Hắn
hai mắt nhắm lại, trong đầu lại hiện ra giọng nói và dung mạo, vẻ mặt tươi cười
của nhị hoàng huynh. Huynh ấy hiện tại chỉ còn lại một huyết mạch chính là Lạc
nhi, mình không thể lại để cho Lạc nhi tiếp tục thống khổ nữa.
"Con
giết ta đi."
"Phụ
hoàng ——" Dạ Thần nghe thấy câu nói của Hoàng đế thì kinh hãi hô lên, sau
đó quay đầu hướng tới Lạc vương nói. "Đường huynh, hung thủ nhất định
không phải phụ hoàng, huynh không nên vọng động, hết thảy chờ điều tra rõ chân
tướng rồi quyết định sau."
"Chân
tướng?" Lạc vương cười lành lạnh nói, trong ánh mắt thâm thúy tràn đầy
châm chọc. "Ông ta cũng đã thừa nhận, còn muốn tìm kiếm chân tướng gì nữa?
Ta sẽ không bị ngươi lường gạt nữa. Hiện tại ta sẽ vì phụ vương báo thù!"
"Phụ
hoàng, người mở miệng nói đi. Chẳng lẽ người thật muốn thay hung phạm kia nhận
tội, để hắn ta ung dung ngoài vòng pháp luật, để hoàng thúc ở trên thiên đường
cũng không thể yên nghỉ sao?" Thấy khuyên không được Lạc vương, Dạ Thần hướng
Hoàng đế khuyên nhủ. Màu tím trong cặp mắt bị nhiễm lo lắng cùng sốt ruột, đối
mặt với thân tình, hắn chung quy vẫn không lãnh đạm được.
"Thật
là một lão già quật cường." Lãnh Loan Loan nhìn Dạ Thần bộ dáng lo lắng,
cũng nhịn không được hướng tới Hoàng đế bĩu môi. Rất không kiên nhẫn quát,
"Ta nói Hoàng đế lão đầu, ngươi liền muốn chết như vậy sao? Ngươi không
đợi hoàng tôn tương lai của ngươi ra đời sao?"
Một
câu hoàng tôn, khiến cho tràng diện đang căng thẳng lại được hòa hoãn trong
chốc lát.
Hoàng
đế nhìn nhìn nàng, rất muốn cười. Lại không cười nổi.
Dạ
Thần mặt bỗng nhiên đỏ lên, lại không biết nên khóc hay cười. Tuy rằng tình
cảnh này thật sự không thích hợp để cười, thế nhưng hắn thật sự nín nhịn thực
vất vả.
"Cửu
nhi, nàng còn nhỏ." Còn nhỏ cũng đừng có nói lung tung, làm hại hắn nhịn
không được trong đầu suy nghĩ miên man. Loại ý tưởng này rất không đúng lúc, khiến
hắn cảm thấy xấu hổ.
"Ta
lại không nói sai." Lãnh Loan Loan rất không xấu hổ phản bác, đầu nhỏ ngẩng
lên, mi nhướng lên cao cao nhìn Dạ Thần. "Chúng ta sau này vốn sẽ có hài
tử, hay là chàng muốn tìm người khác sinh?" Ánh mắt bỗng nhiên trừng
trừng, khuôn mặt phấn nộn đeo lên thần tình hung ác.
"Ta
——" Dạ Thần nghẹn họng, nàng cư nhiên có thể suy nghĩ lung tung như vậy?
Bất quá nhìn khuôn mặt xinh xắn, non nớt nhưng lại mang theo vẻ mặt giống như
đang ghen, thật sự cũng là chuyện hảo ngoạn.
Lạc
vương nhìn hai người lại thảo luận chuyện hài tử, tuấn mi càng thêm nhíu chặt lại.
Cái gì hoàng tôn? Hoàng đế dựa vào cái gì có quyền được nhìn thấy hoàng tôn
tương lai. Mà phụ vương của mình lại ngay cả quá trình trưởng thành của hắn
cũng vô pháp tham dự. Nhớ tới nỗi chua cay mười mấy năm qua, hắn bỗng nhiên lên
tiếng cắt đứt đoạn đối thoại không đúng lúc của Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần.
"Hắn
không có cơ hội nhìn hài tử của các ngươi đâu." Nói xong, không hề lưu
tình, kiếm hướng tim Hoàng đế đâm tới. Hắn ta nên tới Địa phủ tìm phụ vương chuộc
tội.
"Phụ
hoàng ——" Dạ Thần đem Lãnh Loan Loan vừa đặt xuống ghế, thân ảnh phút chốc
hướng hai người bay vút tới. Nhưng có một đạo âm thanh còn nhanh hơn hắn ngăn
lại động tác của Lạc vương.
"Dừng
tay!"
Giọng
nói uy nghiêm lại mang theo run rẩy đến từ hoàng thái hậu xuất hiện tại cửa thư
phòng, khi bà nhìn đến kiếm Lạc vương đâm thẳng về hướng tim Hoàng đế thì chỉ
cảm thấy cả trái tim đều căng thẳng lên. Ngón tay thon dài đeo hộ giáp khẩn bấm
vào lòng bàn tay, đau đớn làm bà thanh tỉnh, bây giờ không phải là lúc khủng
hoảng. Tay phải nắm quải trượng bỗng nhiên nện
xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Mẫu
hậu." Nhìn thấy hoàng thái hậu xuất hiện, Hoàng đế có chút kinh hoảng. Người
sao lại tới đây? Hắn vừa sợ hãi mẫu hậu thương tổn Lạc nhi, lại sợ hãi Lạc nhi thương
tốn tới hoàng thái hậu. Vì thế hướng tới bên ngoài hô to.
"Người
đâu, mau đưa Thái Hậu hồi cung."
Lạc
vương, Dạ Thần, Lãnh Loan Loan nhìn phản ứng Hoàng đế đều nheo mắt lại, chẳng
lẽ hung phạm kia là ——
Ba
cặp mắt nhìn một thân hoa quý hoàng thái hậu, sẽ là bà ta sao?
"Thái
Hậu, mời theo nô tài hồi cung đi, ở đây nguy hiểm." Tiểu Đức Tử nghe thấy
âm thanh của Hoàng đế, lập tức chạy đến cạnh cửa, hơi khom người, đối với hoàng
thái hậu nói.
"Không
——" hoàng thái hậu lắc đầu, thái độ kiên định. "Ai gia không rời đi."
"Thái
Hậu ——" Tiểu Đức Tử nhìn thái độ như vậy của bà, khó xử.
Hoàng
thái hậu không đem ánh mắt nôn nóng cùng lo lắng của Hoàng đế nhìn ở trong mắt,
mắt thẳng tắp nhìn về hướng Lạc vương. Quả nhiên là nhi tử Đức Thanh Vương gia,
bộ dạng giống y như cha nó. Chính là trong mắt nhị hoàng tử chỉ có ôn hòa, mà nó
lại chỉ có hận ý băng lãnh.
"Ngươi
muốn vì phụ vương ngươi báo thù sao?"
"Mẫu
hậu ——" Hoàng đế lo lắng kêu lên.
Hoàng
thái hậu khoát tay áo, nắm quải trượng hướng tới Lạc vương đi đến. Ở cách hắn
năm bước thì dừng lại.
Lạc
vương nhìn hoàng thái hậu luôn chưa từng đối xử thân thiết với mình này, mím
môi không nói.
"Ngươi
muốn vì phụ vương ngươi báo thù sao?" Hoàng thái hậu lại hỏi một tiếng.
"Đúng"
Lạc vương cắn răng đáp.
"Vậy
ngươi không nên tìm Hoàng đế, người ngươi nên tìm phải là ai gia."
"Mẫu
hậu ——"
"Hoàng
nãi nãi ——"
Hoàng
đế cùng Dạ Thần đồng thời lên tiếng, một người biết được chân tướng, là lo
lắng; một người không biết chân tướng cũng đã đoán được vài phần, cũng là lo
lắng, lại thêm không thể tin.
Lãnh Loan Loan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hoàng
thái hậu, trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. E rằng đây là tiết mục cung đình
thường thấy nhất, muốn mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con). Thấy lập phụ thân Lạc
vương làm thái tử, đã muốn diệt trừ ông ta, trợ con mình leo lên địa vị tôn quý
trên vạn người kia.
Lạc
vương nhìn hoàng thái hậu trước mặt, ánh mắt bà ta ngưng trọng, không giống
đang nói đùa, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là
nữ nhân này.
"Vì
sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét