Gió
làm lay động hoa trên núi, hương hoa xen lẫn mùi máu tươi.
Mọi
người nhịn không được rùng mình một cái, đặc biệt là đám người Hỏa Ảnh giáo
kia. Nhìn thấy Lãnh Loan Loan chỉ là một đứa bé, nhưng ánh mắt so với giáo chủ
càng khiến cho bọn họ khiếp sợ.
"Nói,
nàng có điều kiện gì?"
Văn
Nhân Tiêu lần đầu tiên nếm trải thất bại, mắt phượng hẹp dài nhìn Lãnh Loan
Loan, lại càng thêm xác định tiểu nữ oa này rất giỏi, trong lòng đối với nàng
lại càng hứng thú sâu đậm, thậm chí là thế tại tất đắc (nhất định phải có). Thế
nhưng hiện tại hắn cũng hiểu được mình không có biện pháp mang nàng đi, nhưng không
sao cả, chỉ cần có cơ hội, hắn còn có thể quay lại. Mà tiểu oa nhi này sớm muộn
cũng là của hắn.
Lạc
vương thấy Văn Nhân Tiêu cũng vô pháp thoát thân, trong lòng có loại cảm giác
đại thế đã mất. Nhưng hắn không cam lòng, trên vai gánh mười mấy năm cừu hận,
chẳng lẽ cứ như vậy bỏ mặc sao? Như vậy, hắn còn mặt mũi nào đi gặp phụ vương,
mẫu phi? Hai tay gắt gao bấm sâu vào lòng bàn tay, hắn hận.
"Ngươi
còn có tư cách cùng bản Thái Tử Phi nói điều kiện sao?"
Lãnh
Loan Loan lại làm ổ trong lòng Dạ Thần, nàng đã thành thói quen được ôm trong lồng
ngực rộng lớn lại ấm áp của hắn. Nhướng nhẹ đôi mày khéo léo, liếc xéo Văn Nhân
Tiêu. Vẻ mặt cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ.
"Ngươi
tốt nhất phải hiểu rõ, hiện tại ngươi chính là miếng thịt bò trên thớt gỗ, mặc
ta xâm lược."
"Phải
không?" Văn Nhân Tiêu cũng nhíu mày, "Ta nghĩ Thái Tử Phi có phải hay
không đã quên xung quanh còn có người?" Xem người Hỏa Ảnh giáo hắn là đồ
trang trí sao? Người do chính tay hắn tuyển chọn, huấn luyện tuyệt không phải
là những thứ thối rữa.
"Bọn
chúng ——" Lãnh Loan Loan nghiêng mắt liếc những hắc y nhân vây quanh bốn
phía một cái, lạnh lùng cười. "Bọn chúng cũng xứng bản Thái Tử Phi ra tay
sao?"
"Thử
xem chẳng phải sẽ biết." Văn Nhân Tiêu cũng nhếch môi cười tà, sau đó ý
cười thu liễm, hướng tới Tả Dực bên cạnh phân phó. "Tả Dực ——"
Tả
Dực hiểu rõ, giơ tay lên. Ngoại đình phút chốc bay vút vào vài đạo hắc sắc thân
ảnh, bảo kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang lẫm lẫm, chém thẳng về hướng mấy người Lãnh
Loan Loan.
Trữ
Phong Ly biểu thần chợt tắt, giương lên áo bào trắng, trên tay bỗng nhiên xuất
hiện một chiếc Ngọc Cốt phiến. Xoạt xoạt vài cái, ở trên tay hắn giống như có
sinh mệnh, vung vẩy tự nhiên.
Đồng
thời, Thủy Dao cùng tuyết lang cũng phi thân ra. Ba đường màu trắng hóa thành
ba đường phong cảnh xinh đẹp, giương tay áo, vung tay lên, đan vào mấy đạo hắc
sắc thân ảnh, đao quang kiếm ảnh, quả thật so với hình ảnh đánh nhau trên phim
truyền hình càng làm người ta kinh tâm động phách hơn. . . . . .
Lãnh
Loan Loan liền uốn ở trong lòng Dạ Thần, lẳng lặng nhìn, mặt không đổi sắc,
giống như đang thưởng thức phim truyền hình.
Dạ
Thần cũng là vẻ mặt lãnh đạm, song bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giới, không
vì cái gì khác, chỉ vì tiểu nữ oa trong lòng này, hắn biết tên Văn Nhân Tiêu kia
tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Lạc
vương nhìn Trữ Phong Ly cùng người Hỏa Ảnh giáo triền đấu ngang cơ, mâu quang thâm
thúy chuyển hướng về phía Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan. Hiện tại chỉ còn lại hai
người bọn chúng, có lẽ là cơ hội tốt. Thân ảnh phút chốc chợt lóe, hắn một thân
khiếu sát đánh về phía Dạ Thần.
Dạ
Thần nhìn thấy Lạc vương rốt cuộc tự mình ra tay, nhãn thần thu liễm, ôm Lãnh
Loan Loan hướng phía sau nhoáng lên một cái, tránh được Lạc vương công kích.
"Đường
huynh, chúng ta nhất định phải là địch sao?" Mặc dù biết đây là không thể
tránh khỏi, nhưng hắn vẫn như cũ nhịn không được mở miệng nói.
"Hãy
bớt sàm ngôn đi." Lạc vương nghe hắn hỏi, đáy mắt cũng xẹt qua một đạo
phức tạp quang mang. Nhưng trong đầu đồng thời cũng xẹt qua hình ảnh phụ vương,
mẫu phi khi băng hà, căm hận trong lòng lại dâng lên.
"Nợ
cha con trả, có trách thì trách ngươi có một phụ thân lòng lang dạ sói như vậy."
Dứt
lời, trên tay càng thêm không lưu tình. Thân kiếm hàn quang lóe ra, thân kiếm sắc
bén khó khăn lắm mới sượt qua được cánh tay Dạ Thần, khiến ống tay áo của hắn bị
rách một đường.
Lãnh
Loan Loan mi hơi nhíu, vừa định ra tay, lại cảm giác được thân mình Dạ Thần căng
thẳng. Lòng thầm thở dài, hắn nói đã buông bỏ rồi, nhưng chung quy đối với
đường huynh cùng nhau lớn lên vẫn còn có thân tình. Bất quá cũng là, tuy rằng
Thần lãnh đạm, nhưng hắn cũng không lãnh huyết, huống chi nghĩ đến tao ngộ Lạc
vương cũng làm cho hắn đồng tình.
Quên
đi, thân tại chốn hoàng thất ngươi lừa ta gạt, minh tranh ám đấu hắn còn có thể
giữ lại phần tâm tình này cũng đáng được tán thưởng. Hắn nếu thật là người vô
tình vô nghĩa, lãnh tình lãnh tâm, chỉ sợ nàng cũng chướng mắt hắn.
"Ngươi
liền như vậy xác định là Hoàng đế lão đầu giết phụ vương ngươi sao?"
Ngẩng
đầu, Lãnh Loan Loan nghiêm túc hỏi Lạc vương.
Thủ
thế công kích của Lạc vương ngừng một chút, ánh mắt lạnh lùng chống lại ánh mắt
của nàng:
"Muốn
tẩy não ta sao? Bổn vương khuyên ngươi không cần uổng phí khí lực, thù, ta nhất
định báo."
Nhìn
bộ dáng Lạc vương ngoan cố, Lãnh Loan Loan nhịn không được đảo cặp mắt trắng
dã. Tên này là cầm tinh con trâu sao? Chín con trâu cũng kéo không lại nha.
"Ngươi
báo hay không báo thù, cùng bản Thái Tử Phi không quan hệ. Nhưng mà ngươi xác
định cừu nhân giết cha ngươi là Hoàng đế lão đầu? Ngươi không sợ sẽ báo sai
thù, để cho hung thủ thật sự nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Không sợ sẽ hại
người vô tội ? . . . . . ."
"Đường
huynh, ta biết huynh hận phụ hoàng, cho rằng là người hại chết hoàng thúc.
Nhưng không phải là ta biện bạch cho phụ hoàng, mà là trong chuyện này thật sự
có rất nhiều điểm đáng ngờ, chẳng lẽ huynh vốn không có hoài nghi tới
sao?"
Nghe
thấy lời của hắn, Lạc vương mím môi không nói.
"Vậy
ngươi căn bản chính là có ý muốn đoạt giang sơn, nói cái gì mà vì cha báo thù,
bất quá là ngươi dùng để ngụy trang che đậy dã tâm mà thôi." Lãnh Loan
Loan cảm giác được Lạc vương tâm tình phức tạp, lập tức nói khích. Nàng không
tin Lạc vương kiêu ngạo sẽ không mắc bẫy.
Quả
nhiên, hắn lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt như hai mũi tên nhọn bắn thẳng về
phía Lãnh Loan Loan, như muốn đem nàng xuyên thủng. Khuôn mặt lạnh như băng,
oán hận nói:
"Đừng
tưởng rằng ai cũng muốn ngồi trên Long ỷ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét