"Thái tử biểu ca, tiểu muội muội đáng
yêu này là con cái nhà ai vậy?”
Lấy lại tinh thần, Kỷ Thanh Ngữ giống như tò
mò hỏi. Một đôi thủy mâu vẫn không rời khỏi Lãnh Loan Loan. Xem bộ dáng oa nhi
này phấn điêu ngọc mài, trang phục lửa đỏ, viền váy được thêu bằng chỉ vàng,
thân váy được thêu bằng loại tơ vàng có hoa văn đồ đằng kỳ quái nhưng lại mỹ lệ
vô cùng, hình như là mô tả một loại động vật nào đó. Mái tóc đen bóng, mềm mại
vấn thành hai búi rũ xuống bên tai, tô điểm thêm phía trên là một đóa hoa màu
đỏ. Vầng trán mịn màng, sáng long lanh như ngọc lưu ly, trông rất đáng yêu.
Nhưng chẳng biết tại sao nàng lại cảm giác được một cỗ uy hiếp, ánh mắt đen láy
của nữ oa kia lóe ra quang mang sắc bén, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, khiến
nàng đứng trước mặt chân tay đều trở nên luống cuống.
Dạ Thần thản nhiên quét ánh mắt liếc nàng
một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan, không tự giác nở nụ cười:
“Tiểu bằng hữu của ta.”
Lãnh Loan Loan bĩu môi, cũng nở nụ cười nhẹ.
Mắt nhìn hoa bách hợp kia thì đã thấy nàng sửng sốt, đáy mắt giống như tia chớp
xẹt qua một đạo quang mang khác thường. Nháy mắt liền biến mất, hoa bách hợp
này chỉ sợ là hoa có độc. Mặt ngoài nhìn như vô hại, xem ra quả nhiên nữ nhân
trong hoàng cung đều rất thú vị.
Kỷ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần tươi cười, căng
thẳng trong lòng. Ánh mắt như kim châm rơi xuống người Lãnh Loan Loan, rốt cục
nữ oa này là ai? Vì sao có thể được thái tử biểu ca yêu thích? Bàn tay ngọc
thon thả dưới áo bào gắt gao nắm chặt khăn tay, biểu ca chưa bao giờ cười với
nàng như vậy.
“A, muội muội thật đáng yêu.” Ngẩng đầu, Kỷ
Thanh Ngữ lại nở một nụ cười ôn nhu. Mưu lược tiến lên hai bước, nhìn Lãnh Loan
Loan. “Tỷ có thể ôm muội một cái không?”
Lãnh Loan Loan bĩu môi, mắt đen khinh thường
quét về phía Kỷ Thanh Ngữ. Ghét nhất nữ nhân dối trá, lại làm ra vẻ. Cười đến
ôn nhu như thế, lại không biết trong lòng ẩn chứa tâm tư ác độc như thế nào.
Kỷ Thanh Ngữ lúng túng sửng sốt, hiển nhiên
không nghĩ tới Lãnh Loan Loan lại không nể mặt như vậy. Vẻ mặt nhìn nàng khinh
thường, tựa hồ nhìn thấu mình, khiến cho nàng có cảm giác bị lõa lồ.
“Dạ đại ca, ngươi sẽ không để cho ta ở trong
này phơi nắng chứ?”
Lãnh Loan Loan không để ý tới sự xuất hiện
của Kỷ Thanh Ngữ, nghiêng đầu nhỏ nhìn Dạ Thần nói.
Dạ Thần sửng sốt, sau đó môi mỏng lại nhếch
lên nụ cười, có chút sủng nịch, ánh mắt tự nhiên như vậy lại khiến Kỷ Thanh Ngữ
nhìn thấy mà choáng váng, cũng khiến cho Lãnh Loan Loan trong nháy mắt bị mê
hoặc. Nam nhân này thực sự rất tuấn mỹ, khuôn mặt tuấn tú, cương nghị, lông mày
đen bóng, môi mỏng khêu gợi. Hơn nữa tính tình của hắn cũng rất hợp khẩu vị của
mình, nếu muốn chọn lão công…., hắn cơ hồ có thể đạt được max điểm.
"Đi
thôi, hồi cung."
Áo bào trắng tung bay, Dạ Thần ôm Lãnh Loan
Loan liền như vậy rời đi. Một cái liếc mắt cũng keo kiệt với Kỷ Thanh Ngữ, ánh
mặt trời chiếu xuống phía sau bọn họ, giống như phủ lên một tầng kim sa. . . .
Kỷ Thanh Ngữ nhìn Dạ Thần lãnh đạm bỏ đi,
gắt gao cắn chặt răng. Luôn ôn nhu nàng giờ phút này rốt cục cũng tháo bỏ lớp
ngụy trang, ánh mắt không cam lòng.
Oa nhi kia rốt cục là ai?
2 nhận xét:
hi! Mới vào thăm nhà nàng lần đầu. Mong nhà nàng luôn đông khách nha!!!
thanks nàng nha!! Hy vọng nàng thích nhà của ta. ^^
Đăng nhận xét