"Báo
thù rồi thì muốn làm cái gì?"
Lạc
vương nhìn hoàng thái hậu cùng Hoàng đế trước mắt, trong óc một mảnh trắng xóa.
Nếu giết hai kẻ này, cuộc sống của hắn còn thừa lại cái gì? Hắn cũng không
biết. Trong lúc nhất thời, là một mảnh mờ mịt.
Hoàng
đế cùng Dạ Thần nhìn Lạc vương vẻ mặt mờ mịt, trong lòng cũng nảy lên.
Lãnh
Loan Loan nhếch nhếch môi, xem ra còn phải thêm chút sức.
"Để
cho ta nói đi, một khi ngươi thực báo thù, cuộc sống của ngươi thành một mảnh
trắng xóa, không còn tín niệm nào nữa. Hơn nữa ngươi báo thù rồi, trong lòng sẽ
cao hứng sao? Ta thấy sợ là không phải đi." Chỉ sợ sẽ càng thêm hư không,
càng thêm không biết phải làm sao.
Báo
thù, chính mình sẽ cao hứng sao? Hẳn nên là vậy. Thế nhưng vì sao, hiện tại hắn
không thể tưởng tượng ra được tình hình như vậy chứ?
Tay
Lạc vương nắm lại, cảm thấy càng thêm mờ mịt. Cặp mắt nguyên bản tràn ngập cừu
hận kia, hiện tại như bị bịt kín một tầng sa mỏng, làm cho người ta thấy không
rõ. Lại như một cái đầm thâm trầm u tĩnh, một mảnh hắc ám.
Lãnh
Loan Loan lắc lắc đầu, có chút tự giễu, nàng cư nhiên lại làm ‘chuyên gia đàm
phán’ một ngày. Hiện tại nàng không phải là đang khuyên giải Lạc vương muốn
‘phạm tội’ sao?
"Nếu
giết bọn họ cũng không đổi lại được phụ mẫu của ngươi, không cách nào làm cho
cuộc sống trở lại như trước. Bất quá dùng biện pháp thỏa hiệp đi."
Hoàng
đế, Dạ Thần, hoàng thái hậu cũng nhịn không được nhìn về phía Lãnh Loan Loan, thấy
nàng biểu tình bình tĩnh, trong lòng kỳ vọng.
"Cái
gì mà biện pháp thỏa hiệp?"
Lạc
vương gần như chỉ cầm kiếm bằng một tay, sắc mặt hắn không biến. Tiếp đó lỗ tai
lại không tự chủ được nghe lời nói của mấy người đó, thậm chí hắn cũng không đủ
mạnh mẽ để ép buộc chính mình không được nghe.
"Hoàng
đế lão đầu, nếu để ngươi giao ra ngôi vị Hoàng đế, ngươi chịu không?"
Lãnh
Loan Loan cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của mấy người đó, ngước cái đầu
nhỏ lên nhìn Hoàng đế nói.
Hoàng
đế sửng sốt, sau đó cặp mắt bỗng nhiên sáng ngời. Đã hiểu rõ ý tứ của Lãnh Loan
Loan.
"Nguyện
ý, nguyện ý, đây nguyên bản là nên thuộc về nhị hoàng huynh, cũng nên thuộc về
Lạc nhi. Ta nguyện ý hạ chỉ thoái vị nhường cho Lạc nhi."
Lạc
vương đầu bỗng nhiên nâng lên, không thể tin được nhìn Hoàng đế. Phụ vương bị
hại chết không phải là bởi vì ngôi vị Hoàng đế này sao? Hiện tại ông ta cư
nhiên có thể không chút do dự nói thoái vị, a, thật sự là châm chọc.
"Hoàng
nhi ——"
Hoàng
thái hậu nhìn Hoàng đế, bà nguyện ý lấy cái chết tạ lỗi, để đổi lấy Lạc vương tha
thứ. Thế nhưng trong lòng bà lại không nguyện ý để Hoàng đế nhường lại ngôi vị Hoàng
đế.
Lạc
vương khóe miệng nhếch lên, châm biếm nhìn hoàng thái hậu. Quả nhiên, bà ta vẫn
là không nguyện ý buông tha cho quyền lực đã nắm trong tay. Cũng đúng, có ai
hao hết tâm tư muốn có được vật nào đó kết quả lại phải cam lòng buông tha.
Hoàng
đế nhìn Lạc vương khóe miệng châm biếm, trong lòng rùng mình. Trong tâm biết hài
tử này không tin lời hắn.
"Mẫu
hậu ——" Hoàng đế nghiêm túc nhìn hoàng thái hậu, mang theo vẻ mặt kiên
định. "Nhi tử vẫn chỉ muốn làm một Vương gia vô âu vô lo, ngôi vị Hoàng
đế này vốn nên là của nhị hoàng huynh. Huống chi nhị hoàng huynh là vì nhi thần
mới có thể bị như vậy, không cần nói ngôi vị Hoàng đế, ngay cả là tính mạng của
ta, ta cũng không chút do dự. . . . . ."
Hoàng
thái hậu thấy Hoàng đế thái độ kiên định, cũng biết không thể vãn hồi. Vì thế
nặng nề khẽ gật đầu:
"Được
rồi, hết thảy đều tùy con." Sự tình đến nông nỗi này, cũng không cho phép bà
tiếp tục suy nghĩ nữa.
"Ta
có nói muốn ngôi vị Hoàng đế của ngươi sao?" Lạc vương quét mắt nhìn Hoàng
đế cùng hoàng thái hậu, cười nhạo. Trong con ngươi là tràn đầy trào phúng. "Đừng
tưởng rằng ai cũng cảm thấy hứng thú với vị trí đó, bổn vương còn ngại nó quá
dơ bẩn. . . . . ." Cung vàng điện ngọc kỳ thật bất quá cũng là dùng máu
cùng xương người chồng chất mà thành, dơ bẩn đến khiến người khác muốn nôn.
Hoàng
đế, hoàng thái hậu quả thực bị câu nói của Lạc vương làm ngây ngẩn cả người,
không cần ngôi vị Hoàng đế, như vậy phải như thế nào để bồi thường hắn? Hay là
hắn vẫn như cũ chí muốn lấy tính mạng của bọn họ báo thù cho hoàng huynh?
Lãnh
Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, bàn tay nhỏ bé không để lại dấu vết vung lên. Một
đám bạch quang ở đầu ngón tay trong chớp mắt lướt qua, sau đó ánh mắt của nàng
lại bỗng nhiên sáng ngời. Nguyên bản nàng cư nhiên sử dụng pháp thuật đi nhìn
trộm suy nghĩ của Lạc vương, Lạc vương này cũng không phải là không thể cầu
dược. Hiện tại đã có thể hạ xuống, cũng thử lấy góc độ của phụ vương mình bắt
đầu lấy đại cục suy nghĩ. Gật gật đầu, nàng bắt đầu thích tên gia hỏa này rồi.
"Ta
sẽ không giết ngươi." Lạc vương giống như nhìn thấu cách nghĩ của Hoàng đế,
đối với ông ta bình tĩnh nói.
"Đường
huynh ——" nghe thấy hắn nói như vậy, Dạ Thần rất vui vẻ.
"Lạc
nhi ——" Hoàng đế cũng nhìn hắn.
"Giết
ngươi, phụ vương nhất định sẽ thương tâm." Dù sao ông ta là đệ đệ mà phụ
vương thương yêu nhất, thậm chí tình nguyện vứt bỏ tự do của mình để thành toàn
giấc mộng của hắn.
"Ta
cũng sẽ không giết ngươi." Lạc vương nghiêng đầu nhìn hoàng thái hậu, ánh
mắt lại mang theo sắc bén. Không phải nhân từ, mà là hắn muốn bà ta nửa đời sau
sống trong hổ thẹn cùng sợ hãi đến cuối đời. Trừng phạt như vậy so với một kiếm
giải quyết tính mạng bà ta càng thêm thống khoái.
"Ngươi
——" hoàng thái hậu cũng không dám tin nhìn Lạc vương, dù sao hắn ta hận
mình như thế.
"Nhưng
là ta có điều kiện ——" Lạc vương ngẩng đầu nhìn hai người.
"Điều
kiện gì?" Hoàng đế khẩn thiết nhìn hắn, "Mặc kệ điều kiện gì, ta đều
đáp ứng." Chỉ cần có thể hóa giải cừu hận của hài tử này, nó cần phải sống
khoái hoạt hơn.
"Ta
muốn ngươi thoái vị, nhường Thần đăng cơ." Lạc vương nói, lại nhìn hoàng
thái hậu, "Còn ngươi, ta muốn ngươi tuổi già đều ăn chay cầu phúc cho phụ
mẫu ta."
"Được,
ta đáp ứng." Hoàng đế một câu đáp ứng, cũng là thời điểm đi thực hiện giấc
mộng của hắn. Cũng đem cả phần của nhị hoàng huynh theo.
Lạc
vương gật đầu, sau đó nhìn hoàng thái hậu.
"Ta
cũng đáp ứng."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét