Ráng
chiều phủ đầy trời, tựa như tiện tay vẩy mực lên bức tranh sơn dầu. Màu sắc rực
rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Dưới
bầu trời, cung điện hoa lệ chạy dài, hành lang uốn khúc, thẳng kéo dài sâu đến tận
cùng.
Trăm
hoa như gấm như họa, ngự hoa viên lâu đời, chúng nữ tử mặc cung trang tinh xảo
tựa tiên nữ trên trời, bước thoăn thắt nhẹ nhàng, tươi cười tới tới lui lui như
chú bướm bên trong nhụy hoa, hình thành một bức phong cảnh tối hoa lệ, tối mỹ
lệ.
Ở
một nơi khác trong ngự hoa viên, Hoàng đế đang cùng Nhu quý phi còn có cung nữ,
thái giám vây quanh đi đến. Kim y hồng quần, mũ miện, trâm cài, Hoàng đế mặc dù
đã vào tuổi trung niên, lại vẫn tuấn mỹ như xưa; mà Nhu quý phi kia lại là phi
tần xinh đẹp, tương quan lẫn nhau cũng là hài hòa mỹ lệ. . . . . .
Mấy
phi tần cấp thấp đang chơi đùa nhìn lên thấy Hoàng đế cùng Nhu quý phi hướng tới
bên này, đều nhanh chóng thu liễm nụ cười. Thoăn thoắt tiến lên hướng hai người
vái chào:
"Tham
kiến Hoàng thượng, quý phi nương nương."
"Hãy
bình thân."
Hoàng
đế phất phất tay, hướng tới những phi tần dung mạo mỹ lệ khoát tay áo. Cẩm bào
vàng nhạt cổ tay áo dùng tơ vàng thêu rồng, theo động tác của ông như muốn bay
vút lên, uy phong lẫm liệt.
"Tạ
Hoàng thượng, quý phi nương nương."
Mấy
phi tần đều đứng lên, trái tim thình thịch nảy lên. Rất muốn khiến ánh mắt Hoàng
đế rơi xuống trên người các nàng, nhưng so sánh với Nhu quý phi kia, tư sắc các
nàng đều thấp hơn vài phần. Mắt ngắm Nhu quý phi như chim nhỏ thân mật nép vào
người Hoàng đế, càng làm cho các nàng buồn bực.
"Các
vị ái phi, đây là đang làm gì vậy?"
Hoàng
đế nhìn mấy nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, kiều nhan lại còn hồng hồng, tựa
như ráng chiều trên trời bay xuống đậu trên mặt các nàng, mặc dù không xinh đẹp
như Nhu quý phi, nhưng cũng thực đáng yêu.
"Hồi
Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là tùy ý dạo chơi trong vườn. Chạm phải Hoàng
thượng, quý phi nương nương, kính xin các ngài tha tội."
Một
nữ tử mặc váy dài màu lam nhạt, cổ tay áo dùng tơ bạc buộc vòng quanh một bên
mép tay. Mép váy thì thêu vài đóa hoa bách hợp, trước ngực cẩm đoạn lót ngực
màu trắng. Gió chiều nổi lên, làn váy theo gió lay động, dung mạo xinh đẹp, mỏng
manh hợp cùng nụ cười dịu dàng, như một đóa hoa bách hợp làm cho người ta có
cảm giác tươi mát, cao nhã. . . . . .
Hoàng
đế nhìn nàng ta ôn nhu cười, trong lòng như cảm thấy có một luồng gió mát lướt
qua, rất là khoan khoái. Không khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn một chút, lại không
nhìn thấy bên cạnh Nhu quý phi ngón tay thon dài bấm sâu vào lòng bàn tay, nụ
cười kia đã mang theo vài phần ngoan lệ.
"Các
nàng là?"
Hoàng
đế đột nhiên hỏi, hắn nhìn nhìn mới phát hiện mấy vị phi tần đang vui đùa này
đều rất lạ mặt.
"Thần
thiếp là Lý thị, thứ nữ của Binh Bộ Thượng Thư Lý Dũng Khôi." Nữ tử áo lam
cúi chào nói.
"Thần
thiếp là Trương thị, chi nữ của Lễ bộ Thượng thư." Thiếu nữ mặc cam y ở
bên cạnh nữ tử áo lam cũng cúi chào đáp.
"
Thần thiếp là Liễu thị, chi nữ của Công bộ Thượng thư."
".
. . . . ."
Mấy
vị phi tần sôi nổi cúi chào, tự giới thiệu.
Hoàng
đế giật mình, thì ra mấy vị này chính là phi tử thời gian trước Thái Hậu chọn
cho mình. Lúc ấy, hắn đang bị quốc sự biến thành phiền não, chính là để Thái
Hậu làm chủ, nhưng không có triệu những nử tữ này thị tẩm, càng đừng nói thấy qua
các nàng. Hiện tại xem ra những nữ tử này thật ra cũng đều có phong thái, tâm
không khỏi khẽ động.
"Đêm
nay ——"
"Hoàng
thượng cũng ở chỗ này ư, thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
Lời
của Hoàng đế vẫn chưa nói xong, lại bị Hoàng hậu cũng đến ngự hoa viên tản bộ phát
hiện.
"Hãy
bình thân." Hoàng đế vẫy vẫy tay, "Hoàng hậu cũng tới tản bộ?"
"Đúng
vậy." Hoàng hậu tiến lên, đứng ở bên cạnh hắn. "Thần thiếp vừa mới bồi
Thái Hậu chơi cờ, liền thuận đường đến ngự hoa viên tản bộ một chút."
Hoàng
hậu tiến lên trước, tự nhiên là chỗ đứng của Nhu quý phi.
"Thần
thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương." Nhu phi cùng các phi tần nhìn đến
hoa y gia thân, phượng hoàng trâm cài trên đầu, cao quý vô cùng Hoàng hậu, đều cúi
người hành lễ.
"Các
vị muội muội đều đứng lên đi."
Hoàng
hậu giơ giơ tay lên, mâu quang đảo qua diễm quang bốn phía Nhu quý phi thì
trong cặp mắt lưu ly không để lại dấu vết xẹt qua một đạo đố kỵ cùng hận ý, sau
đó lại là tràn đầy tiếu ý.
"Vừa
vặn, các vị muội muội đều ở đây, không bằng mọi người cùng bồi Hoàng thượng
đi."
"Thưa
vâng."
Chúng
phi tần cúi chào, yêu kiều đáp. Phi tần mới tiến cung tất nhiên là cao hứng
không hiểu, cuối cùng cũng có cơ hội bầu bạn cùng thánh giá. Nhưng Nhu quý phi
lại tức giận đến chỉ kém hộc máu, nguyên bản Hoàng thượng cùng nàng đang tốt
đẹp, những ả này chen vào làm gì? Nhưng là Hoàng hậu phượng dụ vừa ra, ai dám
phản bác. Đành phải ở trong lòng đem Hoàng hậu mắng mấy lần. Xú nữ nhân này, ỷ
là Hoàng hậu liền dám đối với nàng hô to gọi nhỏ, chờ coi đi, một ngày nào đó,
nàng sẽ kéo ả từ trên cái ghế kia xuống.
"Tốt,
cơ hội khó được. Hiện tại đã sắp tới hoàng hôn, tà dương kim hà, cũng có một phần
thú vị. Không bằng chư vị ái phi biểu diễn tiết mục cho trẫm xem đi."
Hoàng
đế nhìn những phi tần trước mắt ai ai cũng đẹp đến câu hồn, thích thú đề ý nói.
Chúng
phi tần hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thanh đáp:
"Thưa
vâng."
"Như
vậy liền từ Lý thị làm trước đi." Hoàng đế chỉ về hướng nữ tử áo lam.
Nữ
tử áo lam gật đầu, hướng tới Hoàng đế, Hoàng hậu, quý phi khom người. Môi anh
đào khẽ mở, âm thanh uyển chuyển như hoàng oanh.
"Thần
thiếp tuân mệnh."
"Vậy
ái phi muốn biểu diễn tiết mục gì?" Nhìn Lý Niệm Tình biểu tình tự nhiên phóng
khoáng, Hoàng đế tán thưởng gật đầu.
"Thần
thiếp muốn ——"
"Hoàng
thượng, Hoàng thượng. . . . . ."
Thái
giám bên người Hoàng đế, Ngự tiền tổng quản Tiểu Đức Tử, vội vàng chạy tới.
"Làm
sao thế?" Hoàng đế bị cắt đứt hứng thú, có chút không cao hứng hỏi.
"Khấu
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi cùng chư vị nương nương." Tiểu Đức Tử
trước vượt lên hành lễ với mọi người, sau đó lại hướng tới Hoàng đế bẩm báo:
"Hồi
Hoàng thượng, thái tử mang theo Lạc vương hồi cung."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét