6 Tuổi Tiểu Xà Hậu - Quyển thứ nhất - Chương 29

Chương 29: Ngươi ôm ta đi

 
       Ánh mặt trời tươi sáng thoang thoảng hương hoa tường vi.

       “Đứng lại! Cái gì đây?” 
       
       Thị vệ bên ngoài cung nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa lạ hướng tới hoàng cung, ngân thương chĩa ra, quát. 

       Xa phu hoảng sợ, hắn cũng không biết công tử bên cạnh như thế nào lại cho xe ngựa hướng về hoàng cung. Bây giờ nghe thị vệ khiển trách, trán không khỏi nhăn lại, không biết phải phản ứng làm sao.

       "Lớn mật." Bố Đinh vung tay lên bảo xa phu dừng lại, hắn nhảy xuống xe ngựa đi đến trước mặt thị vệ. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người hắn, khuôn mặt gầy gò kia lại lộ ra một cỗ uy nghiêm.

        “Thì ra là Bố công công, thuộc hạ đáng chết." 

        Thị vệ nhìn thấy người tới đúng là người hầu bên cạnh thái tử liền hoảng sợ, vội vàng thu ngân thương, quỳ xuống trước Bố Đinh. 


"Hừ, đứng lên đi."

Bố Đinh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, mặc dù trên mặt hiện lên vẻ hờn giận, nhưng trong lòng cũng hiểu được đây là thị vệ làm tròn bổn phận.
 
“Chuyện gì?”

Dạ Thần mở cửa xe ngựa, dò xét bước xuống. Đôi mắt tím dưới ánh mặt trời sáng lên như ngọc, tựa như thủy tinh trong suốt.

“Thỉnh thái tử điện hạ, thị vệ không biết là điện hạ hồi cung, cho nên cản xe ngựa lại.” Bố Đinh ngoái đầu nhìn lại đáp.
 
“Xin thái tử điện hạ thứ tội.” Thị vệ thấy thái tử xuống xe ngựa, đầu càng cúi thấp hơn.
 
Dạ Thần mấp máy môi, phất nhẹ tay áo.

"Đứng lên đi."

"Tạ điện hạ." Bọn thị vệ đứng lên, vẫn như cũ cúi thấp đầu, nghiêm túc cẩn thận, chỉ sợ không may mạo phạm đến thái tử.

Lãnh Loan Loan trong xe ngựa nghe thấy rõ ràng, không nghĩ tới thân phận hắn quả nhiên là người tôn quý. Lại là thái tử, mới đầu nàng còn tưởng là hoàng tử, Vương gia. Bĩu môi một cái, nàng có thể tưởng tượng lần này tiến cung nhất định sẽ phát sinh không ít lạc thú.
 
Thủy Dao khép hờ đôi mắt, biểu hiện lãnh đạm, nàng đối với người nhân gian không có hứng thú, nếu không phải vì bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không đến nơi này. Hiện tại nhiệm vụ của nàng chính là tiểu tỳ nữ của chủ tử, hết thảy đều lấy chủ tử làm trung tâm.
 
"Cửu nhi, đến rồi.”
 
Xoay người lại nhìn biểu hiện bình tĩnh của Lãnh Loan Loan ở trong xe, trong lòng Dạ Thần càng thêm tán thưởng. Không nghĩ tới một tiểu nữ oa mới tới hoàng cung lại tuyệt đối không kinh hoảng, thậm chí nàng đối với thân phận của mình cũng không có nửa điểm kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng đã sớm đoán được sao? Đôi mắt tím đánh giá nàng, cặp mắt to long lanh kia rất sáng, nhưng hắn lại không nhìn thấu nàng, tựa hồ trên người tiểu nữ oa này thực cất dấu điều thần bí. . . .
 
Lãnh Loan Loan vươn tay xoa xoa lưng, cổ đại này quả nhiên lạc hậu. Ngồi xe ngựa thật sự là không thoải mái, toàn thân đều đau. Nếu không phải không tiện sử dụng pháp thuật, nàng thật muốn gọi Tiểu Hoàng ra, lệnh nó chở nàng đi, thoải mái hơn nhiều a.

Đi đến trước xe ngựa, liếc mắt một cái nhìn cung điện huy hoàng, hung vĩ. Cửa cung sơn vàng, thị vệ mặc áo giáp tay cầm ngân thương, uy phong lẫm lẫm, quả nhiên không hổ là hoàng cung. Bất quá hoàng cung cổ đại này to như một tòa thành trì, hiện tại sẽ không phải là bọn họ đi bộ vào chứ? Mắt to đảo tròn, cuối cùng dừng lại trên người Dạ Thần, cánh môi hồng nhạt gợi lên nụ cười tính kế, khiến Dạ Thần nhịn không được rùng mình một cái.
 
“Dạ đại ca——" Kẻ vô sỉ kia ngẩng đầu nhỏ lên nhìn Dạ Thần, tia nắng mặt trời chiếu lên đôi mắt to sáng ngời của nàng tựa như sao rơi, ánh lên ánh sáng ngọc mê người.

"Hả?" Dạ Thần bị ánh mắt như hai viên kim cương kia mê hoặc.

“Ngươi ôm ta đi.”

Không có nhận xét nào: