Khôn
càn cung
"Ngữ nhi a, gần đây trên triều đình
đều thượng tấu yêu cầu lập Thái Tử Phi, con nên nắm chặt cơ hội này.”
Hoàng hậu một thân cẩm bào màu tím nhạt, vạt
áo viền vàng, trên thân áo bào thêm một đóa mẫu đơn màu vàng, ung dung hoa lệ.
Chỉ thấy nàng lưng dựa ghế bạch đàn, một bên hướng tới nữ tử trẻ tuổi bên cạnh khẽ
nói.
Nữ tử trẻ tuổi dung mạo như nguyệt, răng
trắng môi hồng, dáng người lả lướt, áo trắng trước ngực có thêu một đóa mẫu đơn
bằng tơ hồng,bên ngoài mặc sa y mỏng xanh biếc, càng nổi bật làn da tuyết trong
suốt trắng nõn. Chỉ thấy nàng khẽ mím môi, cười nhẹ, tựa như đóa bách hợp mới
chớm nở, thuần mỹ động lòng người.
"Cô cô, Ngữ nhi chỉ hy vọng có thể được
làm người hầu hạ thái tử biểu ca, có làm Thái Tử Phi hay không, cũng không quan
trọng.”
Nói xong, ngượng ngùng cười, lại như một
đóa Hàm Tu Thảo (hoa mắc cỡ), làm người ta nhịn không được thương tiếc.
"Ngươi a, chính là như vậy khiến người
thương yêu. Chỉ hy vọng hoàng nhi có thể hiểu được tình ý của ngươi.”
Nhìn thấy bộ dáng e lệ thùy mị của cháu
gái, hoàng hậu ôn nhu cười, mang theo yêu thương. Hoàng nhi của nàng, luôn luôn
lãnh ngạo, ngay cả mẫu hậu nàng cũng không thân thiết, nếu Ngữ nhi ôn nhu có thể
cảm hóa hắn, âu cũng là chuyện tốt.
"Cô cô, người giễu cợt Ngữ nhi."
Kỷ Thanh Ngữ hờn dỗi nói, khuôn mặt trắng nõn lại càng đỏ bừng, tựa như áng mây
hồng trôi trên gò má.
"Ha ha, thẹn thùng rồi.” Hoàng hậu vỗ
vỗ tay nàng, càng xem càng vừa lòng.
"Nương nương ——" Cung nữ Ninh
Thúy hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đi đến.
"Chuyện
gì?" Hoàng hậu nhìn nàng, không chút để ý hỏi.
"Bẩm nương nương, thái tử điện hạ hồi
cung ." Ninh Thúy cúi đầu, giọng nói thanh thúy đáp.
Hoàng hậu nhãn tình sáng lên, hai tròng mắt
Kỷ Thanh Ngữ lóe ra tia kinh hỉ.
"Thái
tử biểu ca đã trở về?"
Hoàng hậu nhìn thấy Kỷ Thanh Ngữ lộ ra bộ
dáng vui mừng khẩn trương, nhếch môi cười cười, phất phất tay với nàng:
"Ngữ
nhi không phải muốn gặp biểu ca sao? Còn không đi đi."
Kỷ Thanh Ngữ xấu hổ ngẩng đầu nhìn, lại
nhanh chóng cúi đầu, hờn dỗi nói:
"Cô
cô ——"
"Ha ha, tốt lắm, cô cô không cười
ngươi nữa, mau đi đi.”
"Dạ, Ngữ nhi xin phép cáo lui
trước." Vấn an hoàng hậu xong, Kỷ Thanh Ngữ bước ra ngoài.
.
. . . . .
"Thái tử biểu ca." Một giọng nói
ôn nhu tinh tế truyền đến.
Nghe thấy giọng nói, Dạ Thần đang ôm Lãnh
Loan Loan quay đầu, khi thấy người tới thì đôi lông mày tuấn lãng nhăn lại,
biểu tình lãnh đạm này Lãnh Loan Loan chưa từng thấy qua:
“Ngữ nhi, tiến cung.” Thản nhiên, rõ ràng
xưng hô vô cùng thân thiết lại làm người ta có cảm giác xa cách.
Lãnh Loan Loan nhíu mày, đánh giá nữ tử đang
được cung nữ vây quanh. Nàng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo như
trăng rằm mùa thu, làn da nõn nà. Bước chân nhẹ nhàng, chân không vướng bụi, tựa
như chim nhạn dạo chơi, nhưng thật ra vị không hơn không kém mỹ nhân bại hoại.
Thấy ánh mắt đen như bảo thạch của nàng tha thiết nhìn Dạ Thần, không khó thấy
nữ tử này đối với hắn hữu tình.
"Dạ." Kỷ Thanh Ngữ gật đầu, hai gò
má, thanh tú ửng hồng, tựa như đóa hoa bách hợp thanh nhã lại e lệ. Tuy rằng
thái tử chính là thản nhiên, một tiếng cho có lệ, nhưng vẫn khiến nàng hân hoan
như cũ. Bất quá, đôi mắt sáng ngời phủ sương kia khi nhìn thấy Dạ Thần ôm một
tiểu oa nhi thì sửng sốt. Ánh mắt liền chăm chú nhìn nàng, oa nhi này là ai? Tại
sao lại được thái tử biểu ca ôm, chàng không phải luôn là người lãnh đạm, xa
cách sao?
"Thái tử biểu ca, tiểu muội muội đáng
yêu này là con cái nhà ai vậy?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét