"Phụ
hoàng, cái chết của hoàng thúc cùng người có quan hệ không?"
Dạ
Thần cũng nhịn không được mở miệng, tuy rằng hắn tin tưởng phụ hoàng sẽ không
làm như vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy người biểu tình chần chờ, hắn lại
không cách nào không sinh ra hoài nghi. Nếu như không phải người, vì sao phụ
hoàng không thẳng thắn nói cho đường huynh biết, mà muốn nhìn thấy đường huynh
không ngừng giãy dụa ở trong cừu hận? Hay là phụ hoàng biết hung thủ, lại vì
nguyên nhân nào đó mà không thể nói?
"Trẫm
——"
Nhìn
nhi tử, Hoàng đế mấp máy môi, cuối cùng lại mím môi không nói.
"Là
ngươi hại chết người?" Lạc vương thấy Hoàng đế không nói, trong đôi mắt
thâm thúy lại chứa đầy hận ý sâu sắc.
Hoàng
đế vẫn là không nói, cũng không thanh minh cho bản thân.
Ngoài
cửa sổ, bóng đêm tiến đến, vầng trăng cong cong bò lên trên màn đêm, ánh sáng
mông lung cùng vài ngôi sao lưa thưa lác đác chiếu rọi lấp lánh.
Gió
đêm trêu chọc khiến cây cối lay động, lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Mọi
người lắng tai nghe âm hưởng kia, lại cảm thấy càng thêm yên tĩnh.
Lạc
vương tay gắt gao nắm chặt, hai mắt trừng Hoàng đế. Hận ý trong lòng như thảo
nguyên bị đốt cháy, bùng phát không thể vãn hồi.
Dạ
Thần tựa hồ nghe thấy âm thanh ma sát răng rắc của khớp xương phát ra từ bàn
tay nắm chặt của Lạc vương. Trong lòng cả kinh, hai tay ôm Lãnh Loan Loan không
tự chủ chặt hơn, mắt tím nhìn hắn ta, nháy mắt cũng không nháy. Hắn nhìn đường
huynh biểu tình hiện tại chính là một con mãnh thú thị huyết, tựa hồ một giây
sau, huynh ấy liền sẽ xông về hướng phụ vương, xách lên xé xác người. . . . . .
"Ta
muốn giết ngươi."
Quả
nhiên, Lạc vương hận ý không cách nào đè nén nữa, liền như núi lửa phun trào, phun
về phía Hoàng đế. Thân ảnh màu lam nhoáng lên một cái, tay xoẹt một tiếng rút
ra nhuyễn kiếm đeo bên hông. Kiếm quang tại ánh nến mông lung trong phòng lóe
ra, cặp mắt tràn đầy hận ý kia như bị phủ lên độc được.
"Phụ
hoàng cẩn thận." Dạ Thần cả kinh, hướng tới Hoàng đế hô. Thân ảnh cũng
muốn lướt tới cứu người, nhưng không ngờ lại bị Lãnh Loan Loan ngăn lại.
"Cửu
nhi, nàng ——" Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan, không thể lý giải, nàng vì sao
phải ngăn mình lại?
Lãnh Loan Loan cũng không nói nhiều, ý bảo hắn
không nên gấp gáp, yên lặng xem sự tình phát sinh.
"Hoàng
thượng ——"
Tiểu
Đức Tử nghe thấy tiếng gào của Lạc vương, xông ào vào thư phòng. Khi thấy Lạc
vương cư nhiên rút kiếm đâm về phía Hoàng đế thì sợ tới mức thiếu chút nữa hai
chân như nhũn ra ngã nhào trên đất. Lấy lại tinh thần, hắn ta hướng thân thể ra
phía ngoài la lớn.
"Người
đâu, có thích khách, hộ giá, hộ giá. . . . . ."
Rầm
rầm rầm, thị vệ ngoài điện vừa nghe tay cầm ngân thương tiến vào.
"Bảo
hộ Hoàng thượng."
Một
hàng thị vệ hô lớn khẩu hiệu, muốn xông về phía Lạc vương.
"Ra
ngoài ——" nhưng không ngờ Hoàng đế cư nhiên giơ tay, trầm giọng hướng bọn
họ nói.
"Hoàng
thượng, người ——"
Mọi
người choáng váng, đây là có chuyện gì? Lạc vương đang hành thích, Hoàng thượng
cư nhiên không cần bọn họ bảo hộ? Mọi người hai mặt nhìn nhau, tay cầm ngân
thương đều ngây ngốc đứng ở chỗ đó.
"Cút
ngay cho trẫm."
Hoàng
đế nhìn những thị vệ vẫn còn cầm ngân thương đứng bên cạnh, liền gầm lên một
tiếng.
"Dạ,
vâng . . . . ."
Tuy
rằng không biết Hoàng thượng tại sao lại muốn mặc kệ tên thích khách kia, nhưng
nếu là phân phó, bọn họ tự nhiên chỉ có thể đi ra ngoài, ai dám ở lại hứng chịu
nộ hỏa của người.
Rầm
rập, thị vệ lại vội vàng rút khỏi. Trong thư phòng, lại còn lại bốn người bọn
họ.
Gió
đêm phe phẩy, mành lụa trắng lay động.
Lạc
vương cầm kiếm trong tay thẳng tắp chĩa vào Hoàng đế, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, mở môi, lạnh như băng hỏi:
"Tại
sao phải bảo bọn họ ra ngoài?" Nếu những thị vệ này ra tay, hắn tin tưởng
mình không nhất định có thể đắc thủ. Cho dù là đắc thủ, hắn cũng vô pháp toàn
thân trở ra.
"Ta
biết con sẽ không giết ta." Hoàng đế nhìn Lạc vương, vẻ mặt cũng rất bình
tĩnh. Tuy rằng hài tử này hận mình hận đến đòi mạng, nhưng hắn lại thật sự cảm
giác được, hài tử này đối với mình là không đành lòng xuống tay.
Dạ
Thần vừa nghe, nhịn không được cúi đầu nhìn Lãnh Loan Loan. Đã thấy nàng giống
như sớm biết được, chẳng lẽ Cửu nhi cũng cho rằng đường huynh đối với phụ hoàng
không hạ thủ được sao?
Lãnh
Loan Loan khẽ nhếch môi cười, có lẽ nói ra không ai tin, đối mặt cừu nhân giết
cha nào có không hạ thủ được. Nhưng nàng là thật sự rõ ràng nhìn thấy cảm xúc phức
tạp trong lòng Lạc vương, hắn nghĩ đến báo thù đồng thời lại không cảm giác
được bản thân mình kỳ thật luôn dao động. Hoặc là nói, từ thời khắc hắn đáp ứng
tiến vào hoàng cung, hắn đã dao động rồi!
Lời
nói của Hoàng đế làm cho Lạc vương nhịn không được lui về phía sau một bước,
chính mình không đành lòng hạ thủ với ông ta sao? Không, hắn lắc lắc đầu, cái
chết của phụ vương có quan hệ với ông ta, mình tại sao lại không đành lòng giết
lão chứ? Hắn có thể, hắn sẽ giết kẻ này vì phụ vương báo thù. Kiếm lại bỗng
nhiên chĩa về phía Hoàng đế, lời thốt ra càng thêm băng lãnh.
"Ta
muốn giết ngươi."
"Con
sẽ không." Hoàng đế vẫn là đứng ở nơi đó, bình tĩnh nói.
"Ta
sẽ, ta sẽ. . . . . ." Lạc vương như muốn chứng minh lời nói của mình, kiếm
vung về phía hắn.
"Ta
muốn vì phụ vương báo thù."
Mắt
Hoàng đế nhìn hắn, không nói một câu. Cặp mắt tím kia lại mang theo rõ ràng
nhìn thấu hết thảy. Lạc nhi thương tâm như vậy, thống khổ như vậy, kỳ thật nếu nó
giết mình có thể thoát khỏi cừu hận,
cũng là một chuyện tốt. Mà thôi, hết thảy đều là chính mình thiếu nhị hoàng
huynh, cũng là thiếu nó. . . . . .
Hắn
hai mắt nhắm lại, trong đầu lại hiện ra giọng nói và dung mạo, vẻ mặt tươi cười
của nhị hoàng huynh. Huynh ấy hiện tại chỉ còn lại một huyết mạch chính là Lạc
nhi, mình không thể lại để cho Lạc nhi tiếp tục thống khổ nữa.
"Con
giết ta đi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét