Liệt
Hỏa thấy Tử Vũ phẫn nộ đỏ cả hai mắt, trong lòng lại là vừa lo lắng vừa vô lực.
Nhìn trước mắt trùng điệp công kích tiến lại, Tử Vũ lại né tránh cũng không né,
Liệt Hỏa thân thể bị vây khốn liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản giãy không được
chút sức lực mà ngày thường hoàn toàn xem nhẹ, ngược lại khiến đám cây cối càng
siết lại làm hắn hô hấp cũng khó khăn.
Liệt
Hỏa nhất thời khẩn trương, bản thân bị thương đã nặng, lúc này lại nôn nóng, một
ngụm máu tươi ngăn không được phun ra, bắn tung tóe toàn thân Tử Vũ.
“Con
heo ngu ngốc.” Liệt Hỏa hai tròng mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Tử Vũ, cắn
răng trầm giọng nói, một bên hai tay còn có thể hoạt động một phen ôm lấy Tử Vũ,
gắt gao đặt ở trước ngực hắn.
Những
cành cây nhỏ cùng nhánh cây trùng trùng điệp điệp giã tới, giống như biết đã vây
khốn được con mồi. Gió nhẹ thổi qua cánh rừng phát ra âm thanh xào xạc, giống
như là những thụ yêu đó đang cười, đang đắc ý, đang vui mừng......
Sắc
bén ngọn cây, bén nhọn nhánh cây, tạo thành tiếng xé gió chói tai, những thứ đó
trực tiếp công kích không phải quật, mà là đâm vào, khiến thời gian cơ hồ đều đứng
lại.
Bị Liệt
Hỏa gắt gao đặt trước ngực, Tử Vũ một tay ôm vòng qua Liệt Hỏa, một tay ôm Oa
Oa cùng trứng diều hâu ở trong lòng, cười khổ một tiếng nói: “Liệt Hỏa, nếu có
kiếp sau, ta không để yên cho ngươi đâu.”
Tiếng
nói lơ lửng trong không trung, toàn phương công kích toàn tốc đánh tới, Liệt Hỏa
bị xiết tới nỗi thân thể cơ hồ muốn gãy lìa, lại ôm chặt lấy Tử Vũ, cười nhẹ
nói:“Được.”
Vù vù,
tiếng xé gió mãnh liệt, đám thụ yêu dường như toàn bộ đều bị kích động, nhất tề
hướng tới hai người công kích. Sát ở bên người, thế tới như điện.
Thời
điểm thế tới như ngàn quân đang điên cuồng công kích lên người Tử Vũ, mắt thấy Tử
Vũ toàn thân xuất huyết, thế nhưng trong nháy mắt sau, trên người Tử Vũ đột
nhiên phóng ra một thân bạch quang, giống như khi sinh mệnh Tử Vũ tuyệt đối gặp
nguy hiểm sẽ kích thích thứ gì đó. Bạch
quang trên người Tử Vũ trong nháy mắt che khuất cả bầu trời.
Điên
cuồng công kích tới, đám thụ yêu dường như đã bị cái gì đó ngăn cản, trong khoảnh
khắc đình trệ không tiến tới, ở giữa bạch quang run rẩy, giống như vô cùng sợ
hãi.
Chỉ
trong nháy mắt bạch quang bao phủ khắp rừng cây, chỉ thấy trong đêm tối bạch
quang cao ngút trời, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ vùng trời ở nơi này. Sau khi lóe
lên liền trả lại đêm tối, bóng đêm vẫn đen như vậy, giống như vừa rồi bạch
quang không hề tồn tại.
Yên
tĩnh, Liệt Hỏa gắt gao ôm Tử Vũ, chuyện trong nháy mắt vừa rồi kia hắn không có
nhắm mắt, hết thảy đều nhìn thấy rất rõ ràng. Bạch quang chói mắt qua đi, Liệt
Hỏa đang mở to mắt bởi vì ánh sáng quá mạnh mẽ mà bị bức nhắm mắt lại. Hết thảy
đập vào trong tầm mắt, khiến Liệt Hỏa chấn động ngay tại chỗ.
Một mảnh
mênh mông, không có gì cả, rừng cây lớn như vậy giống như chưa từng tồn tại, một
chút bóng dáng cũng không lưu lại, chung quanh chỉ còn lại đất đai, cỏ xanh phủ
kín.
“Mở mắt.”
Buông Tử Vũ đang ôm chặt ra, Liệt Hỏa vỗ vỗ vai nàng.
Tử Vũ
ở trong nháy mắt cảm giác được toàn thân đều đau, cho là mình lần này phải đi gặp
Diêm Vương rồi, không nghĩ tới còn có lúc Liệt Hỏa kêu nàng mở mắt, nghe vậy nhất
thời rất nhanh mở to mắt. Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cho nàng trợn mắt
há hốc mồm: “Thụ yêu đã đi rồi? Chúng ta có phải dịch chuyển không vậy?” Nơi
này trống không, làm Tử Vũ thật sự nhìn không thấy, cảnh vật có chút tương tự
như vừa rồi, bất quá nàng có thể thực khẳng định là nàng còn sống, tuyệt đối
không chết, bởi vì trên người nàng còn đau.
Liệt
Hỏa nhíu mày liếc Tử Vũ một cái, cúi xuống mặt đất rồi lại nâng cằm lên, nói:“Ở
chỗ này.”
Tử Vũ
cúi đầu vừa nhìn, dưới chân là một tầng tro thực vật thật dày, nếu chân không bị
vùi ở bên trong, thật đúng là nhìn không thấy vấn đề gì, nhất thời nhíu nhíu
mày.
“Chỉ một
kích, toàn diệt, sức mạnh thật lớn.” Liệt Hỏa mắt nhìn đồng cỏ mênh mông, rồi mắt
lại nhìn Tử Vũ, trầm giọng nói.
Hắn
cho dù ở thời điểm hoàn hảo, căn bản cũng không làm được, thực lực cường hãn
như thế, phỏng chừng phụ thân cũng không được, quá cường hãn.
Tử Vũ
nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy, nhất thời nhớ tới trước lúc đi nàng tìm Bạch Y
muốn bùa hộ mệnh, Bạch Y lúc ấy trực tiếp ở trên người nàng làm cái gì đó, hiện
tại xem ra, hẳn là gặp phải tập kích trí mạng, sẽ bảo hộ nàng cùng phản kích. Vẫn
chưa chứng kiến năng lực của Bạch Y, chỉ là thấy phải dùng tiêu chuẩn đãi ngộ cao
như vậy cầm tù hắn, nhất định là đại boss, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là boss
cực đỉnh, cường a.
“Hắc
hắc, đi thôi, đi thôi, nếu địch nhân đã được đọn dẹp, chúng ta mau rời khỏi nơi
này, ta toàn thân rất đau.” Nàng có Liệt Hỏa che chở chịu bất quá cũng chỉ là vết
thương nhỏ, nào có đau như vậy, chẳng qua chỉ là không muốn Liệt Hỏa truy vấn. Đã
nói phải bảo mật, không được nói với người ngoài, làm người phải có nguyên tắc.
Liệt
Hỏa quay đầu liếc Tử Vũ đang tươi cười sáng lạn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn lướt
qua thiên không, cũng không nói gì khác, khẽ gật đầu nói:“Lập tức rời đi, người
Ưng tộc sắp tới.” Vừa nói vừa kéo Tử Vũ bước đi.
Bạch
quang cùng sức mạnh mãnh liệt như thế, cho dù Ưng vương không có ở đây, những trưởng
lão, tiền bối của Ưng tộc này cũng không phải ngồi không, huống chi còn có đám bách
điểu tộc đều ở đây nữa, người có kiến thức cũng không ít. Hắn hiện tại cái dạng
này, có thể tránh thì tốt nhất nên tránh đi, miễn cho phát sinh thêm rắc rối.
Tử Vũ
thấy Liệt Hỏa không truy vấn, sao lại uổng phí thời cơ tốt như thế, không khỏi
cười hắc hắc, lôi kéo Liệt Hỏa bước đi.
Đi được
nửa bước, còn chưa bước được bước thứ hai, thân thể Liệt Hỏa mềm nhũn, đầu cắm
xuống đất. Tử Vũ phản ứng rất nhanh, trở tay một phen nắm chặt Liệt Hỏa, hai
người cùng nhau lăn xuống.
“Làm
sao vậy? Ngươi làm sao vậy? Còn có thể cầm cự được không?” Một tay ôm lấy Liệt
Hỏa, mới phát hiện Liệt Hỏa toàn thân đều là vết thương, máu tươi thấm đỏ cả y
phục, Tử Vũ nhất thời biến sắc, mới vừa thoát khỏi sinh tử, đã quên Liệt Hỏa một
thân thụ thương.
Sau
khi lo sợ cho tính mạng, Liệt Hỏa lúc này mới cảm thấy sức lực toàn thân đều đã
chảy hết, cả người sắc mặt tái nhợt, mất máu quá nhiều ngay cả năng lực chống đỡ
thân thể cũng không có. Ngẩng đầu chống lại ánh mắt lo lắng của Tử Vũ, Liệt Hỏa
khàn khàn giọng nói:“Đi mau, bọn họ sắp tới rồi.”
Tử Vũ
biết Liệt Hỏa không muốn cho người ngoài biết chuyện hắn biến thân, lập tức
cũng không nói nhiều, xoay người dùng sức cõng Liệt Hỏa lên lưng, cắn răng hướng
chỗ vắng vẻ mà đi.
“Ta
nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám chết, ta đem ngươi nướng ăn thịt chó.” Cảm
giác được sức nặng trên lưng, Tử Vũ từ trong kẽ răng phun ra mấy từ.
Mất
máu quá nhiều, yêu lực lại yếu không thể tự mình chữa trị, Liệt Hỏa mê man nằm
trên lưng Tử Vũ. Đang lúc mơ hồ nghe Tử Vũ vừa nói như vậy, Liệt Hỏa nhất thời
giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cẩn thận một chút cho ta, vừa tới ngày
mai, xem ta không rút da ngươi, ngươi lại cho rằng ta dễ khi dễ.”
“Bớt
mạnh miệng đi, xem ai rút da ai.” Tử Vũ cảm giác được Liệt Hỏa tức giận, vừa cật
lực cõng Liệt Hỏa, một bên tựa tiếu phi tiếu, giống như thật cao hứng nói.
Trong
bóng đêm, chồng lên nhau thành một thân ảnh, thoạt nhìn hết sức hài hòa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét