Giữa
năm Chu niên, ngày mười ba tháng sáu.
Nguyệt
Diễm Hoàng đế Dạ Phong hạ chỉ thoái vị, ngay hôm đó thái tử đăng cơ, trở thành Nguyệt
Diễm tân Hoàng đế. Niên hiệu ‘ Nguyệt ’, sử xưng Nguyệt hoàng. Mà sáu tuổi tiểu
Thái Tử Phi thì tiến cấp làm Hoàng hậu, trở thành Hoàng hậu nhỏ tuổi nhất trong
lịch sử.
.
. . . . . . . .
Trên
không trung, mưa phùn bay lất phất, như hằng hà sa số lông trâu đang bay múa.
Ốc
giác cong cong, nước mưa thấm ướt ngói lưu ly.
Cây
cối tươi tốt trong vườn, hoa lá đều rơi lên những giọt mưa trong suốt.
Toàn
bộ đất trời bao phủ trong cảnh mưa mỹ lệ mà thanh lãnh.
Cửa
sổ khẽ mở, nam nhân một thân cẩm bào lửa đỏ bao lấy thân hình cao lớn, thẳng
tắp, cổ tay áo dùng sợi tơ vàng buộc vòng quanh Thương Ưng bay lượn, theo gió
giương nhẹ. Mái tóc đen mềm mại tự nhiên rũ xuống, như một thác nước xuôi dòng.
Cặp phượng mâu thâm thúy mà hẹp dài kia nhìn mưa phùn lất phất còn kèm chút
sương mù ngoài cửa sổ.
"Cốc
cốc cốc ——"
Tiếng
gõ cửa kéo suy nghĩ của hắn quay trở về, vừa quay đầu lại, tóc đen dài ngang eo
theo đó vẽ ra một đường cong mỹ lệ. Trên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu nghiệt kia
không có bất kỳ biểu tình nào, thản nhiên hướng tới cửa nói:
"Vào
đi."
'Két'
nột tiếng, cánh cửa bằng gỗ đàn hương bị đẩy ra. Mưa cùng hương hoa tươi mát tràn
vào khắp phòng.
"Tham
kiến giáo chủ." Nam
tử tiến vào chính là Tả Dực ngày ấy đeo mặt nạ ngân sắc bán trương, hắn dáng đi
trầm ổn bước vào thư phòng, hướng tới hồng y nam tử nửa quỳ hành lễ.
"Đứng
lên đi." Hồng y nam tử giơ giơ tay áo lên, xoay người đi đến phía sau thư
trác ngồi xuống.
"Có
chuyện gì?"
"Hồi giáo chủ, tân đế đăng cơ." Tả
Dực đáp, từ sau ngày bọn họ ở Phong Vũ đình cùng đám người kia giao thủ, giáo
chủ liền phân phó phải giám thị động hướng của những người kia.
"Ồ?"
Hồng y nam tử nhướng nhướng mày, "Nhanh như vậy? Hoàng đế không phải đang
lúc tráng niên sao?" Ngón tay thon dài vuốt cằm, không nghĩ tới Hoàng đế kia
cư nhiên nhanh như vậy liền chịu buông tay cho quyền lợi tối cao? Umh, có điểm vượt
ngoài dự liệu của hắn.
"Hồi
giáo chủ, nghe nói Hoàng đế thoái vị, nhượng thái tử đăng cơ là Lạc vương đưa
ra điều kiện." Tả Dực tiếp tục đáp.
"Hửm?"
Hồng y nam tử buông tay đang vuốt nhẹ cằm, trong ánh mắt hẹp dài xẹt qua một
đạo khác thường quang mang. Khó trách. Bất quá tên Lạc vương kia không phải trăm
phương ngàn kế mười mấy năm là vì báo thù cho phụ thân sao? Hiện tại chỉ là để
cho Hoàng đế lão nhân thoái vị, nhượng thái tử đăng cơ. Ngược lại có điểm nghĩ
không ra. Khẽ nhíu nhíu mi, đột nhiên trong đầu hiện ra thân ảnh của tiểu nữ oa
kia. Sau đó bạc thần khêu gợi khẽ nhếch, nở nụ cười. Sợ là kiệt tác của tiểu
nha đầu kia đi. Nhớ tới tư thái bễ nghễ của nàng, đối diện với huyết tinh giết chóc
trấn tĩnh mặt không đổi sắc, khóe miệng càng cười sâu hơn. Tiểu oa nhi kia thật
sự là rất đặc biệt . . . . . .
"Giáo
chủ, bên ngoài đều đang nghị luận, tân hoàng hậu lại là một đứa bé sáu
tuổi." Tả Dực nhớ tới nghị luận nghe được cũng nhịn không được kinh ngạc.
Lúc ấy hắn đã trông thấy sự lợi hại của tiểu Thái Tử Phi kia, thế nhưng một
tiểu oa nhi Thái Tử Phi tiếp theo lập tức nhảy lên làm tiểu Hoàng hậu, vĩnh viễn
là khiến người ta khó tránh khỏi không kinh kỳ.
Sáu
tuổi tiểu Hoàng hậu, đây cũng là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Ha
ha. . . . . ." Hồng y nam tử Văn Nhân Tiêu nhếch môi cười, tiểu Hoàng hậu,
chỉ sợ nàng làm tiểu nữ hoàng cũng không đủ. Khí thế ngạo mạn, bễ nghễ thiên hạ
như vậy, có ai sánh bằng. Tuy nói thái tử kia khí thế cũng không bình thường,
cả người vương giả uy nghi lại làm người ta cảm thấy được cảm giác áp bách. Thế
nhưng vừa so sánh với tiểu nữ oa, hắn ta cũng phải kém cỏi vài phần.
"Tân
đế đăng cơ, tân hậu nhập chủ hậu vị, ngươi nói bản giáo chủ có nên tặng lễ vật
chúc mừng hay không." Văn Nhân Tiêu khóe môi phác thảo ý cười càng sâu
hơn, nụ cười bên môi mang theo ba phần mị hoặc, bảy phần tà tứ.
Tả
Dực rùng mình một cái, lại đối với hành động của hắn cảm thấy thập phần mê
hoặc. Tân hoàng đăng cơ này cùng Hỏa Ảnh giáo bọn họ có quan hệ gì? Một là
quan, một là vẫn bị người coi là tà giáo, là tổ chức phản nghịch. Hai bên nói
trắng ra kỳ thật căn bản chính là đối lập. Bất quá giáo chủ làm việc từ trước
đến nay không có quy củ, kỳ quặc, bất kham, làm cho người ta nhìn không thấu
suy nghĩ. . . . . .
"Tặng
cái gì thì tốt đây." Văn Nhân Tiêu còn thật sự chống tay lên thư trác, làm
như quả thật đang tự hỏi.
Tả
Dực thấy thế, càng thêm không hiểu.
"Tả
Dực, ngươi nói bản giáo chủ phải tặng lễ vật gì mới tốt?" Đột nhiên, Văn
Nhân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thủ hạ đứng trụ nơi đó, vẻ mặt mờ mịt.
"Giáo
chủ?" Tả Dực nghĩ nghĩ, nhưng không biết trả lời thế nào. Đến tột cùng ý
tứ của giáo chủ, tặng ‘ lễ ’ này là chỉ lễ vật thật sự, hay là cấp cho tân đế,
tân hậu một ‘ lễ vật ' đặc biệt, hắn lại không minh bạch.
Nhìn
thấu ý nghĩ của Tả Dực, Văn Nhân Tiêu giương môi cười.
"Bản
giáo chủ là muốn tặng chân chính ‘ lễ vật ’." Cũng không phải là kiếm
chuyện với bọn họ.
Tả
Dực gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. Trong lòng lại càng mê muội, bất quá hắn vẫn là
khẩn tuân nội quy của thuộc hạ, đem ý nghĩ trong lòng nuốt vào trong bụng.
"Thuộc
hạ nghĩ trong hoàng cung kỳ trân dị phẩm không ít, cũng không thiếu thứ
gì."
"Như
thế." Văn Nhân Tiêu khẽ gật đầu, tiếp tục vuốt cằm. Sau một lúc lâu, hắn
đột nhiên nhãn tình sáng lên, trong đầu có chủ ý. Trong giáo không phải có một
đóa băng tuyết liên thế gian hiếm có sao, đây chính là cực phẩm trăm năm cũng
khó gặp Tuyết Liên. Chẳng những có giá trị dùng làm dược vô cùng cao, còn có
thể giải bách độc. Đem nó tặng cho tiểu Hoàng hậu, không biết trên khuôn mặt
nhỏ nhắn ngạo mạn có thể xuất hiện vẻ mặt cảm kích như thế hay không. Ha ha,
hắn đột nhiên rất muốn biết.
"Tả
Dực, chuẩn bị một chút. Theo bản giáo chủ đi hoàng cung."
"Vâng"
Tả Dực sửng sốt, nhưng cũng hiểu rõ giáo chủ khẳng định có chủ ý. Vì thế hướng
tới Văn Nhân Tiêu chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn
Tả Dực rời đi, đôi mắt hẹp dài của Văn Nhân Tiêu híp lại.
Tiểu
nữ oa, chúng ta lại gặp mặt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét