"Làm
sao vậy?" Hoàng đế bị cắt đứt hứng thú, có chút không cao hứng hỏi.
"Khấu
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, quý phi cùng chư vị nương nương." Tiểu Đức Tử
trước vượt lên hành lễ với mọi người, sau đó lại hướng tới Hoàng đế bẩm báo:
"Hồi
Hoàng thượng, thái tử mang theo Lạc vương hồi cung."
"Cái
gì?" Hoàng đế hiển nhiên bị tin tức này làm kinh ngạc, Lạc nhi hồi cung sao?
Không nghe lầm chứ, nó không phải mười mấy năm qua vẫn không chịu quay về Hoàng
thành đấy sao? Nhắc tới cháu của mình, hắn liền thấy thẹn với nó. Lúc nhị hoàng
huynh còn tại thế, huynh ấy với mình có tình cảm thân thiết nhất. Nhưng không
ngờ khi huynh ấy được phong làm thái tử không lâu sau lại bị người ta hại chết,
mà lời đồn đãi bên ngoài là do chính mình hại chết nhị hoàng huynh. Thế nhưng
chỉ có hắn biết, hắn mặc dù không giết hoàng huynh, nhưng huynh ấy cũng bởi vì
hắn mà chết. Cũng vì nguyên nhân này, hắn vẫn luôn buông lỏng cho Lạc nhi, cho dù
biết nó đang âm thầm chiêu binh mãi mã, ý đồ tìm mình báo thù, cũng như cướp đi
giang sơn.
"Lạc
vương sao lại ở Hoàng thành?" Hiển nhiên, Hoàng hậu cũng hiểu được hơi có
chút kỳ quái.
Hoàng
đế tử đồng ảm đạm, nên đến cuối cùng sẽ đến. Hắn vẻ mặt thoáng cái đã trầm xuống,
hướng tới mấy phi tần khoát tay áo.
"Các
ngươi đều lui xuống trước đi."
Chúng
phi tần hai mặt nhìn nhau, mặc dù khó hiểu Hoàng đế vì sao đột nhiên tâm tình trở
nên xuống thấp như vậy. Nhưng nếu là hoàng mệnh đã hạ, các nàng cũng chỉ có
tuân thủ. Vì thế, mấy nữ tử nũng nịu hướng tới Hoàng đế, Hoàng hậu vái chào:
"Dạ,
thần thiếp xin cáo lui."
Nữ
tử áo lam dẫn theo mấy phi tần xoay người rời đi, Nhu quý phi nhìn Hoàng đế
cùng Hoàng hậu, mặc dù không cam lòng, lại cũng chỉ có thể đi, ai bảo nàng
không phải là Hoàng hậu chứ.
"Hoàng
hậu, nàng cũng lui ra đi." Hoàng đế nói với Hoàng hậu.
"Dạ,
thần thiếp cáo lui." Hoàng hậu đoán được Hoàng đế muốn tới gặp Lạc vương,
nguyên bản nàng cũng muốn đi theo. Nhưng nghĩ lại, Lạc vương này quay về hoàng
cung chỉ sợ mục đích không đơn thuần. Không bằng trước đi gặp Thái Hậu.
Cúi
chào xong, thân ảnh màu tím dưới sự vây quanh của cung nữ hoa lệ xoay người.
Đợi
đến khi thân ảnh Hoàng hậu không thấy nữa, Hoàng đế mới không có tinh thần hướng tới Tiểu Đức Tử phất phất tay.
"Đi
thôi, đi xem đi."
"Vâng."
Tiểu Đức Tử cúi đầu đáp.
Tay áo bào màu vàng giương lên, Hoàng đế đi
phía trước, hướng tới một nơi khác đi đến.
Ráng
chiều tản đi, giáp ranh bầu trời hiện lên tử thanh sắc nhàn nhạt, biểu thị màn
đêm sắp buông xuống.
Từ Ninh cung
"Hoàng
hậu nương nương giá lâm."
Hoàng
thái hậu đang ngồi trên ghế, hưởng thụ ma ma phía sau đấm vai. Lại nghe đến
ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo the thé của thái giám, giơ giơ tay lên, ma
ma dừng động tác lại.
"Thần
thiếp tham kiến Thái Hậu."
Hoàng
hậu một thân váy gấm đỏ tía, tóc búi để lộ vài sợi tóc mai, trâm cài sắc vàng
lắc lư lay động theo bước chân, khẩn khoản đi đến. Sau đó đứng ở trước mặt Thái
Hậu, hướng tới bà ưu nhã cúi chào.
"Hoàng
hậu, ngồi đi." Thái Hậu hướng tới ghế dựa ở một bên chỉ chỉ, tò mò nhìn bà.
"Hoàng hậu lại đây bồi ai gia chơi cờ?" Bà đoán hiện tại Hoàng hậu,
hẳn là có nguyên nhân khác.
"Mẫu
hậu nếu muốn chơi cờ, nhi tức tất nhiên là tương bồi. Nhưng là nhi tức hiện tại
tới là có việc muốn bẩm báo mẫu hậu." Hoàng hậu cười nhẹ hướng Hoàng thái
hậu nói.
"Ồ?"
Hoàng thái hậu khẽ nhướng mi, hưng trí hẳn lên. "Là chuyện gì?"
"Mẫu
hậu, vừa rồi nhi tức nghe được Tiểu Đức Tử bên cạnh Hoàng thượng bẩm báo nói
Lạc vương tiến cung." Hoàng hậu một bên đáp, một bên không để lại dấu
vết đánh giá thần sắc Hoàng thái hậu.
Choang
một tiếng, Hoàng thái hậu cư nhiên đem mấy chén trà trên chiếc bàn dài quét rơi
xuống đất. Âm thanh vỡ vụn của chén trà thanh thúy vang lên trong phòng, khiến
cho thị vệ ở ngoài điện chú ý tới.
"Có
thích khách sao?"
Vài
tên thị vệ rầm rập chạy vào, tay nắm lấy kiếm, thần sắc khẩn trương.
"Lui
ra." Thái Hậu nhìn thị vệ xông vào, thần sắc trầm xuống. "Chỉ là ai
gia đánh vỡ cái chén."
"Vâng"
bọn thị vệ vừa nghe, đều lui ra ngoài.
Thị
vệ sau khi rời khỏi, Hoàng thái hậu không nói gì thêm, Hoàng hậu thì cẩn thận
từng li từng tý, bà nhìn ra được, chỉ sợ Lạc vương này cùng Thái Hậu có quan hệ
rất lớn. Chỉ là không biết là chuyện gì? Đột nhiên trong đầu bà nhớ lại lời đồn
đãi trước kia, nói Lạc vương chi phụ Đức Thanh Vương gia là bị Hoàng thượng hại
chết. Trong lòng cả kinh, hiện tại xem phản ứng của Thái Hậu khi nghe thấy Lạc
vương, chẳng lẽ sự kiện kia cùng Thái Hậu có liên quan?
Càng
nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, bà cơ hồ ngừng hô hấp. Không dám tiếp tục đoán nữa,
nếu như vậy, hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào đây?
Thùng
thùng thùng ——
Bà
tựa hồ nghe thấy lòng như đang nổi trống, như muốn nhảy ra trong lồng ngực. Không
khí yên tĩnh trong phòng làm cho người ta càng thêm cảm thấy sợ hãi, tựa hồ như
có chuyện gì sắp phát sinh.
"Hoàng
đế bây giờ đang ở đâu?"
Đột
nhiên, Hoàng thái hậu mở miệng, trong giọng nói thản nhiên kia như đè nén thứ
gì đó trầm trọng. Giống như một viên cục đá ở trong giếng khô, ngươi nghe được âm
thanh cục đá đánh vào thành giếng, nhưng không cách nào biết được trong giếng kia
có cái gì. Thâm trầm làm cho người khác hiếu kỳ, nhưng cũng sợ hãi.
"Hoàng
thượng chỉ sợ hiện tại đã đi gặp Lạc vương." Hoàng hậu đáp, bà đột nhiên
hoài nghi mình tìm đến Thái Hậu đến tột cùng đúng hay không. Tiểu Đức Tử nói
Lạc vương là cùng Thần nhi quay về hoàng cung, cũng không nên để Thần nhi gặp
phải phiền toái gì.
"Cái
gì?"
Hoàng
thái hậu kinh hãi, thân mình bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên. Làn váy thật dài quét
qua mặt đất, trong cặp mắt lưu ly tang thương kia xẹt qua một đạo hoảng sợ.
Không được, tên Lạc vương kia nhất định là trở về báo thù. Mà hắn vẫn cho rằng
người hại chết Đức Thanh Vương gia là Hoàng nhi, hiện tại nói Hoàng nhi ở cùng một
phòng với hắn, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Càng nghĩ trong lòng càng là lo
lắng, ngay lập tức bà trầm giọng hướng ra ngoài hô:
"Mau,
mau bãi giá, đi tìm Hoàng thượng."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét