6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 106

Chương 106: Mẫu tử khắc khẩu 

Ngự thư phòng

Tân đế một thân kim sắc long bào, vẻ mặt nghiêm túc ngồi sau thư trác. Tay cầm  tấu chương, tuấn mi chau lại. Nhìn thấy bên trong tấu chương của những đại thần đưa lên phơi bày không ít vấn đề, xem ra hắn cần phải đao to búa lớn hảo hảo chỉnh lý lại mới được, bằng không chỉ sợ vấn đề sẽ càng tích càng sâu.

Lắc lắc đầu, bả vai đã có chút đau nhức. Nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần dần vang lên, cũng không biết hiện tại Cửu nhi đang làm gì?

"Thái Hậu giá lâm."

Tư tưởng đang không tập trung, lại nghe ngoài thư phòng truyền đến âm thanh có chút the thé của thái giám. Tuấn mi nhíu lại, mẫu hậu sao lại tới đây? Thả bút lông trong tay xuống, hắn đứng lên, kéo theo long bào kim sắc.  Mới vừa đi đến trước chồng tấu chương, Thái Hậu đã tiến vào.

"Hoàng nhi ——"

Thái Hậu một thân cẩm bào đỏ thẫm, cổ đứng, tay áo viền vàng, áo bào được thêu một đóa mẫu đơn màu trắng, búi tóc kéo cao, trâm cài thuý ngọc, mang vòng trân báu, cao quý vô cùng.

"Mẫu hậu, người sao lại tới đây?" Dạ Thần đi tới, dìu Thái Hậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Lại sai người pha trà, hắn cũng ngồi ở bên cạnh bồi bà. Tuy rằng thời gian trước mẫu hậu cùng Cửu nhi ầm ĩ đến không vui, thế nhưng dù sao vẫn là người một nhà.

"Hoàng nhi, ai gia hôm nay tới là có một chuyện muốn cầu." Hoàng thái hậu nhìn Dạ Thần, thấy nhi tử một thân long bào gia thân, quả nhiên là khí vũ hiên ngang, chi thái đế vương trời sinh. Trong mắt ý cười thật sâu, không nghĩ tới Lạc vương này vừa xuất hiện ngược lại làm cho Thần nhi sớm đăng cơ trước hạn, coi như là chuyện tốt.

"Chuyện gì?" Dạ Thần hỏi, nhưng không có một câu đáp ứng. Hắn nghe thấy câu nói của Thái Hậu, mi tâm cũng không tự giác chau lại, cảm thấy chuyện bà muốn đề cập không đơn giản.

"Ai gia muốn nhượng con hạ thánh chỉ, thả Ngữ nhi ra ngoài, khôi phục chi vị quận chúa của nó." Hoàng hậu mắt lưu ly thu liễm ý cười, nhìn Hoàng đế, mang theo thỉnh cầu. Mấy ngày trước huynh trưởng qua đời, bà tuy khổ sở, nhưng cũng vô pháp. Dù sao huynh trưởng bị chết một cách kỳ quái, căn bản không thể nào tra được. Nhưng vẫn còn có Ngữ nhi ở đây, bà không thể để cho huynh trưởng chết rồi mà còn phải lo lắng cho Ngữ nhi, chết không nhắm mắt.

"Việc này ——" Dạ Thần chần chờ, Kỷ Thanh Ngữ kia lúc trước tìm thích khách ám sát Cửu nhi là thật. Hắn đối với nàng ta vốn không có hảo cảm, hiện tại Thái Hậu lại muốn hắn phóng xuất nàng, thật sự có chút khó khăn.

Thái Hậu nhìn thấy Dạ Thần thần sắc hơi do dự, vội vàng tiếp tục khuyên giải:

"Hoàng nhi, Ngữ nhi dù nói thế nào cũng là biểu muội của con. Huống chi hiện tại cữu cữu con cũng đã chết, làm sao con lại nhẫn tâm để nó một người đi làm nô lệ chứ?"

"Mẫu hậu, không phải trẫm để nàng làm nô lệ. Mà là nàng từng phái người ám sát Hoàng hậu, kia vốn là trọng tội chu di cửu tộc, để nàng làm nô lệ đã là phạt nhẹ rồi." Dạ Thần nghe thấy khẩu khí của Thái Hậu, trong lòng cũng có chút không vui. Kỷ Thanh Ngữ hiện tại hết thảy đều do chính nàng ta gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác.

Thái Hậu bị đình trệ một chút, lại như cũ không cam lòng chất nữ chính mình thương yêu nhất cả đời liền kết thúc như vậy.

"Ai gia cũng biết là Ngữ nhi không đúng, nhưng mà trôi qua lâu như vậy, nó đã biết sai rồi. Coi như là nể mặt ai gia, Hoàng thượng con hạ chỉ thả nó ra đi."

Hoàng thái hậu nhìn Dạ Thần, mang theo khẩn cầu.

Dạ Thần mấp máy môi, thật lâu sau mới mở miệng:

"Nhi thần muốn hỏi Cửu nhi một chút." Chuyện xử phạt Kỷ Thanh Ngữ là Cửu nhi quyết định, nếu hắn lén thả nàng ta, chỉ sợ Cửu nhi sẽ tức giận với hắn.

Hoàng thái hậu vừa nghe thấy Dạ Thần lại nói muốn hỏi Lãnh Loan Loan, đáy mắt nhất thời lộ ra tia không vui. Một sáu tuổi tiểu Thái Tử Phi nguyên đã khiến cho người ta nghị luận, hiện tại tiểu Thái Tử Phi này lại thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thì càng thêm hoang đường. Thử nghĩ bản thân ả ta vẫn còn là một hài tử miệng còn hôi sữa, muốn dùng cái gì đi mẫu nghi thiên hạ. Thế nhưng càng giận hơn là hoàng nhi lại còn chỉ độc sủng một mình ả ta, thậm chí hiện tại ngay cả bà bảo nó thả Ngữ nhi, nó cư nhiên cũng phải đi hỏi con tiểu yêu nữ kia, còn ra thể thống gì nữa chứ?

Bà tức giận đến cả người chỉ kém không run cầm cập, thật đúng là con lớn không nghe mẹ, hiện tại có tiểu tức phụ liền không đem người làm mẫu thân này để vào mắt. Lưu ly mâu nhìn hắn, nhếch môi, đè nén lửa giận trong lòng.

Dạ Thần hiển nhiên cũng biết tỏng mẫu hậu tức giận, nhưng mà Kỷ Thanh Ngữ kia chưa bao giờ là chủ tử an phận. Điềm mỹ thanh lệ bề ngoài lại che dấu tâm cơ không đơn giản bên trong, lại thêm bị Cửu nhi chỉnh thảm như vậy, không chừng trong lòng đối với Cửu nhi cừu hận sâu đậm, một khi phóng xuất, chỉ sợ lại phải có một phen gây sức ép. . . . . .

Hai người cũng không nói chuyện, bên ngoài mưa tí tách rơi trên mặt đất.

Hai mẫu tử lại đối với nhau đều có khoảng cách, rõ ràng gần bên như vậy, lại dường như cảm thấy giữa tình mẫu tử như có một hố sâu không thể vượt qua.

Đột nhiên, hoàng thái hậu bỗng nhiên đứng dậy. Vung tay, tay áo bào bay lên, cả giận nói:

"Không thả thì quên đi. Hừ!" Bà cũng sẽ nghĩ được biện pháp, cùng lắm thì đi cầu Thái hoàng thái hậu hạ chỉ.

Dạ Thần nhìn hoàng thái hậu thở phì phì  rời đi, cười khổ. Thôi thôi, hắn đi hỏi Cửu nhi một chút đi.

"Bãi giá Long Tuyền cung."

"Vâng" thái giám đáp.

Dạ Thần giương tay áo lên, bước ra ngoài.

. . . . . .

Dạ Thần ngồi trên liễn (xe kéo vua ngồi), phía trên khởi động tấm bồng tử che mưa.

Tiếng mưa nhỏ giọt tí tách rơi trên chóp bồng, thanh âm thanh thanh thúy thúy.

Đám người thái giám nâng liễn đi đến ngoại viện Long Tuyền cung, lại không nhìn thấy thái giám, cung nữ.

Dạ Thần tuấn mi chau lại, có dự cảm bất hảo.

"Dừng lại." Đưa tay, lạnh lùng kêu.

Đám thái giám nâng liễn đến chỗ trống trải, hạ liễn xuống. Dạ Thần hướng trong cung điện đi đến, nhưng lại xa xa nhìn thấy mấy tên thái giám đang trực cửa cư nhiên thẳng đứng ở nơi đó, không có phản ứng. Trong lòng rùng mình, Dạ Thần đưa tay lên ngăn cản thái giám phía sau, chính mình thì nhẹ chân nhẹ tay hướng trong điện đi đến. Quả nhiên, đến gần nhìn lại phát hiện mấy người thái giám kia là bị người ta điểm huyệt đạo, đang chuẩn bị chìa tay giải huyệt, lại nghe trong điện truyền tới một giọng nói có chút quen thuộc:

"Nếu ta muốn nàng đi theo ta thì sao?"

Không có nhận xét nào: