửa ngày đôi môi xanh mét
của Lang tộc tộc trưởng mới phun ra một chữ, thành công làm cho mấy con yêu sắc
mặt đen cả lại, Tử Vũ rốt cục trên mặt cũng xuất hiện ánh mặt trời sáng lạn.
Một đêm lâm vào hiểm cảnh, không cầu
ra trận giết địch, chỉ cầu không lượng cũng quang, sắc trời chuyển sang giữa
trưa, Tử Vũ giống như nhồi cho vịt ăn bị nhét tư liệu cơ bản về Yêu giới, đối
phương đã đến trước cửa.
“Liệt Thanh, đã lâu không gặp khiến
ta mong nhớ a.” Lão Lang tộc tộc trưởng
liền ra cửa nghênh đón người tới, đoàn người lúc này vẻ mặt tươi cười hướng
bên trong tiến vào.
“Thành Liêm, huynh cũng khiến ta nhớ
mong a, nhiều năm như vậy đều không có tin tức, làm cho ta đợi mãi.”
Tử Vũ bị lôi kéo tới đứng trong đại sảnh,
lúc này chỉ thấy ở đại môn bóng người chớp lên, một nam tử tóc dài màu đỏ sậm cùng
Lang tộc tộc trưởng đi đến. Liếc mắt một cái quét tới dáng người cao ngất,
khuôn mặt thật là kiên cường, hơi thở thực trầm, làm cho người ta có một loại cảm
giác lửa nước cùng kết hợp. Một thân trang phục Tôn Trung Sơn màu hồng, màu sắc
tươi sáng, so với Lang tộc tộc trưởng nhìn qua phóng túng hơn nhiều.
Tử Vũ thấy vậy không khỏi âm thầm
nhíu mày, thế giới này thật sự là điên đảo, khuyển chính là cẩu, sói, cẩu, chó sói,
chó săn, lúc nào cũng đều là sói ở phía trước, cẩu ở phía sau, bây giờ sao ngược
lại sói còn không thể so với khí chất của cẩu, tuy rằng đối với trượng phu tương
lai là cẩu yêu, nàng rất bất mãn, nhưng lại không ngại nói ra sự thật.
Mọi người ngồi xuống, Tử Vũ bị đùn đẩy
đứng đầu, nam tử tên Khiếu Liệt Thanh kia liếc mắt một cái nhìn đến Tử Vũ, cao
thấp đánh giá liền mỉm cười nói:“Thành Liêm, nữ nhi của huynh tên gọi là gì?”
Lang tộc tộc trưởng nhất thời cười
nói:“Gọi Tử Vũ đi.”
Liệt Thanh gật gật đầu vẻ mặt thoáng
chút lung túng cùng sầu lo, gật đầu cười với Tử Vũ:“Tên rất hay, rất xứng đôi.”
Tử Vũ thấy Liệt Thanh nói chuyện với nàng,
không khỏi khách khí cười cười nói:“Liệt thúc thúc, thúc khách khí rồi.”
Lang tộc tộc trưởng thấy vậy ha ha cười,
liếc mắt một cái nhìn Liệt Thanh bên cạnh nói:“Liệt Thanh, hài tử của huynh......”
Liệt Thanh hơi nhíu mày hướng ra phía
ngoài nói:“Vào đây.” Tiếng nói vừa dứt, trong phòng mọi người nhất thời đều ngoái
lại nhìn cửa trước.
Chỉ thấy một nam tử dáng người cường
tráng bước vào, Tử Vũ liếc mắt một cái không khỏi thầm kêu một tiếng, thật cường
tráng, diện mạo kiên cường không nói, thần sắc thấy thế nào cũng có vẻ dữ tợn, ở
giữa lông mày là một vết thương hoàn toàn phá hủy hơn một nửa diện mạo, không thể dùng từ khủng bố để hình
dung, nhưng là tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi. Khóe miệng Tử Vũ co rút, đây
là yêu phu của nàng?
Tử Vũ bên này còn chưa kêu rên xong
đã thấy có hai người theo sát phía sau người nọ, trong tay nâng một cái thùng, nhẹ
nhàng thả xuống giữa đại sảnh. Liệt Thanh liền phất tay cho mọi người lui ra,
chỉ còn lại một người là hắn ở trong đại sảnh.
“Liệt
Thanh, ngươi đây là?” Lang tộc tộc trưởng khó hiểu hỏi.
Liệt Thanh tự mình bước ra phía trước,
mở nắp thùng gỗ, bên trong xuất hiện một người, tóc ngắn đỏ lửa đường hoàng bước
ra. Đôi mắt đen ẩn chứa một ngọn lửa, lúc này nhìn về phía mọi người càng thêm bùng
cháy mạnh mẽ, giống như sâu trong đôi mắt kia không phải màu đen, mà là màu đỏ
như lửa. Ngũ quan tuyệt đẹp, mang theo tuyệt đối mỹ cảm cương tính, bất quá trong
mái tóc đỏ lửa loáng thoáng lộ ra một đôi tai khuyển, lại làm cho cả người càng
thêm khả ái.
Một thân xiêm y đỏ sậm dán lên thân
thể, so với Liệt Thanh nhỏ xinh hơn rất nhiều, thẳng tắp bị Liệt Thanh xách lên
giữa không trung, trên người có một vòng dây thừng quấn quanh, tựa như một cái
bánh chưng. Một chút sức phản kháng cũng không có, bị Liệt Thanh xách trên tay,
nhưng lửa giận quanh thân kia có thể gọi là ngút trời.
Nhưng là, duyên dáng xinh đẹp, thân
hình này, lại là một nữ nhân nha.
Lũ Lang yêu nhìn người trong tay Liệt
Thanh, toàn bộ cứng đờ người, cả nửa ngày Lang tộc tộc trưởng mới tìm lại được giọng
nói của mình, trong kinh ngạc hỗn loạn tuyệt đối có vui sướng nói:“Liệt Thanh, đây
là nữ nhi của huynh? Không phải nói hài tử sao?”
Huyền Cơ vừa thấy nhất thời nhảy dựng
lên, xông lên phía trước ha ha cười nói:“Liệt thúc thúc, nữ nhi của người thật xinh
đẹp.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Năm người con Lang
tộc tộc trưởng đang ngồi phía sau bàn Tử Vũ , liền nhất tề vọt lên, lời nịnh
hót bay đầy trời đến nữ tử trong tay Liệt Thanh.
Tử Vũ bắt chước nhìn nữ tử trước mặt,
sâu trong đôi mắt đều là thích, thật xinh đẹp, có khí chất, bất quá chính là rất
phẫn nộ, ánh mắt kia cũng có thể thiêu chết lũ yêu, có thể bởi vì toàn thân đều
bị trói quá chặt. Cũng không biết Liệt Thanh này có ý gì lại trói nữ nhi của
mình nhét vào trong rương gỗ đưa tới. Làm cái gì, bức hôn sao?
Nhưng là, nhưng là, nàng có thể không
cần gả cho yêu tinh, ha ha, rốt cục thượng đế cũng thương xót nàng một lần, nhất
thời khóe miệng cười toét đến mang tai, ánh mặt trời thật là sáng lạn.
Liệt Thanh xấu hổ cười cười nói:“Hỏa
nhi tính tình nóng nảy, chỉ có dùng biện pháp này mới có thể nghe lời. Tử Vũ, lại
đây, ta đem hắn giao cho con, hắn gọi là Liệt Hỏa.” Rõ ràng không để ý tới nước
miếng tung bay của mấy người bên cạnh.
Tử Vũ nghe thấy Liệt Thanh vừa nói như
vậy, không khỏi nhíu mày, Liệt Hỏa, cái tên mạnh mẽ như vậy mà đặt cho nữ tử, thật
thú vị, liền đứng dậy bước ra phía trước, thấy thân hình Liệt Hỏa cùng nàng chiều
cao không sai biệt lắm. Lúc này người nọ quay đầu oán hận nhìn nàng, hai tròng
mắt màu đỏ đầy cuồng nộ, Tử Vũ lập tức giơ tay ôm Liệt Hỏa, Liệt Thanh buông lỏng
tay, Tử Vũ khụy xuống, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, Liệt Thanh sớm có chuẩn bị
vươn tay giúp đỡ Tử Vũ một phen.
Tử Vũ không khỏi nhìn Liệt Hỏa đang bị
ôm lấy, thân thể không lớn, thể trọng lại không nhỏ, thực nặng nha, không ngờ bắp
thịt lại khá vậy, lập tức tràn đầy nghi hoặc hướng Liệt Thanh gật gật đầu
nói:“Ta sẽ chiếu cố nàng.” Dứt lời, ôm Liệt Hỏa vạn phần cố hết sức hướng về
phía cửa trước. Bị ba mình trói trước mặt nhiều người như vậy thật mất mặt, khó
trách Liệt Hỏa không thích.
“Liệt Thanh, hắc hắc, chúng ta
đây......” Trong đại sảnh Lang tộc tộc trưởng còn chưa nói xong thì bên ngoài đột
nhiên truyền đến ‘binh’ một tiếng, mọi người nhất thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tử Vũ vững vàng ngã trên người
Liệt Hỏa, hai người trên mặt đất lăn lộn một vòng, lúc này Tử Vũ một bên xin lỗi
một bên cuống quít đứng lên, thấp giọng lẩm bẩm:“Người thì nhỏ mà sao lại nặng
như vậy.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét