Quả
nhiên, hắn lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt như hai mũi tên nhọn bắn thẳng về
phía Lãnh Loan Loan, như muốn đem nàng xuyên thủng. Khuôn mặt lạnh như băng,
oán hận nói:
"Đừng
tưởng rằng ai cũng muốn ngồi trên Long ỷ."
Nàng
ta sao có thể hiểu được nỗi sợ hãi cùng bất lực của một đứa bé đột nhiên mất đi
ôn nhu mẫu thân cùng từ ái phụ thân, toàn bộ gia đình cũng tan thành mảnh vụn.
Nguyên bản khuôn mặt tươi cười với mọi người lại ở phía sau phá nát gia đình
hắn, lộ ra bộ mặt lạnh lùng. Nếu không phải có ý niệm báo thù trong đầu chống
đỡ hắn, có lẽ hắn hiện tại sớm đã không còn là chính mình. . . . . .
Giang
sơn là cái gì? Long ỷ thì thế nào? Chúng nó có thể làm cho cha mẹ hắn trọng
sinh sao? Có thể trả lại cho hắn một tuổi thơ hạnh phúc sao?
Trong
mắt Lạc vương hiện lên đau đớn khiến cho Dạ Thần cũng hiểu được cảm xúc đó. Nếu
có thể, hắn hi vọng đường huynh có thể dứt khỏi bóng ma của cừu hận.
"Đường
huynh, huynh vì hoàng thúc báo thù, ta hiểu được. Thế nhưng có phải thật sự là
phụ hoàng hại chết hoàng thúc hay không thật sự cần phải tra lại, không bằng để
cho ta giúp huynh đi." Đôi mắt tím nhìn hắn, mang theo vẻ chân thành.
Có
một chút trong nháy mắt, Lạc vương giống như trở về lúc còn nhỏ. Đường đệ nhỏ
hơn mình một tuổi luôn đi theo phía sau mình, ngọt ngào gọi mình đường huynh.
Khi đó mây rất trắng, nước rất xanh. Ánh nắng rực rỡ, tựa hồ chung quanh đều tỏa
ra bong bóng khoái hoạt.
Đang
lúc ngơ ngẩn, phụ vương một thân áo bào trắng cùng kẻ kia tiến đến. Hai người biểu
tình đều mang theo nụ cười thản nhiên, hảo một bức huynh đệ tình thâm.
Nhắm
mắt lại, bỗng nhiên lại mở ra. Trong tâm Lạc vương cũng trở nên không xác định
được, chẳng lẽ thật không phải là kẻ kia hại chết phụ vương sao? Lần đầu tiên
tỉnh táo lại, nhớ tới gần mười năm nay chính mình phái người đi điều tra chuyện
năm đó, vừa sắp có manh mối thì lại luôn bị người ta chặt đứt. Mà những kẻ đó cho
thấy là người trong hoàng cung, hơn nữa do lời đồn đãi năm đó, hắn mới có thể nhận
định là kẻ kia hại chết phụ vương. Thế nhưng bây giờ nghe lời nói của hai người
này, chẳng lẽ thật sự tìm lầm người rồi sao?
"Ngươi
nói ngươi thật sự nhận định là Hoàng đế lão đầu hại chết phụ vương ngươi, sao lại
không đi tìm ông ta chứng thực?" Lãnh Loan Loan thấy Lạc vương biểu tình dao
động, tiếp tục nói.
"Hoặc
giả ngươi đang sợ hãi, sợ hãi tìm lầm người? Không thể gánh vác hậu quả?"
Khẽ
liếc xéo hắn, ánh mắt sáng ngời mang theo khiêu khích, lại một lần nữa thử kích
thích hắn.
Lạc
vương mím môi không nói. Là như vậy sao? Hắn là đang sợ lòng tin luôn kiên định
trước giờ là sai lầm sao?
"Đường
huynh, đi tìm phụ hoàng chứng thực đi."
Dạ
Thần cũng mở miệng, cùng với cố chấp muốn báo thù, không bằng đi tìm hung thủ
thật sự.
"Ta
——"
Lạc
vương hiện tại do dự, hắn nên nghe lời Dạ Thần không? Thật không phải là Hoàng
đế hại chết phụ vương sao?
"Đường
huynh ——"
Dạ
Thần thả Lãnh Loan Loan xuống, giơ tay nắm lấy tay cầm kiếm của Lạc vương. Cặp
mắt tím nhìn hắn, mang theo kiên trì cùng sự ấm áp của người thân.
"Đi
tìm phụ hoàng chứng thực đi. Nếu quả thật là lỗi của phụ hoàng, ta liền sẽ
không nhúng tay vào chuyện báo thù của huynh nữa, giang sơn nên thuộc về hoàng
thúc, ta cũng nguyện ý hai tay hoàn trả."
"Ngươi
——" Lạc vương nhìn hắn, vẻ mặt rất phức tạp.
"Tin
tưởng ta." Dạ Thần dùng sức gật đầu, trong tử nhãn phản chiếu vẻ mặt Lạc
vương. "Nếu phụ hoàng không phải là người hại chết hoàng thúc, mà huynh
lại trách lầm người. Chẳng những sẽ để hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng
pháp luật, hơn nữa tin tưởng hoàng thúc trên trời có linh thiêng cũng không được
yên nghỉ . . . . . ."
Keng
——
Kiếm
trên tay Lạc vương rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Giờ phút này
vẻ mặt của hắn cực kỳ giống một đứa bé lạc đường, là đi bên trái hay bên phải,
hắn đang đứng tại chỗ trù trừ.
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã. Thật sự
không thích Lạc vương lằng nhà lằng nhằng này. Muốn hay không muốn đi bất quá chỉ
là một câu, hắn có thể ẩn náu mưu đồ báo thù mười mấy năm, chẳng lẽ không có thời
gian đi gặp Hoàng đế lão đầu sao? Hay là hắn không có dũng khí chứ?
"Này,
ngươi sẽ không phải không có can đảm đi gặp Hoàng đế lão đầu chứ?" Lãnh
Loan Loan cổ quái nhìn Lạc vương.
Lạc
vương run lên, hắn cũng không rõ lắm. Vừa muốn chính tay mình giết cừu nhân, thế
nhưng lại nghi trì. Vạn nhất hung thủ thật không phải Hoàng đế, hắn phải tiếp
nhận như thế nào đây?
"Đường
huynh, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của hoàng thúc. Chẳng lẽ huynh không muốn
biết rõ chân tướng, tại ngày đó cho hoàng thúc một câu trả lời thỏa đáng, để
cho thúc ấy có thể yên nghỉ sao?"
Lạc
vương nghe lời nói của Dạ Thần, mím môi, cũng không nói gì. Thật lâu sau, ngay lúc
Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan cho rằng bọn họ khuyên bảo thất bại thì hắn lại mở
miệng.
"Ta
đi."
Lạc
vương nắm chặt tay, cấp cho mình dũng khí. Lời nói của Dạ Thần cùng Lãnh Loan
Loan khuấy động tận đáy lòng hắn, thay vì ở nơi này tâm tư dao động, không bằng
đi làm rõ chân tướng. Nếu thật sự là vị Hoàng đế kia hại chết phụ vương, hắn tất
nhiên sẽ không nương tay. Nhưng thật sự như lời đường đệ nói không phải là ông
ta, như vậy hắn sẽ tìm được hung thủ thật sự, vì phụ vương báo thù.
"A
Dao, tuyết lang, Trữ Phong Ly, đều trở về."
Câu
nói của Lạc vương vừa thốt ra, Lãnh Loan Loan lúc này hướng tới mấy người đang
cùng hắc y nhân triền đấu vẫy vẫy tay.
Nghe
thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, hai người một sói phút chốc bay ra khỏi vòng chiến.
"Các
ngươi cũng dừng lại." Văn Nhân Tiêu cũng hướng tới mấy hắc y nhân nói, hắc
y nhân cũng đồng dạng nhanh chóng trở lại bên cạnh hắn ta.
"Giáo
chủ, cám ơn ngài hôm nay có thể tới. Hiện tại bổn vương đã đáp ứng theo bọn họ
đi hoàng cung, lời hứa của ngài với bổn vương coi như đã xong. Từ nay về sau,
chúng ta đều không thiếu nợ nhau."
Lạc
vương hướng tới Văn Nhân Tiêu chắp tay nói, lại quay đầu hướng tới Lãnh Loan
Loan nói.
"Thái
Tử Phi, xin nàng hãy giải huyệt đạo cho Văn Nhân giáo chủ." Hắn tin tưởng
nàng biết.
Lãnh
Loan Loan nhìn hắn, ngón tay hướng tới Văn Nhân Tiêu nhất chỉ.
Văn
Nhân Tiêu chỉ cảm thấy thân thể được thả lỏng, mới phát hiện chính mình cư
nhiên có thể động. Hắn thật sâu liếc nhìn Lãnh Loan Loan một cái, khóe miệng khẽ
nhếch, có thâm ý khác nói:
"Thái
Tử Phi, chúng ta còn có thể gặp mặt."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét